Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1502: 1502




Lâm Thiệu Huy nhìn Từ Hữu Dung đau đớn như vậy, vẻ mặt vô cùng giận dữ nhìn Vương Diễm Lệ.

"Có phải bà phải đợi tôi động tay động chân mới chịu rời đi?!"
Tuy đáy lòng Vương Diễm Lệ vẫn khinh thường Lâm Thiệu Huy như cũ nhưng nhìn thấy con gái mình đang khóc rống lên, sợ Lâm Thiệu Huy mất kiểm soát, lập tức phẫn nộ đứng dậy đi ra ngoài.

Bà ta vừa đi vừa nói: "Được được được, tôi đây về nhà trước, mấy cô cậu cũng nên về nhà đi, nằm viện tốn tiền lắm, đừng có mà lãng phí tiền."
Sau khi ép được bà ta đi, Lâm Thiệu Huy thầm dở khóc dở cười, bà ta tiêu tiền như nước còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.

Giờ con gái suýt chút nữa bị thương vì bà ta, bà ta vừa thương con vừa tiếc tiền.

Vương Diễm Lệ ra khỏi phòng bệnh, vừa đi tới thang máy thì thấy Vương Hữu Tài với Vương Chí Quân đi ra.


"Diễm Lệ sao em lại ở đây? Đang đi thăm Hữu Dung sao?"
Vương Hữu Tài nghi ngờ hỏi.

Vừa nghe thấy lời này, Vương Diễm Lệ nổi cáu luôn, ảo não mắng nói: "Đều là do đồ ăn hại bám váy phụ nữ kia dám tức giận với em, lại còn đuổi em đi! Nếu không phải thấy Hữu Dung đau đớn, em nhất định không thể không tát cậu ta vài cái."
Cái gì!
Vương Hữu Tài lập tức tức giận, kéo tay Vương Diễm Lệ cáu gắt nói:
"Đi, chúng ta đi tìm cậu ta! Một tên ở rể bé nhỏ lại còn dám tức giận với chúng ta? Anh thấy cậu ta hẳn là chán sống rồi!"
Khi thấy ông ta nói thế, Vương Diễm Lệ lại lo lắng liếc nhìn lại, sau đó nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Anh, anh nói bé thôi, lỡ mà tên nhóc kia nghe được thì phiền lắm!"
Hả?
Tức khắc, Vương Hữu Tài cả người đờ ra, dường như không hiểu nổi sao Vương Diễm Lệ lại sợ thế.

Một thằng con rể ở rể thì sợ cái gì?
Chỉ có Vương Chí Quân lạnh sống lưng đứng một bên, xem ra Vương Diễm Lệ cũng đã trải qua sự khủng bố của tên kia rồi.

"Nghe thấy thì sao?" Vương Hữu Tài bĩu môi, không hề để tâm nói:
"Không phải chỉ là một tên vô dụng sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?"
"Nhưng mà tối qua, cậu ta giết Lý Ngân Sinh đấy." Vương Diễm Lệ nhỏ giọng nói bên tài Vương Hữu Tài.

Lý Ngân Sinh?
Vương Hữu Tài tất nhiên cũng từng được nghe Vương Diễm Lệ nói qua, đây chính là người đàn ông giàu có đẹp trai đó, nói là nhân trung long phượng cũng không quá.

Học sâu hiểu rộng!

Tài trí hơn người!
Người như vậy, sao Lâm Thiệu Huy lại giết được?
"Không thể nào!"
Vương Hữu Tài lập tức thề thốt phủ nhận, nói:
"Nhất định là trùng hợp thôi, nếu thằng nhóc kia thật sự có bản lĩnh như vậy thì sao bị chúng ta dọa dẫm cũng không dám cãi lại?"
Kẻ vô dụng chỉ là kẻ vô dụng thôi!
Mãi mãi chỉ có bám váy phụ nữ!
Vương Diễm Lệ nghiêng đầu ngẫm lại, hôm qua Lý Ngân Sinh chết nhưng thật ra bà ta cũng không tận mắt thấy Lâm Thiệu Huy giết người không phải sao?
Nói không chừng lại là người khác làm!
Bà ta hỏi: "Anh, dựa theo anh nói thì tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia căn bản là không hề đáng sợ?"
Vương Hữu Tài khinh bỉ cười cười:
"Tên nhóc đó tính là gì! Nếu anh thích đánh cậu ta một chút, chẳng lẽ cậu ta còn dám được phép đánh trả?"
"Đừng quên lão già Bạch Tuấn Sơn kia còn nợ chúng ta một món nợ ân tình lớn, nếu không có chúng ta, bọn họ đã sớm chết đói rồi!"
Vương Diễm Lệ lập tức cười hì hì nói:
"Được rồi, hơn nữa tên phế vậy kia còn bám váy phụ nữ bên nhà họ Bạch cơ mà, có giết tên đó thì cậu ta cũng phải chịu vâng lời thôi."
Vương Diễm Lệ nghĩ, tên phế vật Lâm Thiệu Huy chết tiệt...!dám có tâm cơ đùa giỡn, lợi dụng lúc con gái bà ta Hữu Dung yếu ớt, đùa giỡn với uy phong của bà ta.


Tên phế vật kia cáo mượn oai hùm, phá hủy chuyện làm ăn tốt của bọn họ, cuối cùng lại giả vờ trước mặt bọn họ.

"Đi, bây giờ em sẽ đi trừng phạt cậu ta!"
Vương Diễm Lệ hùng hổ nói.

Vương Chí Quân lập tức hoảng sợ, vội ngăn Vương Diễm Lệ lại.

"Chúng ta vẫn nên chờ Từ Hữu Dung khỏe hơn rồi tính tiếp, giờ cô ấy đang mệt mỏi như vậy, nếu lúc này chúng ta nói gì kích thích đến cô ấy nói không chừng lại phản tác dụng!
Nói giỡn vậy thôi chứ anh ta chưa muốn chết!
Tên quái vật kia, thật sự sẽ giết người đấy!.