Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 156: (16) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân



Editor : Nhan

“Chờ đã.” Đột nhiên có một cánh tay ngăn cản người bán hàng, “Chiếc váy này là tôi nhìn thấy trước, sao cô có thể bán cho người khác?”

 Kỷ Hàn Yên không vui.

 Cô ta vừa mới chọn chiếc váy này ngay trong tiệm.

 Cô ta ghét nhất là đụng hàng với người khác, cô ta nghĩ nó là độc nhất vô nhị, toàn bộ Thượng Hải không có cô gái khác mặc.

 “Thật xin lỗi......” Người bán hàng ầy ầy nói, “Ngài chưa trả tiền, tôi cho là ngài không định mua.”

 “Cô thế này là xem thường tôi, cảm thấy tôi trả không nổi sao?” Kỷ Hàn Yên tức giận.

 Hôm nay gặp ca nữ này đã đủ khiến tâm tình cô ta không thoải mái.

 Vậy mà người bán hàng này lại không nhận ra cô ta, dám mắng cô ta.

 Tại Thượng Hải, ai mà không biết cô ta là người được đốc quân Mạc Bắc Đình che chở, đi đến đâu là được chào đón đến đó.

 Huống chi, chỉ bằng tài lực Kỷ gia của cô ta cũng đủ để mua cửa hàng này!

 “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi tuyệt đối không có ý này!” Cô gái bán hàng là người mới, quả thật không nhận ra Kỷ Hàn Yên, nhưng nhìn ra được cô ta không phú thì quý, không dám đắc tội, khom lưng cúi đầu, “Nếu không thì ngài và vị khách nhân kia thương lượng một chút?”

 Kỷ Hàn Yên khinh thường việc cãi nhau cùng một người bán hàng, quay đầu nhìn Khúc Yên, ngữ khí ưu nhã lại có ý tứ: “Thế đạo hiện nay tốt như vậy sao? Phòng hát kiếm được rất nhiều tiền?”

 Cô ta tùy ý lật xem nhãn hiệu váy một chút, phía trên ghi rất rõ ràng giá cực kỳ cao, người bình thường một năm không ăn không uống cũng mua không nổi.

 “Kiếm được tiền hay không ngược lại không quan trọng.” Khúc Yên cười tủm tỉm nói, “Nhưng so với Kỷ tiểu thư đưa tay lấy tiền từ trong nhà, tôi còn xem như tự cung tự cấp. Những người tri thức mới như các cô không phải vẫn luôn hô hào đòi quyền độc lập cho nữ giới sao?”

 Kỷ Hàn Yên đỏ mặt.

 Cô ta mở trường học tại Thượng Hải đúng là lấy tiền từ trong nhà.

 Trong thời đại đầy chiến tranh này, mở trường học cũng không phải kiếm tiền, cô ta là vì thanh danh.

 Không nghĩ tới ca nữ này ăn nói khéo léo như thế, miệng lưỡi bén nhọn!

 “Tiền dơ bẩn sao có thể tính là độc lập!” Cô nén giận nói một câu.

 “Dơ bẩn?” Khúc Yên nhíu mày, “Nghe nói Kỷ tiểu thư từng đi du học, kiến thức phong phú, tầm mắt mở rộng, nhiều lần lên tiếng vì nữ quyền. Lại không nghĩ tới, tư tưởng của Kỷ tiểu thư kỳ thực còn dừng lại ở thời đại phong kiến, xem thường nữ nhân dựa vào chính mình kiếm tiền.”

 Cô là đang mắng cô ta nói một đằng làm một nẻo.

 Kỷ Hàn Yên nghe rõ ràng, sắc mặt càng thêm khó coi.

 Mạc Thanh Đại ở bên cạnh nghe mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy hai người muốn cãi nhau, vội vàng hoà giải nói: “Không phải chỉ là một chiếc váy thôi sao, vậy đừng chọn cái này. Chúng ta đi tiệm khác xem.”

 “Không, hôm nay không phải nó thì tôi không mua!” Kỷ Hàn Yên chỉ vào váy nhỏ.

 Cô lớn từng này rồi còn chưa phải chịu uất ức như vậy bao giờ!

 Hôm nay cô nhất định phải lấy lại thể diện.

 “Tôi ra giá gấp ba!” Kỷ Hàn Yên ngạo nghễ nói.

 “Tôi trả thêm một đồng.” Khúc Yên thờ ơ nói.

 “Tôi ra gấp bốn lần!” Kỷ Hàn Yên tức giận nói.

 “Tôi vẫn trả thêm một đồng.” Khúc Yên mỉm cười, không nhanh không chậm nói.

 Mặc kệ Kỷ Hàn Yên ra bao nhiêu lần, cô liền thêm một đồng.

 “Cô cần gì phải sĩ diện như thế, cô có lấy ra được nhiều tiền như vậy không?” Kỷ Hàn Yên cuối cùng đã giận đỏ mặt.

 Cô ta rốt cuộc vẫn cố kỵ thân phận của mình, không xé nát da mặt rống to lên mắng, nhưng kìm nén lại càng thêm khó chịu.

 “Cô quản tôi làm gì? Ngược lại tôi cũng không đi mua quần áo cùng cô.” Khúc Yên miễn cưỡng liếc cô ta một cái, quay đầu nói với người bán hàng, “Cô gói váy cho kỹ, nếu tôi không trả tiền nổi thì gọi cảnh sát tới bắt tôi.”

 “Không được! Váy là của tôi!” Kỷ Hàn Yên bắt lấy tay người bán hàng, không để cô ấy động vào váy.

 Mạc Thanh Đại ở bên cạnh gấp đến độ không chịu được, hô lên: “Hai người đừng như vậy có được không? Không phải chỉ là một chiếc váy sao? Hai chị Yên Yên, coi như em xin hai người, đừng cãi nữa......”

 Kỷ Hàn Yên nghe được ' hai chị Yên ', lập tức trừng mắt nhìn Khúc Yên, nói: “Cô cũng tên Yên Yên?”

 Khúc Yên mặc kệ cô ta.

 Kỷ Hàn Yên cười lạnh một tiếng: “Dùng tên tôi để dành niềm vui của anh Bắc Đình? Không hổ là nữ tử lăn lộn chốn phong nguyệt, có thủ đoạn.”

 “Kỷ tiểu thư, có phải cô quá tự tin với chính mình hay không?” Khúc Yên muốn cười.

 Đầu óc này...

 “Nếu biết vị trí của tôi trong lòng anh Bắc Đình thì cô nên cân nhắc hành vi hôm nay của mình cho kĩ.” Khó chịu trong lòng Kỷ Hàn Yên dần lắng lại, cảm nhận được vẻ kiêu ngạo.

 Dù gì cũng chỉ là một ca nữ hèn mọn đê tiện, đến tên cũng phải trộm của cô ta.

Cô ta còn đi tranh váy với cô thì quá mất mặt rồi.

 Khúc Yên thấy cô ta hất cằm lên, dáng vẻ thanh cao ngạo nghễ, không khỏi lắc đầu: “E rằng cô có hiểu lầm gì đó đối với địa vị của cô trong lòng Mạc Bắc Đình.”

 Kỷ Hàn Yên đương nhiên nghe không lọt tai, dùng giọng bố thí nói: “Váy nhường cho cô. Có ít người mặc long bào cũng không thể giống thái tử.”

 Khúc Yên đang muốn mở miệng, chợt nghe Mạc Thanh Đại ngạc nhiên hô một tiếng --

 “Anh! Cuối cùng anh cũng đã trở về!”