Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 9



Muà hạ năm 1997 mát mẻ lạ thường. Vừa qua tháng năm, trên trời hầu như đã chẳng thấy một chòm mây nào ló dạng.

Cuối tháng sáu, các hoạt động biểu diễn đủ chủ đề cho buổi kết năm học còn nóng hơn cả thi cuối kỳ. Mỗi buổi chiều tôi đều bị phái tới trạm radio viết thuyết minh cho hoạt động, chạng vạng tối mới được thả, thế mà vẫn là trong nhóm tan giờ sớm nhất giữa cả đám học sinh - các bạn còn lại sau khi tan học có thêm việc là đi tập múa kết tình hữu nghị.

Thời học sinh, hoạt động múa tập thể kết tình hữu nghị có thể là một lố kỉ niệm ngọt ngào, lại cũng có thể là cơn ác mộng đáng ghét, chủ yếu ở chỗ bạn có ưa nhìn không, tay chân có ăn nhịp được với nhau không.

Tôi thì là vì tay chân quơ quào tay đằng tay chân đằng chân, chứ chắc chắn không phải không ưa nhìn! Là kiểu tập động tác thể dục tập thể thôi cũng cứ bị trễ hơn mọi người nửa nhịp. Lam Diệc Phi thì khác hẳn, lớp học múa trên tầng ba của nhà thể dục là giang sơn của bạn ấy. Tại sàn múa, bạn ấy chính là công chúa, làm ai cũng phải cúi đầu xưng thần.

Diệc Phi nói: "San San cậu phải thẳng lưng lên, cánh tay duỗi ra. Quan Siêu cậu đừng làm lung tung, Quách Tĩnh cậu sắp cứng thành cương thi rồi..."

Quách Tĩnh mặt đen sì, tôi đứng một bên xem chuyện vui haha cười to, kết quả là cô Kim cũng đứng bên xem chuyện vui or thật ra là đứng chỉ đạo mới nói: "Hoàng Doanh Tử, em còn đứng đó hóng chuyện? Không có tiết buổi chiều sao không mau về nhà làm bài tập đi?"

"Ha ha ha ha ha vâng ạ!" Tôi nhấc chân định đi, ai ngờ Tưởng Dực nói: "Cậu không đem chìa khoá, để tớ đi với cậu."

"Tưởng Dực đứng lại đó!" Cô Kim ra lệnh: "Bạn ấy không có tay à? Còn cần em đi theo mở cửa? Mỗi ngày đều kiếm cớ bỏ chạy, em đưa hẳn chìa khoá cho Hoàng Doanh Tử không phải là xong việc rồi sao?"

Tưởng Dực đưa mắt cho tôi ra hiệu.

Tôi cười hihi: "Nói đúng mà, tớ có tay chân hẳn hoi."

Mắt của Tưởng Dực sắc lẻm.

Tôi giả vờ ngó lơ, nói: "Không cản trở các cậu tập nữa, tớ đi đây!"

Ai ngờ cô Kim lại thêm một câu: "Ngày mai có kiểm tra ngoại ngữ, tối nay cô đã bảo Trang Viễn qua nhà em giúp em lấy lại kiến thức mấy tiết học gần đây nghỉ đấy nhé."

"A?"

"A cái gì mà a? Trang Viễn em đem hết bài mấy ngày nay giảng lại cho Hoàng Doanh Tử, nhớ trông cho bạn ấy làm xong bài tập."

Trang Viễn đang làm mẫu động tác ở hàng trước, bèn đáp một tiếng: "Vâng."

Cậu bạn trai mặc sơ mi trắng tinh, đôi mắt đen sáng ngời.

Tôi nhìn cậu ấy xong lại cúi đầu đá đá mũi chân, xoay người chạy đi. Bao nhiêu vui vẻ tự nhiên bốc hơi đi hết.

Nếu lúc đó mà đã có trang mạng zhihu, học sinh tiểu học Hoàng Doanh Tử ắt đã có thể lên viết hẳn một bộ sử đầy máu (?) lẫn nước mắt lấy tên "Có hàng xóm là học sinh đầu khối là một trải nghiệm như thế nào?".

"Con nhà hàng xóm" rốt cuộc đáng sợ ra sao cũng không cần tôi phải kể lể nữa.

Thế nhưng, còn đáng sợ hơn, đó là nếu cậu ấy không chỉ đứng đầu khối, mà còn mặt mày thanh tú, lại thêm việc chính bạn là týp thả trôi sao cũng được, nhưng lại có một cô giáo chủ nhiệm cực kì "lo lắng thương yêu" bạn và một người mẹ yêu cầu cao ngất - vậy thì chúc mừng bạn rồi!

Hồi còn bé tôi cứ cảm thấy mình may mắn trúng giải đậm, mới có một hàng xóm ưu tú tới mức đó như Trang Viễn.

Tuy là hàng xóm, nhưng học hành không bằng Trang Viễn.

Tuy là hàng xóm, nhưng không ngoan ngoãn hiểu chuyện như Trang Viễn.

Tuy là hàng xóm, nhưng không sạch sẽ gọn gàng như Trang Viễn.

Tuy là hàng xóm, nhưng, thậm chí, mặt mũi cũng không bằng Trang Viễn...

Hoàng Doanh Tử dẫu nghịch phá dầy mặt, trước mặt một bạn nhỏ ưu tú hoàn mỹ như Trang Viễn, chỉ hận mình không thể thu nhỏ thành nấm lùn. Như mà nấm lùn có thể không cần học bù tiếng Anh thì tốt quá rồi...

Nhưng mà làm sao thoát được?

Đúng boong, vừa giờ cơm tối xong, tôi đang bận lo ra, tay lơ đễnh ấn chuyển đài TV, xem thử tin thời sự trên kênh nào phát đi sớm hơn các kênh khác, thì nghe tiếng chuông cửa reo.

Tôi lật người nhảy nhỏm dậy, chạy hộc tốc vào phòng ngủ.

"Con chạy làm gì đấy?" Mẹ tôi từ ghế sofa ngước đầu lên.

Chuông cửa lại tiếp tục vang.

Ba tôi đang đứng rửa chén tít trong bếp ló đầu ra hỏi: "Doanh Tử sao không mở cửa?"

Tôi ở trong phòng ngủ bịt tai: "Con không nghe không nghe không nghe không nghe..."

Chỉ là bịt tai trộm chuông.

Dầu cách cả phòng khách nhưng tôi vẫn nghe tiếng mở cửa, sau đó, cửa phòng tôi cũng mở ra.

Mẹ tôi tay cầm quyển tạp chí thời trang, dắt cậu bạn vào phòng: "Doanh Tử, Trang Viễn đến dạy bù cho con này. Nào, Trang Viễn, cháu ngồi đi, dì đi rửa trái cây gọt cho hai đứa."

"Không có gì đâu ạ, cháu vừa ăn cơm xong, dì khỏi phải tốn công." Trang Viễn nói.

Mẹ tôi xoa xoa đầu Trang Viễn, quý không muốn rời tay: "Đủ loại quả đấy, hôm nay dì vừa mua đào với dưa hấu nữa."

Tôi ngồi cuộn thu lu trên ghế, rầm rì nói: "Con muốn ăn quýt."

"Cứ cái gì không có là đòi, bây giờ có là mùa quýt đâu? Để mẹ rửa nho cho con." Mẹ tôi thu tay lại, nói với Trang Viễn: "Không làm phiền hai đứa nữa, tụi con học đi."

"Dạ." Trang Viễn thấy cửa phòng đóng rồi, bèn ngồi xuống, lấy vở từ cặp ra: "Cậu quên mang bài về rồi đúng không?"

Tôi nghe lệnh tuân theo, vội vội túm lấy cặp lục lọi mất một lúc cũng không thấy, rưng rưng ngước đầu lên nói: "Đúng là quên rồi... Vậy... Có phải giờ mình thôi khỏi bù nữa không?"

Trang Viễn lấy từ trong cặp ra hai quyển vở bài tập: "Tớ về lớp lấy mang về cho cậu này."

...

Cậu đã mang đến tận đây còn hỏi tớ có để quên không làm gì?!

Tôi tốn sức chín trâu hai hổ mới không gào lên, ngồi nép vào bên giá sách ủ rũ mở sách Anh văn ra. Trang Viễn nói: "Hai tiết này có tổng cộng 12 từ mới. Giờ tớ với cậu đọc qua một lần nhé, Bus."

"Bát sờ."

"Car."

"Ca."

"Toy."

"Thoi."

"... Toy!" Trang Viễn đọc lại một lần.

"Thoi."

"Cậu chú ý nhấn âm đầu, Toy."

"Thôi."

Trang Viễn vuốt trán: "... Thôi tạm thời vậy. Giờ mình đọc từ ghép, cậu phải để ý trọng âm, xe hơi đồ chơi, ToyCar."

"Tho... iiii... ca"

"... Đọc thử cả câu xem sao, "Xe hơi đồ chơi của tớ đâu rồi", Whereismytoycar?"

"Quê í mài thôi ca?"

Cửa đánh cạch mở ra, mẹ tôi đứng ngoài cửa, trên tay bưng một đĩa thuỷ tinh đầy trái cây.

"Tụi con tiếp tục học đi, tiếp tục học nhé." Đĩa trái cây nhẹ nhàng hạ cánh trên bàn, mẹ tôi cười tươi đi ra, khoé môi cứng ngắc.

Trang Viễn lại vuốt trán: "Cậu có nhớ được các âm phát âm không?"

"Cái này không khó, tớ xem năm phút là nhớ."

"Vậy cậu coi cái đó trước, xong một chốc thì tụi mình sửa lại cách đọc phát âm cho cậu." Trang Viễn mở vở toán ra, nghiêm túc làm bài.

Tôi nghe lời gật đầu, cắn bút vừa ghi nhớ vừa đọc: "Trê en."

"Train!"

Đánh dấu âm còn sai toè ra, khiến Trang Viễn phải cúi đầu từng chút từng chút sửa lại.

Ánh đèn trước bàn dìu dịu, tôi nhìn lén cậu con trai ngồi cạnh, tóc mái của cậu ấy lại đợt này lại mọc dài, che khuất hàng mày đen, khiến người ta chẳng thấy rõ đôi mắt đằng sau. Da trắng đến trong suốt. Cậu bạn ấy đẹp đến như hút mắt người ta vào.

"Sao thế?" Trang Viễn ngửng đầu.

Răng tôi cắn phập xuống, cục gôm ở đuôi viết chì bị cắn đến đứt lìa.

"Mau mau nhả ra!" Trang Viễn phát hoảng, luống cuống một tay vỗ lưng giúp tôi, một tay giữ cằm, lôi cục gôm từ trong miệng tôi ra.

"Khạc khạc..."

"Đi súc miệng đi." Tưởng Dực không biết từ lúc nào đã đứng khoanh tay ngoài cửa. Bộ đồ bóng rổ trên người cậu ấy ướt đầm.

========