Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 619: Phiền hà đến từ Tây Bắc (06)








Thật ra không phải Tích quá cẩn thận trong việc xây thành , xây quan mà là tình thế ép buộc.

Mã Quan chính là của ngõ thông vào Đại Lý, mất Mã Quan thì bất kỳ lúc nào Đại Việt cũng có thể uy hiếp ½ lãnh thổ Đại Lý ở Đông Nam. Cho nên Đại Lý chắc chắn sẽ không từ bỏ nơi này.

Tương lai Ngô Khảo Tích hắn sẽ dựng thiên thu đại nghiệp ở Đại Lý.

Nhưng không như Ký nghĩ Tích không có ham xưng đế, hắn cùng lắm làm quốc Vương nếu không thì làm quận Vương.

Hai anh em đã nói chuyện nhiều lần Ký áy náy vì ba anh em Tích là người khổ nhất vất vả hi sinh vì hai em, sẵn sàng từ bỏ địa vị trân truyền Ngô gia chỉ vì gia tộc hưng thịnh, vì ổn định của quốc gia. Người vào sinh ra tử nhiều nhất là Tích, khổ nhọc công việc nhất là Tích nhưng cuối cùng Tước một thân làm bá chủ Đông Á. Ký thì làm Đế Quân Đại Việt cùng vợ.

Tích ngoài những danh hiệu như Tây An Vương, Thống Chế Đại Việt thì ngay cả một mảnh đất phong ở Đại Việt cũng chưa có.

Người ngoài nhìn có vẻ thấy Tích đã ở tột đỉnh quyền lực cùng vinh quang, chỉ dưới một người trên vạn người. Nhưng Ký lại thấy như vậy không công bằng cho anh trai.

Tích thì thấy thoả mãn rồi, hắn làm một cái vương gia đã đủ, đây là thật tâm, nhưng Ký khăng khăng không chịu muốn nhắc Tích lên làm Đế ở Tây Bắc lập nên Tây Việt Quốc , ở Đại Lý.

Tích đồng ý đánh Đại Lý mở mang bờ cõi Đại Việt. Hắn Tích có thể nhường hai em tất cả nhưng hắn cũng có mơ ước của bản thân, không phải lam Đế mà là muốn lập công lao cái thế cho dân tộc lưu tiếng muôn đời.

Cho nên Tích vẫn dấu trong lòng không nói cho Ký, năm nay Tích 38 rồi, mười năm sau là 48 tuổi, hấn đánh xong Đại Lý là cáo lão về quê. Lúc ấy Ký bắt hắn làm Đế cũng chịu, vậy thì Đại Lý chỉ có thể xát nhập Đại Việt thôi.

Lập công nghỉ già đó là ý chí của Tích.

Muốn đánh Đại Lý thì Mã Quan là quan trọng nhất cho nên chuẩn bị cho một lần toả sáng chói loi trên Bầu trời đầy tinh tú của Đại Việt. Tích phải xây dựng cơ sở tuyệt đối mạnh ở Tây Bắc Đại Việt, biến nơi này thành khổng lồ hậu phương cho hắn đánh Đại Lý.

Cho nên Tích dù sốt ruột cha, nhưng biết ông vẫn an toàn cho nên hắn kìm lòng từng bước đánh chắc, thôn phệ, giữ vững tiến lên.

Bình Tây Hùng Quan xây nên nối hai dãy núi che lại con đường thung lũng từ Văn Sơn vào Mã Quan là đầu tiên.

Mã Thành xây dựng là tiếp theo kế hoạch.

Mã Thành chính là xây từ cái nền của Mã Quan Trại khi xưa.

Đây là đất đồi trung du, đất rắn chắc xây thành không cần nghĩ.

Tại sao lại phải xây?

Vì Bình Tây Quan không thể chắn hoàn toàn quân Đại Lý. Đại lý là tập hợp của rất nhiều dân tộc có khả năng sơn chiến như Bạch, Thái, Miêu Tráng. Dĩ nhiên người Bạch là nhiều nhất.

Cho nên Bình Tây hùng quan chỉ có thể chắn “đại quân” với kỵ binh, tượng binh , xe công thành, đại nỏ, pháo không thể đi qua . Nhưng nếu các trại Bạch, Miêu,Thái của Đại Lý liều chết hành quân đường núi hai bên thung lũng vẫn có thể vòng phía sau Bình Tây hùng quan tập kích.

Cho nên muốn thủ vững nơi này cần có một pháo đài căn cứ quân sự đóng phía sau Bình Tây hùng quan tạo nên thế hỗ trợ đôi bên.

Kể từ đó ngay cả Đại Quân Đại Việt rút đi với một số quân nhỏ thủ lại đây thì quân Đại Lý đừng hòng đi qua.

Đây mới là nguyên nhân chính mà ông tướng Tích đi đến đâu vẩy thành trình đến đấy.

Thằng này đúng kiểu chơi AOE khiểu khựa, vẩy tường đá cùng chòi canh.

Đấy là nguyên nhân chính, nguyên nhân phụ đó là Lê gia ở Vị Long.

Như đã nói Vị Long , Đô Kim , Châu Phong, Lâm Tây bắt tay nhau láo lếu triều đình.

Chính bọn này tổ chức đánh úp Đo Kim cứu ra Ỷ Lan đến nay vẫn mất tích.

Tất nhiên đám ngu ngốc này có thể làm được vì nhị Đệ đã thoả thuận với Đỗ Thần, để Ỷ Lan thoát đi, Đỗ Thần trả sạch ơn không cần tiếp tục bán mạng, vậy thì Đỗ Thần sẽ phục vụ Ngô gia.

Cái giá này hời. Đỗ Thần hay Đỗ gia thuộc dạng ngu trung , ngu trung nhưng có tài , tài dẫn bịn tài trị dân , chính dân đủ cả. Đỗ Thần quản lý Tân Hưng siêu cấp gọn gàng, quân Tân Hưng rất mạnh , chỉ sau thiên tử quân. Đây là nhân tài cần trọng dụng.

Chỉ một Ỷ Lan đổi lấy Ngu Trung của Đỗ Thần- Đỗ gia .. một chữ đáng.

Nay Tích trong mấy tháng đánh lấn , lấy thuốc phiện làm lưỡi đao, tuy vô nhân đạo nhưng đã chinh phục triệt để Lâm Tây. Giảm biết bao xương máu cả hai bên, cho nên dùng thuốc phiện trong tình huống này có thể chấp nhận.

Đào gia ở Cai Châu ( Lào Cai) sợ lãi mang mấy vạn dân Việt chạy qua với Hà gia ở Châu Phong ( ½ Phía Bắc Điện Biên ngày nay) hợp thành một khối hùng mạnh.

Lê gia phải ứng chậm bị kẹt ở Vị Long.

Lê gia không có đường chạy. Chạy qua Bắc Việt chắc chắn bị Đỗ Thần chém chết. Chạy xuống Thái Nguyên? Một vạn Cấm Vệ quân tinh nhuệ ở đó ngủ quên sao?

Cho nên Lê Gia có đường duy nhất là thông vào Mã Quan chạy Đại Lý.

Nhưng giờ Lê gia chạy không được rồi. Ai có thể nghĩ ra được Tích chơi bài nhây dùng mấy tháng ở Cai Thành mơ đường đến Mã Quan.

Một chiêu nầy bắt ba ba trong giọ Lê thị Vị Long. Một mặt cứu cha mở đường, một mặt chuẩn bị cho tương lai xâm chiếm Đại Lý.

Vẫn là người nhà họ Ngô, làm việc nhiều mục đích . Từ Tước, Ký đến Tích đều vậy, chỉ là nhiều ít khác nhau mà thôi.

Cho nên xây Mã thành là bắt buộc, nếu không bị đánh úp từ Lê gia cùng Đại Lý hợp công sẽ rất mệt.

Xi măng pozzolan, gạch ầm ầm chuyển đến từ Cai thành cách 30 km đường rừng mở mỗi lúc mỗi lớn.

Nhưng Bạch dân không chơi không. Ở đây đã xuất hiện kỳ quái máy móc có thể … đúc cục đất.

Ha ha ha… đó là máy trộn đất sét rồi ép gạch thôi mấy cha. Ở đó mà há mồm há mỏ.

Người Bạch chơi nhà gỗ, tường rào cũng gỗ cho nên những thứ này với bọn họ mới lạ. Thứ này Nông dân Bố Chính mười năm trước đã dùng rồi ạ.

Máy ép gạch có gì đâu là như náy xay thịt khổng lồ ép đấy nhão đẩy vào khuôn thôi. Thứ quỷ này đơn giản nhưng sản xuất gạch phôi nó kinh khủng số lượng lắm.

Cho nên chẳng bao lâu Mã Thành từ móng sâu bắt đầu nhấp nhô tường thành thâm thấp nhô lên.

Dân Bạch hăng say lao động. Họ lao động vì đây là xây để bảo vệ chính họ, bảo vệ “ đất đai” quyền sử dụng của họ. Tuy không hiểu lắm quyền sở hữu quyền sử dụng là gì, chỉ biết ruộng nầy họ thu hoa mầu chỉ tốn một chút thuế còn lại người Bạc hưởng hết.

Lang lớn ( Ngô Khảo Tích) Lang bé ( Ngô Cẩn) đều nói rồi, muốn bảo vệ đất đai, ruộng vườn của mình thì phải biết chiến đấu, không thể để cho đám quý tộc Bạch nơi khác đến cướp.

Chính vì thế Người Bạch Tróc Nọi được các Lang Đại Việt huấn luyện quân đội, huấn luyện xây thành. Đây là họ xây thành cho bản thân an toàn nên rất cố sức.

Cả đám người Bạch đang mướt mồ hôi lấm lem lao động xây dựng bỗng nhiên một đám “binh sĩ” người Bạch từ đâu chạy đến

Phèn lúc này đã có quân phục vải thô của Đại Việt mặc trên người, có cả giáp tấm che ngực và giáp lưới mặc trên người, lúc này trên tay hắn là một ngọn mác của Đại Việt cấp cho. Chất lượng rất tốt.

Đây là mác cho quân địa phương, cũng như quân chính quy dành trong tập luyện.

Mũi mác vẫn là mũi thép nhưng thân không phải gỗ sam như quân chính quy mà là bằng thân cây tầm vông làm nên.

Đây không phải là khinh thường tính mệnh quân sĩ địa phương mà là không cần thiết sử dụng gỗ tốt thì không cần lãng phí.

Sam thời nầy có nhiều nở Tây Bắc lại càng có nhiều ở Chiết Giang, Phúc Kiến, Bắc Việt và Quảng Tây của Thân Cảnh Phúc.

Nói chung để dùng là không hết, với công nghệ cưa, tiện của Đại Việt thì chế một thân thương gỗ Sam không có cái gì khó nhọc trừ việc ngâm tẩm dầu.

Nhưng kể cả tài nguyên liên tục đổ về cũng không nên phung phí.

Trong luyện tập thân thương, thân mác hay thân kích rất dễ hỏng do cường lực va chạm.

Nếu yêu cầu binh sĩ luyện tập kiểu cưỡi ngựa xem hoa dĩ nhiên không hỏng được nhưng như vậy quân đội đánh nhau được không?

Cho nên trong quân có dùng gỗ nhẹ ngâm ép để làm thương, gậy gỗ tập luyện, nhưng thứ này tuyệt không thể lôi đi chiến đấu. Hỏng là chết.

Nhưng có một thứ cây có thể dùng cả cho luyện tập và chiến đấu đó là cây tầm vông mà Đại Việt có được từ Đô Hộ Phủ Cử Long Giang cũng như các vùng thuộc Thuỷ Chân Lạp.

Cây này nếu quá dài sẽ cong cho nên không thể chế trường thương dài 3-4m ngay cả trong luyện tập cũng không được.

Nhưng nếu chỉ là 1,8-2,2 m thì thân cây tầm vông đã tròn lại khá đều gốc ngọn ở chiều dài này. Chỉ cần kỳ công cho ngâm dầu cùng sấy khô nhiều lần là có thể dùng.

Ngân ít lần dành cho luyện tập, nhâm nhiều lầm để chế demi lance giáo mác kích ngắn cho quân địa phương các vùng giảm gánh nặng lên gỗ sam.

Vì là loại giáo ngắn 1,8-2,2 m nên rất khó tiến hành chặt mũi như thương dài cho nên dù tầm vồn ngâm dầu khá kém so với dam về độ kháng chém nhưng có thể dùng được.

Một nhược điểm thứ hai của tầm vông cáng giáo kích đó chính là không bền với thời gian, điều này phải chấp nhận, đó là bản chất của họ nhà tre. Cho nên đám này tầm vồn giáo kích nếu cất trong kho rất dễ biến tính , giòn và dễ hỏng.

Thế nhưng mọi nhược điểm đó không lại với ưu thế dễ kiếm dễ khai thác cùng số lượng của thứ này.

Cho nên Ngô Khảo Ký đã đưa tầm vông vào danh sách phát triển nhân giống gom gốc và bắt đầu trồng quy mô ở nhiều nơi Đại Việt- Nhưng trước hết ở Cửu Long cùng Thuỷ Chân Lạp có thể thu hoạch thứ này rất nhiều và gửi về Thăng Long sàng lọc đạt yêu cầu thì chế tạo binh khí luyện tập cũng như binh khí cho quân địa phương.

Nói vậy chứ quân Mường, quân Miêu hay quân Bắc Việt các cánh , ngay cả năm ngàn binh Thân Cảnh Phúc cũng là chơi xấu gửi người không gửi binh khí, áo giáp, không lương thực thuốc men.

Họ biết Đại Việt giàu lại không bao giờ bạc đãi thuộc quốc nên chơi bẩn gửi người ăn trang bị.

Giáp lưới, giáp Segmentata tồn kho cho, nhưng vũ khí phải tính, mấy thằng khốn này gửi lung tung cộng lại hai vạn quân đấy. Cho nên kích mác tầm vông là chuẩn cho đám này dùng không có sai. Giờ thêm vào đám người Bạch mới thành lập một ngàn quân cũng kiểu trang bị này.

“Po … Po ơi dừng tay” Phèn gọi lớn, cả Po và Miến đang xếp gạch non dừng tay nhìn lại.

“ Gì đó, không ở Quan luyện tập chạy về đây làm gì?” Miến hỏi.

Hóa ra đám người Bạch thanh niên khỏe được triệu tập hàng ngay chạy bộ 5km đến Bình Tây Quan để luyện tập quân sự.

Chạy cũng là cho quen , nếu Quan có chuyện còn nhanh cấp cứu.

“ Là Tây An Vương… đại đại đại Lang cho ngọi ngươi đến quan Po à, ta về để thông báo rồi đón ngươi” Phèn mở miệng nói.

“ Hử .. có chuyện gì?” Po hơi lo lắng, Đại Đại Đại Lang tự nhiên cho gọi , ai chẳng lo.

“ Là chuyện vui đấy, nghe nói chồng của ngươi xin Đại Lang Cun Đại Việt cho ngươi làm Lang Đạo cái Bạch Mã Trại này đó” Phèn hưng phấn như hắn được làm Lang vậy.

Cũng phải thôi , người Bạch vẫn nghĩ Lang phải là người Đại Việt đấy.

“ Ta … ta làm Lang đạo?” Po ngơ ngác chỉ vào mặt của mình.

Nói thật thì vì Po có quan hệ cùng Ngô Cẩm cho nên ẩn ước người Bạch nơi này coi nàng là lớn nhất, từ lâu nếu có chuyện toàn đi gặp Po nhờ phân giải hoặc là nhờ truyền đạt với Ngô Cẩm. Cho nên chuyện này cũng không khiến người Bạch suy nghĩ nhiều. Người Bạch trên trại không bị ảnh hương văn hóa Tống thì nam nữ là bình đẳng địa vị như nhau, Nên Po có làm Lang cũng không ai ý kiến.

Nhưng Phèn hưng phấn vì Po chơi thân Miến, nếu Po làm Lang thì hắn có lợi…

“ A Chị Po được làm Lang Đạo… hoan hô hoan hô” Phiêng em trai Po ở một bên đang nghịch đất thì nhảy lên cầng cẫng.

Thằng này bị viêm phổi nhẹ, nếu là để thầy Mo cúng chắc chết lâu rồi, nhưng với bác sĩ Đại Việt có kháng sinh thì đơn giản. Mấy ngày này đã khỏe lại rồi.

“ Mi im” Po quát em trai.

“ Chuyện là thế nào? Lang Ngô Cẩn xin cho ta làm Lang Đạo? “ Po hỏi lại Phèn.

“ Ai biết đâu? Chỉ thấy các Lang họp, rồi Lang Ngô Cẩn vui vẻ đi ra nói ta mang xe ngựa về đón ngươi đi Quan nhận chức, Là Đại Lang Cun Ngô Vương ra lện, thôi lằng nhằng gì đi nhanh đi, Vương chờ lâu lại của phạt” Phèn dục dã, đám thanh niên mới tân binh cũng gật đầu cho là đúng.

“ Người đang bẩn đây này” Po ái ngại…

“ Ngươi có lúc nào sạch được… đi thôi Lang Đạo Po” Phèn cười.

“ Đá chết ngươi..ta là Lang Đạo đấy, dám láo thu hồi ruộng đất” Po dọa nạt.

“ Ấy Ấy… Lang Po tha mạng, ta còn phải có ruộng nuôi Phèn nhỏ sao… Miến hắn có bầu đấy” Phèn xin tha.

“ Có bầu… Miến sao không nói cho ta… tối nay qua nhà ta đưa ngươi thịt cá hộp bồi bổ… Nhà ta có hai người mà Lang Cẩm mang đến đủ thứ, dùng không hết đâu” Po quan tâm Miến.

“ Cám ơn Po… tối ta qua xin nhé” Miến không có khách sáo.

“ Cám ơn Po” Phèn cũng chân tâm cười cảm ơn.

Người Bạch không có khách sáo cách nói, nói cho là cho, không phải nói cho có, người được cho không nhận là coi thường người cho.


























"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."

Mời đọc: