Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 68: Hồi 68



Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Hốt Tất Liệt không hiểu được, Thuyết Hoan lại càng không.

Hắn giành lấy Hạnh cô cô từ trong tay nàng, ôm cô ấy vào lòng mà lệ đổ hơn mưa, không còn đâu phong thái đế vương uy nghi lẫm liệt, bây giờ hắn chỉ là chàng thiếu niên A Liệt năm nào vì một người thiếu nữ mà lưu lạc tâm tư.

Bá quan quần thần lẫn toán quân cấm vệ đều kinh tâm động phách, họ quỳ xuống, như một cách để thể hiện sự trung tín của mình khi người chủ nhân của vạn dặm đồng nội đang chìm trong cơn khốn quẫn.

Thuyết Thoát lết lại bên cạnh Hạnh cô cô, nàng vươn tay muốn chạm vào cô ấy nhưng bị Hốt Tất Liệt hất ra, hắn khóc nấc lên, trút cạn nỗi bi ai bao năm trường đăng đẵng.

"Hạnh nhi, Hạnh nhi của ta...ta xin lỗi...A Liệt sai rồi, A Liệt không cố ý tổn thương nàng. NGỰ Y, MAU TRUYỀN NGỰ Y!!!."

Mấy tên lính tức tốc chạy đi nhưng ai cũng biết làm sao còn hy vọng nào nữa.

Đúng là hắn không cố ý tổn thương Hạnh cô cô, nhưng cả ba người bọn họ, A Liệt, Hạnh nhi và Y Vi đều dằn vặt suốt ngần ấy năm qua.

Tất cả bọn họ đều không thể quay đầu.

Lưỡi gươm bén cứa ngang yết hầu khiến máu tươi tuôn ra như suối, Hạnh cô cô ngộp trong chính ngụm máu của mình nhưng vẫn gắng gượng nói lời sau cuối với Hốt Tất Liệt, dù không nói nổi nữa nhưng dựa vào ý chí cuối cùng thì một lời này sẽ cứu được mạng Hoan nhi.

Rốt cuộc, Hạnh cô cô vẫn luôn nghĩ cho nàng, đến tận lúc chết.

"Th..tha...Hoan...nhi...xin ngài..."

Thanh âm đứt quãng tựa hồ mảnh kính đâm xuyên thấu lòng ngực Hốt Tất Liệt. Hắn gật gật đầu liên tục, ôm lấy người thương trong tay đang dần dần lạnh lẽo.

"Được được ta đồng ý với nàng, tha Hoan nhi, nhất định tha! Cầu nàng ở lại cùng ta, van xin nàng..."

Cái chết không đáng sợ, chết rồi liền có thể đi gặp người ấy, chỉ duy nhất còn nuối tiếc mỗi một Thuyết Hoan. Đời nàng mệnh bạc, sau này không còn Hạnh cô cô bên cạnh nữa thì lấy ai săn sóc ủi an đây? Chỉ có cô ấy là biết nàng lương thiện ra sao, tâm tính nhân hậu thế nào. Mặc kệ người trong thiên hạ nhìn nàng bằng ánh mắt gì, chẳng quản chi hậu thế lưu tên là trang anh hùng hay kẻ xâm lược, đối với Hạnh cô cô nàng vẫn mãi là nàng, đứa trẻ ngồi hát nghêu ngao suốt đêm bên cạnh bếp lửa hồng giữa tiết trời giá rét của thảo nguyên.

Hạnh cô cô vươn tay, bàn tay nhuốm một màu huyết sắc, nhìn mà không khỏi thê lương.

Cô ấy muốn ôm nàng, muốn lần nữa được nhìn nàng, dù chỉ còn trong phút giây ngắn ngủi.

Thuyết Hoan quỳ trên đất mà lết đến, nắm lấy tay Hạnh cô cô áp vào má mình, lệ rơi ướt đẫm khuôn nhan. Cô ấy muốn nói gì đó nhưng dường như không nổi nữa, chỉ có ánh mắt thay lời muốn gửi gắm tất cả thương yêu ở lại bên nàng.

Thuyết Hoan bật khóc.

"Tạ ơn cô cô suốt ngần ấy năm đã che chở Hoan nhi, cô cô đi trước, con lập tức nối gót theo sau, đường Hoàng Tuyền sẽ không để người cô quạnh."

"Ph..phải...sống...!!"

Một lời sau chót cất lên, đem theo hơi thở còn sót lại trút hết, Hạnh cô cô qua đời trong vòng tay Hốt Tất Liệt.

...

"Hoàng huynh, tại sao muội không thể rời Thăng Long?!"

Thái thượng hoàng Trần Hoảng vuốt râu, dằn cơn bất mãn nói với An Tư.

"Vì muội là hoàng cô, là hoàng quốc muội của Đại Việt này. Khó khăn lắm mới cứu muội về được, bây giờ lại muốn đi đâu? Ở yên trong hoàng thành, một tháng sau là tế lễ sắc phong, muội chính là nhân vật quan trọng nhất phải được muôn dân quỳ bái."

An Tư dung nhan gầy gò xanh xao thấy rõ, một thân bạch y lại khiến nàng càng thêm bạc nhược.



"Ngày An Tư rời thuyền ngự ra đi, muội chưa từng mong sẽ được vạn dân kính ngưỡng. Nay trọng trách đã thành chỉ cầu một cuộc đời tự tại, được yêu người mình yêu. Từ nay hai nước đã an hòa không động khuấy binh đao, An Tư xin được rời thành tìm lại cố nhân."

Một câu "An Tư xin được rời thành tìm lại cố nhân." Khiến trái tim Trần Hoảng quặn thắt.

Hắn kiềm không nổi nữa, nãy giờ đã cố ý không nhắc đến, ngó lơ đi tự huyễn hoặc rằng An Tư vẫn luôn là hoàng muội mà hắn bấy lâu tự hào nhất, không có gì thay đổi, chẳng có gì khác đi dù chỉ một chút, nhưng mà...

Thật ra, An Tư vẫn luôn là An Tư đó thôi, vị công chúa hết lòng vì dân tộc và một ái nhân luôn cố gắng thủy chung vì tình.

Đáng tiếc xưa nay tình nghĩa khó vuông tròn, nàng đã chọn nghĩa, ấy vậy mà khi sứ mệnh đạt thành cả một chữ tình cũng chẳng có quyền tìm lại.

"Ngươi có biết mình đang nói gì không hả An Tư?!"

"Thưa hoàng huynh, An Tư hoàn toàn nghiêm túc với quyết định của mình."

Trần Hoảng siết chặt nắm tay, giọng run lên và đôi mắt thì đỏ au vì lửa giận.

"Một hoàng quốc muội tuyệt đối không thể thế này được, một An Tư công chúa nhất định không thể nào luyến thương tên tặc tử!!!"

An Tư quỳ xuống, nàng khẩn thiết.

"...Nàng ấy đã sai, đã phải trả giá rồi, xin hoàng huynh đừng nặng lời thêm cho đau lòng nhau nữa. Muội...là An Tư, Trần An Tư, là muội muội của huynh, nào đâu chỉ là công chúa hay quốc muội, đó có chăng chỉ là một chức danh thôi mà."

Từ trên tọa vị, Trần Hoảng bước từng bước lảo đảo đi xuống gần cạnh An Tư, ngày ấy hắn buộc lòng phải để nàng hiến thân âu cũng là bởi do bất đắc dĩ khi vận nước đến hồi ngửa nghiêng đảo lộn, nào có ngờ sẽ vì vậy mà gắn kết nên mối nghiệt duyên An Tư và Thoát Hoan.

Hắn đỡ nàng dậy, không có nỗi đau nào bằng cho được nỗi đau này, hắn thấp giọng như chỉ để hai người nghe được mà thôi.

"Ta vẫn không quên Thoát Hoan kia vốn là thân nhi nữ, muội quên sao?"

"An Tư không quên."

"Vậy muội và ả ta là...?"

"Thưa, là tình lữ đã bái đường, là ái nhân đã kết tóc."

Chát!

Tiếng tát vang lên, lực đạo rất nặng khiến An Tư ngã vật xuống sàn, sườn mặt lập tức in hằn năm dấu tay đỏ ửng.

Bàn tay Trần Hoảng lẩy bẩy, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đánh muội muội của mình, cảm giác đau đến đứt từng đoạn ruột.

"Hoàng gia họ Trần không có con cháu nghịch thiên thế kia! Ngươi đang làm hổ mặt tổ tông, nhục nhã cho phụ mẫu, có ý thức được hay không hả?!"

An Tư lồm cồm quỳ lên.

"Thưa hoàng huynh, đạo làm con An Tư chưa hề gây ra chuyện gì nhục nhã tông môn, đạo làm thần tử đã hiếu trung trọn lòng cùng xã tắc, vậy đạo làm thê...An Tư xin thái thượng hoàng cho đôi lứa được toại nguyện."

Trần Hoảng giơ cao tay lần nữa nhưng không hề đánh xuống, khóe mi hắn chực trào nước mắt rơi, trách An Tư yêu ái ngoại bang chi bằng trách mình đã cống nàng sang đó, vậy nên hai người mới có cơ hội tương quan.

"Ngươi không được đi đâu cả, An Tư công chúa thuộc về Đại Việt, ngoan ngoãn ở yên trong cung các của mình đi. Tháng sau cử hành tế lễ xong rồi ta sẽ cùng ngươi nói về việc này, còn bây giờ hãy lui xuống, ta không muốn thấy ngươi nữa."

"Vâng, hoàng muội xin phép cáo lui."



An Tư ngậm ngùi đi khỏi, Trần Hoảng chống đỡ không nổi nữa liền ngã bệt xuống đất, ngửa mặt lên trời cười lớn như đang mỉa mai chính bản thân mình.

...

Tiểu Thi chờ sẵn bên ngoài cửa điện, lòng nóng như thiêu, vừa trông thấy An Tư bước ra thì mừng rỡ khôn xiết, bèn chạy tới dìu nàng.

"Công chúa, thái thượng hoàng đã đồng ý chưa? Khi nào chúng ta khởi hành?...Mà sao...gương mặt người, gương mặt người bị gì vậy?!"

An Tư nâng tay áo che đi bên má sưng đỏ, cười cười cho qua chuyện.

"Không có gì đâu, hoàng huynh không đồng ý, thật ra...ta cũng đoán được ít nhiều."

Tiểu Thi thở dài, hai người cứ vậy nặng nỗi niềm riêng sóng bước bên nhau trở về Hồng Liên Cung.

Trên đường, gót ngọc dạo thềm hoa, lúc ngang qua Tây môn lại vô tình bắt gặp Yết Kiêu đang đi tới. Nhận thấy nàng, hắn chủ động bước tới cúi đầu hành lễ.

"Bái kiến công chúa, lâu rồi không gặp, người vẫn an khang chứ?"

Trước mặt vẫn là Yết Kiêu nhưng phong thái hắn đã đổi thay đi nhiều, chừng mực và mơ hồ nhuốm thêm một tầng ưu tư.

"Xin chào tướng quân, An Tư vẫn vô sự, còn ngươi vẫn tốt chứ?"

Yết Kiêu có chút trầm ngâm, nở nụ cười buồn "Vâng" một tiếng.

Vốn nàng cùng hắn không nên có qua lại giao hảo giữa chốn cung đình, trước đây hắn còn gây nên không ít náo động, An Tư chẳng mấy vừa ý con người này, chỉ xã giao đôi ba câu rồi trở gót rời đi.

Nhưng được mấy bước thì hắn đột nhiên mở lời khiến chân nàng khựng lại.

"Chuyện khi xưa đó, Yết Kiêu xin thỉnh tội cùng công chúa, ngày ấy lỗ mãng đã mạo phạm người, xin lỗi."

Dứt lời, hắn cúi mình cung kính.

"Tướng quân hãy miễn lễ, ngươi là bậc anh hùng của Đại Việt không cần cúi đầu trước ta, chuyện xưa đó thôi thì hãy bỏ qua cả đi."

Nàng nói vậy thì chính là vậy, từ nay cũng sẽ không ghi nhớ chuyện mạo phạm xưa nữa, có điều hậu thế lại chẳng chịu quên, đồn đoán vẫn chưa từng dừng lại.

"À tướng quân cho phép An Tư nhiều lời một chút, tự hỏi thời gian qua không biết đã xảy ra chuyện gì chăng mà khiến ngươi trông qua thay đổi không ít."

Nghe hỏi tới, Yết Kiêu sầu muộn khó giấu, cũng thành thật mà đáp.

"Trải qua một cuộc bể dâu, mạc tướng may mắn tương hội cùng một nàng con gái, nàng chỉ là cô lái đò bên bến sông trăng nhưng tình đã hứa hẹn ngày mai, thế mà trong loạn lạc lại cứ như vậy đi trước chẳng chịu chờ ta. Cho nên, hiểu ra thế sự tình đời, Yết Kiêu lần này có ý nhập cung muốn thỉnh xin được quy ẩn hải hồ."

"Thì ra là vậy, ta cảm thông cho chuyện của ngươi. Ở trên cao kia ta nghĩ nàng ấy vẫn sẽ dõi theo tướng quân, dù thân thể cách biệt nhưng tim lòng sẽ chẳng chia xa."

Một câu này của nàng cũng như tự cảm thán cho chính bản thân, Yết Kiêu nhìn ra được An Tư năm ấy không còn nữa rồi, ở đây ngày hôm nay chỉ là một nữ nhân mang nặng nỗi tư lương không cách gì bày tỏ.

Hai người nói xong lời đó thì giã biệt rời đi, khi trở về Hồng Liên Cung cũng là lúc mật thư của Dương Độ truyền tới bằng bồ câu trắng.

Bên trong lá thư vẽ mấy hình ảnh nguệch ngoạc, vừa nhìn qua có chút buồn cười như trẻ con vẽ hình, bởi lẽ cách biệt ngôn ngữ chỉ có thể dùng hình vẽ để giải bày nội dung truyền đạt.

Mất hơn nửa ngày An Tư và Tiểu Thi mới hiểu ra trong đó ý muốn báo rằng "Ba ngày trước Hạnh cô cô đã chết, Thuyết Hoan bị khả hãn đuổi khỏi Mông Cổ, không biết giờ lưu lạc nơi đâu."