Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 45



Xin chào! Cục Bột Nhỏ đã quay trở lại rồi đây!


Trước hết mình xin lỗi mọi người vì đã lặn tăm khá lâu :(( Chuyện là trước đó mình ôn thi đại học nên không có thời gian để edit. Nhưng hiện tại mình đậu rồi và cũng sắp xếp được thời gian để edit tiếp rồi <3 Mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện này trong thời gian sớm nhất. Mong mọi người hãy tiếp tục chào đón Tiểu Hổ và chú Phương nhé!


✰✰✰


"Đầu lưỡi còn tê không?"


"Còn một chút ạ." Tiểu Hổ phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, đứng trước gương lè lưỡi ngắm nhìn hồi lâu. Cậu suy nghĩ, tại sao mỗi lần chú Phương pha thì không sao, tới lượt cậu thì cacao lại nóng đến vậy chứ?


Phương Khởi Châu cũng không biết cái đầu bé tí như hạt dưa của cậu đang nghĩ lung ta lung tung những gì, chỉ quyến luyến mà ôm lấy cậu từ phía sau. Tiểu Hổ từ trong gương nhìn sang, suy nghĩ xem chú Phương có nằm trong hội chứng thích đụng chạm mà trên mạng hay nói đến không, cậu càng nghĩ lại càng thấy đúng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì bản thân không bị dị ứng nước bọt.


Sau khi dùng điểm tâm, Tiểu Hổ lắc hộp lấy vài viên kẹo ra nhét vào trong túi, sau đó giống như tính toán thời gian xem mấy giờ sẽ ăn viên thứ nhất, mấy giờ sẽ ăn viên thứ hai.


Phương Khởi Châu một tay cầm lấy khăn quàng cổ và găng tay, tay còn lại kéo cậu đi vào thang máy. Vệ Tư Lý đã đậu xe dưới lầu, Tiểu Hổ nhìn số tầng thang máy giảm xuống, hỏi hắn: "Chú ơi, mấy giờ rồi ạ?"


Hắn liếc nhìn đồng hồ, nói: "Tám giờ rưỡi rồi."


Nghe hắn trả lời, Tiểu Hổ liền lấy viên kẹo đầu tiên ra, bóc vỏ rồi nhét giấy gói kẹo đã vò thành một nắm trở về túi. Phương Khởi Châu cúi đầu nhìn cậu mím môi ăn kẹo, một bên má lộ ra lúm đồng tiền, "Không chia cho chú một nửa sao?"


"Dạ?" Tiểu Hổ sửng sốt một chút, sau mới phản ứng lại, "Vâng ạ." Cậu thử cắn viên kẹo ra, nhưng viên kẹo chưa tan nhiều, không thể dễ dàng cắn vỡ được.


Phương Khởi Châu liếc nhìn thang máy sắp đến tầng G, ghé vào tai cậu nói: "Chờ một lát, lên xe rồi chúng ta chia."


Tiểu Hổ theo thói quen sờ sờ lỗ tai, nhẹ nhàng dạ một tiếng. Ra khỏi thang máy, cậu thử dùng răng cắn lần nữa, lần này thì thành công chia đều viên kẹo làm hai.


"Chào buổi sáng." Vệ Tư Lý từ gương chiếu hậu nhìn về phía hai người.


"Chào buổi sáng chú Vệ!" Tiểu Hổ nói xong câu đó, Phương Khởi Châu liền im lặng ấn điều khiển kéo màn ngăn trên xe đóng lại. Vệ Tư Lý đành sờ sờ mũi, khởi động xe.


Trong không gian chỉ có hai người, Phương Khởi Châu rất thản nhiên mà ôm Tiểu Hổ vào trong lòng. Gió lạnh mùa đông thổi lá cây rơi lả tả ngoài cửa sổ, nhưng hiện tại Phương Khởi Châu chỉ quan tâm kẹo trong miệng Tiểu Hổ còn lại bao nhiêu. Tiểu Hổ dùng sức cắn vỡ kẹo cứng thành hai phần, đôi môi Phương Khởi Châu thản nhiên dán lên. Tiểu Hổ trừng mắt, cậu muốn nói rằng đầu lưỡi của mình hôm qua bị phỏng, đến bây giờ vẫn còn hơi tê. Nhưng ý nghĩ này đã biến mất trong chớp mắt, bởi vì cậu vốn không nghĩ được nhiều như vậy.


Bàn tay chú Phương rất lớn, có thể bao bọc hết sau gáy của cậu, khiến cậu có cảm giác mê muội. Tiểu Hổ không tự chủ được nhắm mắt lại, không cẩn thận nuốt cả viên kẹo xuống, bị mắc kẹt trong cổ họng có chút khó chịu. Cậu rất chán ghét loại cảm giác này, giống như phải nuốt xuống một lượng thuốc lớn vậy, nhưng mà chú Phương hôn môi cuồng nhiệt, cảm giác môi lưỡi quấn quýt hết sức quen thuộc và an toàn, ngay lập tức đã áp chế cảm giác chán ghét xuống.


Hơn nữa cậu xem qua trên mạng, mọi người đều nói hôn môi là biểu đạt cho tình yêu. Mà yêu cũng chia thành nhiều loại, nhiều giai đoạn. Tiểu Hổ nhớ rất kỹ, cậu đọc bài viết ngày hôm đó rất nhiều lần, bây giờ mới hiểu được một chút rằng tình yêu khác với cảm giác mà cậu thích một nhân vật hoạt hình. Trong phút chốc, Tiểu Hổ cảm thấy như có gì đó mê hoặc mình, trái tim như có chuồn chuồn lướt nước mà nhẹ nhàng run rẩy.


Tiểu Hổ xuống xe trước, cậu đeo khăn quàng cổ che khuất đi đôi môi hơi sưng, dù vậy trong thang máy vẫn không ít ánh mắt xa lạ nhìn cậu. Phương Khởi Châu ngẩng đầu nhìn ngó, không gian không đến bốn mét vuông có chút tối, mọi người đều tận lực hạn chế tầm mắt. Hắn yên lặng ôm lấy Tiểu Hổ, đem cậu dựa vào trước ngực mình, để cậu chỉ có thể cảm nhận được mình hắn mà thôi.


Đương nhiên động tác này đã làm các nhân viên đều phải mở rộng tầm mắt, đợi đến khi ông chủ ra khỏi thang máy, bọn họ liền như phát hiện ra thế giới mới mà liên tục bàn tán: "Thật sự chỉ là người thân của sếp à?", "Không phải chứ, lần trước tôi xuống bãi đậu xe đã nhìn thấy sếp hôn cậu bé đó đấy.", "Hôm bữa tôi đi thang máy, bọn họ cũng ôm nhau.", "Phương tổng là gay á?!"...


May mà những lời đồn đại này chưa đến tai hắn.


Văn phòng tương đối ấm áp, bởi vì chú Phương thường ở đây nên Tiểu Hổ dường như đã xem đây cũng là nhà, cậu vĩnh viễn sẽ không chán ngấy việc đứng trước cửa sổ ngắm cảnh từ trên cao, hơn nữa cậu luôn phát hiện ra từng biến đổi nhỏ của thành phố, ví như mỗi ngày có nhiều người đi qua, cũng lại có thêm vài tòa nhà mọc cao khỏi mặt đất, cậu đứng ở đó cũng biết được hôm nay khác hôm qua như thế nào. Dường như sống trong bóng tối quá lâu, cậu rất mẫn cảm đối với sự thay đổi của thế giới xung quanh, chỉ duy nhất là không giỏi thăm dò người khác.


Mà Phương Khởi Châu đã ngồi ở vị trí này một năm trời, cho tới giờ vẫn không biết tại sao mình phải ngồi ở đây.


Cuối năm tổng kết, Phương Nghĩa Bác thường xuất hiện tại cuộc họp bày tỏ sự khen ngợi và thỏa mãn đối với hắn, Phương Khởi Châu dần dần cũng cảm thấy chán ghét. So với việc kiên trì làm việc, hắn thích chơi game cùng Tiểu Hổ, hoặc là nói chuyện với cậu cũng thú vị hơn.


Vào lúc Tiểu Hổ nghỉ trưa, Vệ Tư Lý mới tìm được chút thời gian để báo cáo chuyện cho hắn, "Phương Nghệ Nguy gần đây không hề ra ngoài, chuyện Ngụy Bội Bội phát điên hình như đả kích gã rất nhiều, cho nên gã rất an phận. Mặt khác... Tôi cũng tìm được tư liệu về tất cả những người dính líu tới sự việc ngày trước." Năng suất làm việc của hắn rất nhanh, ngày hôm qua vừa bàn giao, ngày hôm nay đã tìm ra đầy đủ.


Phương Khởi Châu nói: "Nó không ra ngoài, vậy thì nghĩ cách khiến nó ra ngoài."


Dựa vào tính cách của Phương Nghệ Nguy, chắc chắn sẽ không an phận ngồi yên được, gã lúc nào cũng muốn đi gây sự, hơn nữa còn thường bị tinh trùng lên não, làm sao chấp nhận bị nhốt trong nhà mỗi ngày.


Vệ Tư Lý gật đầu một cái, muốn một người ra khỏi cửa thì có tới cả nghìn cách, muốn một người chết theo lẽ thường cũng có tới hàng trăm cách, mà hắn nghĩ... Tiểu Châu có lẽ là muốn Phương Nghệ Nguy chịu trừng phạt bằng cách tàn độc nhất.


"Còn một chuyện... Vào lúc du thuyền xảy ra sự cố đã bắt được hai nghi phạm, nhưng sau khi Ngụy Bội Bội bị buộc tội, nghi phạm đã được xác định là người lái du thuyền, chuyện sau đó cũng không tiếp tục điều tra nữa. Nhưng cách đây không lâu, hai tuần trước khi ban nhạc kia sang Mỹ biểu diễn, lúc quay về trùng hợp là vắng mặt hai người, chính là hai người bị tình nghi ra tay vào nửa đêm."


Phương Khởi Châu trầm ngâm nói: "Bọn họ ở Mỹ sao?"


"Ừ... Hơn nữa còn đứng tên một căn nhà khác tại Seattle, giá trị tận năm mươi vạn đôla Mỹ."


"Là ai đưa?"


"Cái này chỉ ngẫu nhiên tra được vào ngày hôm qua, căn nhà này là ai đưa thì chưa rõ ràng lắm..." Vệ Tư Lý dừng một chút, "Vào lúc chuyện xảy ra tôi đã phái người theo dõi bọn họ, sau đó rút lui bớt một vài người, mà hai người này cũng nghĩ chuyện đã qua lâu rồi nên sẽ buông lỏng cảnh giác."


Phương Khởi Châu cúi thấp đầu, giống như là đang suy tư, sau một lát hắn nói: "Để cậu tôi điều tra đi."


Lúc đó hắn cũng hoài nghi có thể chuyện không phải do Ngụy Bội Bội làm, hơn nữa sau đó gặp mặt Từ Tinh, cô cũng nói rằng chuyện này không liên quan đến Ngụy Bội Bội, nhưng bà ta có tội thì phải chịu. Từ Tinh có lẽ có bí mật không thể nói, nhưng cô cũng đã tình nguyện nói với hắn một phần, đại khái là quan sát nét mặt của Tiểu Hổ, hi vọng hắn có thể bảo vệ tốt cậu ấy.


Đầu lưỡi Tiểu Hổ hồi phục rất nhanh, buổi tối ngày hôm ấy về nhà thì chẳng còn cảm giác tê nữa, Phương Khởi Châu pha cacao nóng cho cậu, chờ nguội rồi mới đưa qua.


Hắn ngồi ở trong phòng khách, hiếm khi chịu xem tin tức nội địa một lúc, Tiểu Hổ không có hứng thú với tin tức, nhưng cậu vẫn ngồi bên cạnh hắn cùng xem.


Bản tin hôm nay nói tại thành phố W có một nam thanh niên trẻ tuổi say rượu đã lái xe rơi xuống sông, lúc vớt lên đã tử vong, nạn nhân năm nay hai mươi hai tuổi, là một tay trống trong quán bar.


Một tin tức rất bình thường, mỗi một phút trên thế giới này đều đang diễn ra những chuyện như vậy. Khuôn mặt của nam thanh niên ánh trên gạch men, tin tức thoáng một cái đã biến mất. Tiểu Hổ vừa uống cacao ngẩng đầu, Phương Khởi Châu liền tắt ti vi.


"Thôi..." Phương Khởi Châu đứng lên, "Chúng ta lên lầu đi, muốn vào phòng xông hơi không?"


Hai mắt Tiểu Hổ lập tức sáng rực lên, cậu liếm môi một cái, "Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?"


"Sắp bảy giờ rưỡi." Tiểu Hổ có đồng hồ đeo tay, nhưng cậu vẫn luôn hỏi giờ, chưa bao giờ tự mình xem, gần như đã thành thói quen rồi.


Tiểu Hổ gật đầu một cái, đặt ly cacao xuống, bóc vỏ viên kẹo nhét vào trong miệng, vui vẻ nheo mắt.


Phương Khởi Châu cười cười xoa đầu cậu, trong lòng nhất thời có cảm giác kì quái, cả thời gian ăn đồ ngọt cũng không còn giống trước đây nữa. Nhưng Tiểu Hổ không nhận ra được hành động kì lạ của mình, cậu mang tất đi đến bồn rửa chén, đặt ly dưới dòng nước cọ rửa. Tiểu Hổ không bao giờ đi dép trong nhà, bởi vì có hệ thống sưởi nên cậu chỉ cần đeo tất dày đi tới đi lui. Tất cũng là quà giáng sinh hắn mua, Tiểu Hổ vô cùng yêu thích.


Bởi vì năm ngoái Tiểu Hổ đã bị nẻ da do lạnh, cho nên năm nay mùa đông vừa đến, Phương Khởi Châu liền đặc biệt chú ý đến cậu, mùa hè cho phép cậu để chân trần, thế nhưng khí trời lạnh đi, hắn liền giám sát Tiểu Hổ mọi lúc mọi nơi xem cậu có mang tất hay không, hoặc có đi dép hay không.


Tiểu Hổ rửa ly sạch sẽ, sau đó dùng mũi tỉ mỉ mà ngửi, xem còn đọng lại hương cacao hay không, xác nhận mùi hương không còn nữa cậu mới úp ngược ly lên giá cho ráo nước. Không biết cậu học được ở đâu, Phương Khởi Châu chưa từng dạy cậu, thế nhưng cậu đã tự xem, xem xong liền học, hơn nữa còn biết vận dụng.


Thoạt nhìn cậu—— rất giống một người bình thường. Mà có lẽ cũng chỉ ở trước mặt hắn, những lúc đứng trước mặt người khác, cậu thường không nói lời nào, cũng không hoạt bát như vậy, chỉ trưng ra bộ mặt khó hiểu, đó cũng là lí do vì sao trông cậu ngốc, cũng bị người ta gọi là kẻ ngốc. Tiểu Hổ lau khô tay, quay đầu đi về phía hắn. Phương Khởi Châu thấy cậu đang cười, vô cùng tươi tắn, giống như... Một giây sau sẽ bổ nhào vào lồng ngực hắn vậy.


Nhưng Tiểu Hổ sẽ không bao giờ làm điều đó.


Cậu không ý thức được nhiều việc, thế nhưng lại sống rất độc lập, bình thường cảm thấy chuyện mình có thể làm được, cậu nhất định sẽ tự mình hoàn thành, chỉ khi cậu không thể làm, Phương Khởi Châu mới có thể giúp cậu một tay.


Sau khi lên lầu, Phương Khởi Châu giúp cậu cởi tất. Hắn nắm lấy bàn chân Tiểu Hổ, cảm thấy có chút lạnh. Đương nhiên đây là do thể chất cậu, vào mùa hè thân thể Tiểu Hổ cũng lạnh như thế, chỉ có những lúc vô tình, cậu mới có thể khiến cho Phương Khởi Châu cảm thấy khô nóng.


Phương Khởi Châu đầu tiên tự mình cởi quần áo, sau đó liền chuẩn bị cởi cho cậu, Tiểu Hổ giống như né tránh mà ngửa ra sau một chút, vì vậy liền ngã xuống giường.


Cậu ảo não ngồi dậy, "Em... Em tự cởi." Tiểu Hổ cảm giác mình không bình thường, cậu xoay lưng lại cởi từng chiếc nút áo ra. Da dẻ bại lộ trong không khí khiến Tiểu Hổ cảm thấy lạnh, không tự chủ được mà hắt hơi một cái. Giữa lúc cậu cởi áo, dự định cởi nốt quần ra, cậu cảm giác chân của mình bị nắm lấy, ra là thân thể cao lớn như ngọn núi của chú Phương từ trên cao nhìn xuống bắt lấy chân cậu.


Chú Phương nắm lấy hai chân đẩy cậu ngã xuống giường, đầu Tiểu Hổ vừa vặn nện lên gối, đôi mắt nổ đom đóm, cậu thấy đầu lưỡi mình như thắt lại, "Chúng ta... Không tắm nữa ạ?..."


"Tắm..." Giọng nói của Phương Khởi Châu vẫn trấn tĩnh như trước, "Xong việc sẽ tắm."


Xong việc? Việc gì cơ... Tiểu Hổ không nghĩ ra cậu và chú Phương thì có việc gì, quần của cậu trong lúc mơ hồ đã bị kéo xuống, trượt một phát từ hông xuống mắt cá chân, không có gì ngăn trở được.