Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng

Chương 138: Nhớ lại



" Ngạn Nhi, ta về rồi, có bánh quế... "

* Bộp *

Gói bánh tụt khỏi tay, người nam nhân rúng lên một cái, trước mặt cô nương tựa người trên ghế, trông như đang ngủ say. Nhưng hắn biết, nàng không ngủ, máu từ khóe miệng nàng chảy xuống óng tay áo, nhỏ từng giọt một thành màu tím kinh hãi.

" Ngạn Nhi... "

Người tựa trên ghế không động đậy, hắn rảo bước nhanh nhưng nặng nề không thể đi nổi, đến cạnh liền vội vã ôm lấy nàng.

" Ngạn Nhi, nàng làm sao vậy ? Tỉnh dậy đi Ngạn Nhi ! "

Hơi ấm cúi cùng sắp tan biến, Ninh Ngạn trong mơ hồ tưởng chừng không thể gặp lại người mình trông ngóng, cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi của người ấy.

Mắt hồ ly từ từ hé mở, mấp máy làn môi ửng tím.

" Vương...Minh... "

Nàng giơ tay chạm vào khuôn mặt góc cạnh của nam nhân, lập tức hắn nắm lấy tay nàng, khẩn trương hỏi.

" Ngạn Nhi, nàng làm sao vậy ? "

Hắn không đợi nàng trả lời, tự bắt mạch phát hiện ra một điều kinh khủng, nàng đã trúng độc, ăn vào lục phủ ngũ tạng, hơn thế nữa nàng còn đang mang thai.

" Ngạn Nhi...nàng...đã mang thai... "

Ninh Ngạn cười rầu rĩ, biết thì cũng đã muộn rồi, dù có thần tiên xuất hiện cũng không thể cứu được người.

" Vương Minh...cuối cùng ta cũng đợi được chàng trở về... "

Giọng nói thê lương, nàng lạnh toàn thân, chất độc làm làn da tím tái khiến cho người ta nhìn vào thập phần lo sợ.

" Ngạn Nhi, nàng đừng sợ, ta đưa nàng đến chỗ Lưu Ly "

Thời khắc này, Tinh Vương Minh sợ hãi lên đến đỉnh điểm, muốn bế nàng đi cứu chữa nhưng lại bị nàng giữ chặt tay áo, lắc đầu tàn nhẫn nói.

" Vô ích thôi, là ta đã uống thuốc độc tự sát, độc lan vào tâm can...không thể cứu được nữa "

" Ngạn Nhi, tại sao nàng lại làm vậy chứ ?

Nàng đang mang thai... "

Hắn cay đắng nghẹn ngào hỏi, cổ họng như bị ai đấm vào, đau tức nói không nổi.

Ninh Ngạn từ đầu đến cuối vẫn nhẫn tâm, vương ngón tay lạnh lẽo vuốt nước mắt sắp trào ra của nam nhân, bạc bẽo nói.



" Ta muốn trừng phạt chàng...Tinh Vương Minh, chàng từng là giới hạn của ta, ta vì chàng chờ đợi suốt 4 năm, sau cùng vẫn nhận tan thương "

" Cũng vì chàng...ta tan nhà nát cửa...nếu như không gặp nhau...liệu Liễu Linh có giết cả nhà ta ? "

" Người thân của ta chết cả rồi...ta lại vô dụng không thể trả thù...còn là phế nhân...tình yêu của chàng lại chẳng trọn vẹn cho ta... "

" Tinh Vương Minh, ta lấy gì để tiếp tục ở bên chàng ? "

" Ngạn Nhi, đừng nói nữa, ta đưa nàng đến chỗ Lưu Ly, nhất định có cách cứu nàng "

Hắn không còn đủ tâm trí nghe nàng nói hết, nhưng nàng vẫn ghịt chặt lấy vạt áo của hắn, khó khăn lắm mới bòng nàng chạy ra giữa trời đổ tuyết.

Nàng không còn chút quyến luyến nào nữa, cánh tay choàng trên cổ hắn buông lỏng, dùng hơi sức cuối cùng trăng trối.

" Vương Minh...ta vẫn yêu chàng như thuở đầu, nhưng có lẽ chỉ đến đây thôi, nên buông tay giải thoát cho nhau

Ta và con phải xuống dưới tạ tội với Vệ gia, chàng đừng buồn, bởi vì...ta không mong có ngày tương ngộ "

Tiếng nói nhỏ dần rồi tắt ngấm, cả hai tay nàng đều rời khỏi người hắn, thân xác nặng nề ngã ngửa tự do. Từng bông tuyết trắng phủ lên gương mặt tối đen của nàng.

Bước chân vội vã cuối cùng cũng chững lại, tim hắn đã đau đột ngột ngừng như chẳng thể đập, máu đỏ thẫm từ miệng nàng đến toàn thân thấm sang xiêm y đen tuyền của hắn.

Không thể nhìn ra có bao nhiêu máu ướm lên, người hắn như phiêu diêu, thất thần nhìn sắc mặt nàng, hai tay cảm nhận được nàng giờ đã là cái xác lạnh.

" Ngạn Nhi... "

Nước mắt vòng quanh dạt dào chảy, hai chân thẳng tắp không đứng nổi nữa, hắn quỳ bịch xuống tuyết, ôm nàng, khóc vì nàng. Điều hắn đau đớn nhất là nàng chết đi khi trong bụng đang giọt máu của hắn.

Trách hắn, phu thê bên nhau bấy lâu lại không hay biết nàng đã có thai.

" Ngạn Nhi, tại sao lại đối xử với ta như vậy ?

Ngạn Nhi, nàng tỉnh dậy đi, ta sai rồi "

" Ngạn Nhi, ta diệt hồ tộc trả thù cho nàng, đừng rơi bỏ ta "

Đầu óc hỗn loạn, hắn dùng thần lực cứu nàng, nhưng người đã chết làm sao có thể cứu ?

Có làm gì thì nàng vẫn nhắm chặt mắt, hắn ôm nàng gục ngã dưới đất, cảm giác đau trong tim tăng lên gấp muôn vạn phần, nỗi đau này hình như không phải mới hình thành. Nó là thứ tích tụ trong tim hắn đã lâu, đau đến quen thuộc, khiến hắn không điều khiển được cơ miệng, làu bàu mất khống chế.

" Ngạn Nhi, nàng tỉnh dậy moi tim ta đi, ta không đau

Chỉ cần nàng sống, dù nàng không thích ta không yêu ta thì có làm sao ? "

" Dù cho có ghét ta thì có làm sao ? "



Hắn lắc đầu, tâm trạng khủng hoảng cùng cực, vừa nói vừa run rẩy gắt gao ôm xác nàng, như kẻ điên nói chuyện lảm nhảm.

" Ta không quan tâm nữa, Ngạn Nhi "

" Không, ta xin lỗi, nàng đừng như thế, ta xin nàng "

" Ngạn Nhi, trái tim ta đau quá, nó rất đau "

" Tại sao lại thành ra thế này ? "

Tiếng nói nghẹn bứ, hắn đau đến mức không còn thiết hít thở, đồng tử nhiễm đầy nước tang thương đảo khắp vùng trời tối đen chỉ có mình hắn ôm lấy xác nàng.

" Ai có thể giúp ta cứu nàng ấy được không ? "

" ĐỪNG MÀ, NGẠN NHI !!! "

Mỗi một lời quen thuộc đến mức hắn nhận ra bản thân đã từng nói thế, từng chứng kiến nàng chết. Kí ức hỗn loạn lên, bóng cô nương mặc hồng ý lần nữa xuất hiện, nàng đã chịu quay đầu nhìn hắn, khẽ cười tang thương.

" Ngạn Nhi... "

Đầu hắn đau như búa bổ, buông xác nàng lăn lộn trên tuyết, hình ảnh rõ rệt từng chi tiết trong trí nhớ, không ngừng gọi.

" Ngạn Nhi, Ngạn Nhi, Ngạn Nhi "

" NGẠN NHI !!!! "

Luồng thần lực bộc phát ra ngoài, hắn ngửa cổ gào thét, tâm ma bên trong ảnh hưởng bởi tình cảm mạnh mẽ, không thể che lấp kí ức khi xưa nữa.

Từng việc từng việc bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn, thời khắc mất đi Ninh Ngạn bi thương đến cùng cực giúp hắn lấy lại được kí ức đã mất, biết được Vệ Ninh Ngạn chính là lịch kiếp của Tinh Y Ngạn.

Hắn bò tới ôm chặt xác lạnh, tay lóng ngóng để cách mặt nàng một tấc, nước mắt lạnh toát rơi như mưa trút nhỏ vào mặt nàng.

" Ngạn Nhi, ta nhớ lại rồi, Ngạn Nhi, nàng là Tinh Y Ngạn "

" Ngạn Nhi, ta sai rồi, là ta không tốt, nàng tỉnh dậy trách ta đi "

" Ta không chống, không cấm cản, nàng muốn ta làm gì cũng được, dù có diệt cả tam giới ta cũng làm cho nàng "

" Ngạn Nhi... "

" Tại sao chứ ? Đã hai kiếp rồi, nàng vẫn đối xử với ta tàn nhẫn "

" Ngạn Nhi, nàng nói nàng yêu ta, tại sao lại rời bỏ ta ? "

Nỗi đau dồn dập, đau khóc cạn nước mắt, sau cùng vẫn không thể cứu người hắn yêu. Một lần vụt mất là một lần đau thương, tâm trí hắn hoàn toàn chết lặng, bòng xác nàng giữa trời tuyết đi đến Dạ Ngọc.