Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 621: Kế hoạch "Âu yếm Âu"



"Anh hùng sở kiến tương đồng!" Sở Dương mỉm cười, sau đó chìm vào trầm tư.

Ta gia gia chủ Tạ Quảng Ân đối diện với hắn, sắc mặt trầm trọng, nói: "Hiện tại, toàn bộ Trung Tam Thiên đã biến thành một nồi cám lợn, đều vận sức chờ phát động. Nhưng Mạc Thiên Cơ lại yêu cầu nghiêm ngặt, mấy gia tộc chúng ta tuyệt đối không thể động thủ trước!"

Hắn thở dài một hơi, nói: "Đây quả thực là có chút tra tấn người mà. Cứ ngồi chờ tại chỗ... mỗi ngày trừ nghe tin tức, cái gì cũng không được làm, thật khó chịu."

"Chúng ta đương nhiên không thể động trước, động trước chỉ có thể là Ngạo thị gia tộc. Như vậy mới có thể khiến Trung Tam Thiên chấn động mạnh mẽ nhất!" Sở Dương ở ngay trước mặt Ngạo Tà Vân, cũng không hề e dè, nói: "Nếu chúng ta động trước, ngược lại sẽ bị người ta đổ bô cứt lên đầu, cực kỳ bất lợi đối với kế hoạch."

Tạ Quảng Ân thở dài: "Điểm này ta làm sao không biết... Nhưng cứ như vậy, cảm giác, thật sự rất nặng nề."

"Bất quá, đó là kế hoạch của Mạc Thiên Cơ. Mà chúng ta đương nhiên cũng có kế hoạch của chúng ta!" Sở Dương gật đầu, trong mắt lóe lên sát khí điên cuồng, nói: "Tạ thị gia tộc ở phương bắc, ở trong một khu vực rộng lớn này, cũng chỉ có thêm Âu thị gia tộc, hai gia tộc đối lập! Hiện giờ, Âu thị gia tộc đã gần như trống rỗng, chúng ta không ngại cứ làm thịt Âu thị gia tộc trước, bình định lo lắng sau lưng!"

Tạ Quảng Ân sợ hãi nói: "Như vậy sao được? Không phải nói chúng ta không được động sao?"

"Đúng vậy, ai nói cho các ngươi động!" Sở Dương kỳ quái nhìn hắn.

"Vậy..." Tạ Quảng Ân vuốt râu, có chút mơ hồ, trừng mắt nhìn hắn, muốn nói: Đây chẳng phải là tự mâu thuẫn sao? Nhưng nghĩ tới mặt mũi thể diện, rốt cuộc cũng không nói ra.

"Tạ thị gia tộc không thể động. Nhưng không hề nói Thiên Binh các chúng ta không thể động!" Sở Dương cười hắc hắc: "Âu thị gia tộc lúc trước phục kích chúng ta, suýt chút nữa khiến chúng ta chết oan chết uổng, thù này hận này, há có thể không báo?"

Tạ Quảng Ân mỉm cười, nói: "Sở ngự tọa, Thiên Binh các các ngươi động, đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng... thứ cho ta nói thẳng, Thiên Binh các các ngươi tuy thực lực không tệ, nhưng nếu muốn một mình thôn tính tiêu diệt Âu thị gia tộc, thì phần lực lượng này vẫn hơi yếu rồi."

"Đúng vậy!" Sở Dương nói như chuyện đương nhiên: "Không phải còn có các ngươi sao? Lại nói, hiện giờ Tạ thị gia tộc đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, các đại gia tộc vì bảo bộ đồng minh, đều có cao thủ ở trong, chẳng lẽ đều nhàn rỗi, nhìn chúng ta đi liều mạng?"

Tạ Quảng Ân sửng sốt: "Không ngươi nói không cho chúng ta động sao?"

"Ngươi mặc quần áo Thiên Binh các chúng ta vào, mang mặt nạ Thiên Binh các chúng ta, thì chính là người của Thiên Binh các chúng ta rồi! Ai nói Tạ thị gia tộc các ngươi động?" Sở Dương có chút buồn bực, có chút chuyện vớ vẩn này mà cũng phải giải thích lâu như vạy.

Gia chủ này, còn không bằng con hắn.

Hắn cũng không hề biết, Tạ thị gia tộc vẫn luôn được trưởng lão hội nắm giữ, phía trên trưởng lão hội còn có lão tổ tông. Gia chủ như Tạ Quảng Ân, hoàn toàn là trải đường cho Tạ Đan Quỳnh tương lai tiếp chưởng vị trí gia chủ.

Lúc trước, Tạ Đan Quỳnh sinh ra, tư chất có một không hai Tạ gia, lão tổ tông chính miệng chỉ định đây là nhân tuyển gia chủ đời sau, vì tránh để gia tộc phân tranh, Tạ Quảng Ân hoàn toàn là hưởng sái nhi tử, mới ngồi lên được vị trí gia chủ.

"Thì ra là thế." Tạ Quảng Ân chần chừ nói: "Như vậy...được không?"

Sở Dương nhăn mày, nói: "Hiện tại do ta chỉ huy." Ngụ ý là: ngươi đứng xa một chút, đừng có nói nhiều.

Lập tức, Sở Dương truyền ra tin tức, tất cả cao thủ lập tức tập hợp, sau đó hạ xuống mệnh lệnh chiến đấu! Nói là làm, không chút dây dưa lằng nhằng.

Một lát sau, tất cả cao thủ tập kết xong! Cộng cả cao thủ ngoại viện, có tất cả mười ba vị cao thủ hoàng tọa, hai trăm vị cao thủ vương tọa!

Dưới vương tọa, Sở Dương không sử dụng.

"Trận chiến này, ta cũng muốn tham gia!" Ngạo Tà Vân tiến lên một bước, nghiêm nghị nói. Trên mặt hắn, đã đeo lên mặt nạ.

"Được!" Sở Dương dứt khoát đáp ứng.

"Chậm đã." Một tiếng hét lớn vang lên, Tạ gia lão tổ tông Tạ Tri Thu từ trong hư không bước ra, đi tới trước mặt Sở Dương. Khí tức vị lão tổ tông Tạ gia này, so với lần trước gặp mặt, không ngờ lại tinh tiến hơn rất nhiều, càng thêm thâm trầm như biển, hùng vĩ như núi. Xem ra sau khi có được Huyền Băng ngọc tinh, tu vi lại có đột phá!

Chỉ thấy hắn nói: "Tiểu huynh đệ, Tạ gia cùng Âu gia mấy đời đều ở nơi này, hơn nữa song phương xưa nay không hòa hợp, nhưng lại chưa từng phát sinh đại chiến, ngươi biết vì sao không?"

"Vì độc của Âu gia?" Ánh mắt Sở Dương chợt lóe.

"Không sai!" Tạ Tri Thu gật đầu,nói: "Độc thuật Âu gia, có một không hai Trung Tam Thiên! Nếu không có biện pháp đối phó kịch độc, lần này lão hủ nhất định phản đối xuất chinh. Bởi vì đây không phải là tiêu diệt địch nhân, mà là chịu chết! Bên trong đại biến Âu gia, nơi nơi đều là kịch độc, khó lòng phòng bị."

Sở Dương mỉm cười, giống như đã dự liệu được từ trước: "Tiển bối yên tâm vãn bối đã sớm có tính toán."

Hắn bảo Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch vào trong phòng mình, lấy ra hai vò rượu lớn, mỗi một vò nặng ước chừng một trăm cân, đặt xuống trước mặt đội ngũ.

"Đây là rượu giải độc đặc chế của ta!" Mỗi người uống một chén, bảo đảm trong một ngày, vạn độc bất xâm!" Sở Dương vân đạm phong khinh nói.

"
Vạn độc bất xâm?" ÁNh mắt Tạ Tri Thu co rụt lại: "Để ta thử xem!"

Nói xong lên bước lên phía trước, múc một chém một ngụm uống hết, sau đó lại từ trong người lấy ra một viên đan dược tối đen như mực, ném vào trong miệng.

"
Lão tổ tông, không thể!" Tạ Quảng Ân hét lớn một tiếng, thanh âm hoảng loạn.

"
Không sao đâu!" Tạ Tri Thu đẩy hắn sang một bên.

Sau một hồi lâu, cuối cùng chẹp chẹp miệng, nghi hoặc nói: "
Quả nhiên uống xong một chén rượu này, Độc Long hoàn bài danh trước năm của Âu gia cũng mất đi tác dụng...

"Đây là thứ dược tửu gì? Mùi vị thế nào lại giống Thần Tiên túy bí chế của Tạ gia chúng ta? Bất quá, Thần Tiên túy của chúng ta cũng không có công dụng giải độc a...."

Da mặt Sở Dương khẽ giật giật, ho khan hai tiếng, lão đầu này tuy già nhưng miệng mũi vẫn còn nhạy bén như vậy, không ngờ uống ra được đây lả Thần Tiên túy của Tạ gia các ngươi...

Hai vò rượu này, chính là số rượu mà hắn uống đêm hôm định ra minh ước với Tạ gia. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hôm đó, Sở Dương dùng sức một người, đấu tửu lượng với toàn bộ gia tộc Tạ thị, khiến cho người của Tạ thị gia tộc nhớ như in, không thể nào quên được.

Nếu lão tổ tông đã uống rồi, những người khác cũng lần lượt bước lên, uống một chén rượu, không chút do dự.

Đương nhiên,nếu như bọn hắn biết đây lả rượu mà Sở Dương đã uống qua một lần... phỏng chừng hai hai trăm người này, quá nửa sẽ phun ra đương trường...

Cho dù kiếm hồn rút đi thế nào, cũng không thể cải biến được sự thật, rượu này trước tiên tiến vào miệng, sau đó chui vào trong bụng Sở Dương, cuối cùng mới tới Cửu Kiếp không gian!

Theo lý mà nói, rượu này... chính là thứ Sở ngự tọa bài tiết ra....

Sở ngự tọa cũng không có cách nào, thời gian gấp gáp, đào đâu ra nhiều nước như vậy? Nếu như dùng sinh cơ tuyền toàn bộ... thì thật sự là quá lãng phí rồi...

Mà trong cửu kiếp không gian lại vừa vặn có hai vò rượu, há lại không đem ra dùng? Lại nói... rượu có thể phát tán dược lực nhanh hơn một chút...

"Một khi đã vậy, tối nay lão hủ cũng phải hoạt động gân cốt một chút rồi. Mấy lão độc vật Âu gia, cứ giao cho lão phu đi!" Uống rượu không sợ kịch độc của Âu gia, Tạ Tri Thu phấn chấn bừng bừng, thét dài một tiếng, chí khí tràn ngập trong lòng!

Lão tổ tông Âu gia vẫn luôn ở trong mật thất Âu gia, chính là túc địch của Tạ Tri Thu. Hai lão bất tử này đều biết rõ đối phương còn chưa chết, giờ phút này, chính là thời khắc quyết định sinh tử rồi!

Mà Tạ Tri Thu vằ mới đột phá võ quân, lại không sợ kịch độc, đương nhiên không để lão độc vật kia vào trong mắt.

"Các vị, kế hoạch hôm nay là thế này..." Sở Dương dùng trường kiếm của mình vẽ một bức tranh lên mặt đất.

"Tối nay canh ba, Âu thị gia tộc sẽ bị diệt!" Sở Dương an bài xong, thét lớn một tiếng: "Thiên Binh các ta, kể từ đêm hôm nay, sẽ quật khởi Trung Tam Thiên!"

"Hống!" Gầm rống hưởng ứng, chỉ có đám người Đổng Vô Thương.

Những người khác đều dùng một ánh mắt quái dị nhìn vị Sở diêm vương này: Toàn bộ đều là chúng ta đánh, Thiên Binh các các ngươi quật khởi là thế nào?

Đối với điều này, Sở ngự tọa không thèm để ý chút nào.

Là các ngươi đánh, nhưng lại dùng danh nghĩa của Thiên Binh các chúng ta! Đánh xong một trận này, ai biết là các ngươi đánh? Chúng ta ở cực bắc hoang nguyên đắc tội với nhiều người như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị người ta tìm tới tính sổ, nhưng nếu những tên kia biết chúng ta có năng lực hủy diệt Âu gia trong một đêm... ai dám tới tìm tới đòi nợ?

Lại nói... Thiên Binh các một trận thành danh, còn sợ không ai tìm tới nương tựa?

"Hành động tối nay, phải nhanh chóng. Hơn nữa... Tuy chúng ta không sợ độc Âu thị gia tộc, nhưng phải lợi dụng độc của bọn hắn! Có thể đánh lén, thì đừng có chính diện giao phong, có thể xuất kỳ bất ý thì đứng có xưng anh hùng!" Sở Dương ánh mắt như điên, vẻ mặt đầy chính khí nói: "Gặp phải độc dược, trước tiên giả chết, đợi địch nhân tới bên người, mới bạo phát giết người!"

"Chúng ta phải giống như một cơn gió ôn nhu, giống như bàn tay của tình nhân, âu yếm cổ họng của đám độc vật Âu gia! Khiến bọn chúng chết trong kinh hỉ, run rẩy!"

Sở ngự tọa chính khí nghiêm nghị nói: "Hành động lần này, bản nhân đặt tên là 'Âu yếm Âu'! Nhớ kỹ chưa?"

Tất cả mọi người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thằng nhãi này thật sự là âm hiểm tới cực điểm. Đương nhiên, trâu bò nhất chính là, hắn có thể mang vẻ mặt chính khí, thanh âm nghiêm nghị, nói ra toàn bộ kế hoạch tác chiến ác độc thâm hiểm đê tiện đáng khinh này!

Thực là một vị kỳ tài hiếm thấy a!

Không ngờ còn "Âu yếm Âu"?

Âu yếm chí mạng như vậy, ai chịu nổi?

"Hiện giờ lập tức chuẩn bị, một khắc đồng hồ sau, toàn bộ xuất động. Tối nay canh ba, hỏa quang làm hiệu, xông vào Âu gia, đốt giết đánh cướp, trảm thảo trừ căn, chó gà không tha! Sau đêm nay, Trung Tam Thiên không còn Âu thị gia tộc!"

Trong mắt Sở Dương lóe lên sát khí.

Màn đêm buông xuống.

Đêm dài, không trung vô tận ngôi sao, đại địa chìm vào hắc ám.

Thành bảo Âu thị gia tộc cổ lão trải dài trên một sườn núi bất tận. Nếu như có một phong thủy tiên sinh tới đây nhìn, nhất định sẽ nhìn ra, đại bản doanh Âu thị gia tộc, chính là nằm trên một long mạch xuyên suốt dãy núi.

Trong bóng tối u ám, trong một rừng cây nho nhỏ cách đó hơn mười dặm, có hơn hai trăm cao thủ tụ tập, nhìn chằm chằm về phía Âu thị gia tộc! Ai nấy đều nấp trọng bụi bỏ, ánh mắt chớp động tinh quang.

"Đi!" Sở Dương vung tay lên, mà chính hắn cũng dẫn đầu lao tới. Cố Độc Hành, Kỷ Mặc, Nhuế Bất Thông, Đàm Đàm theo sát phía sau, giống như một cơn gió mát thổi tới.

Lúc này, tiền quân hành động, Đổng Vô Thương cùng La Khắc Địch không thích hợp. Đổng Vô Thương quá mức khôi ngô, La Khắc Địch ở phương diện này có chút khiếm khuyết, chỉ có năm người Sở Dương triển khai hành động.

Người phía sau nhìn năm người Sở Dương lướt đi, đều khẩn trương mở to hai mắt mà nhìn, nhưng cả đám lập tức phải lấy tay dụi dụi hai mắt. Ta nhìn thấy cái gì thế này? Mấy người kia vừa mới ra ngoài, sao lại không thấy đâu nữa?

Trước mắt chỉ có một rừng cỏ san sát, cao nhất cũng chỉ tới cẳng chân, nhưng năm người kia lướt đi trong rừng cỏ này, không ngờ lại biến thành vô thanh vô tức, vô hình vô ảnh!

Vù một tiếng, đám người Sở Dương đã vượt qua bảy tám dặm lộ trình! Động tác này thật sự giống như tình nhân âu yếu, mềm nhẹ dịu dàng, mang theo nhu tình lưu luyến, lại mang theo sát khí trí mạng!

Đại môn thành bảo Âu thị gia tộc đã trở ngay trước mắt!