Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 1031: Tiểu Thuyết Lý Triều Bá Đạo Phò Mã 1020 chương




Chương 29: Tiểu Thuyết Lý Triều Bá Đạo Phò Mã 1020 chương

Quyển 3: Trật Tự Thế Giới Mới.

(.....Chương 59: Màn trời chiếu đất

Lý Từ Hân rất hối hân, đáng lẽ ra nàng không nên lộ ra mình là người xuyên việt, nàng quá không thể tưởng tượng nổi Ngô Khảo Ký sau khi biết được việc này, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là hạ sát nàng. )

(“ Khoan đã Ngô Hữu Kỳ… ngươi muốn làm gì, mọi chuyện của ngươi ta đã viết ra sách để ở nơi bí ẩn, nếu ta có bất trắc ngươi sẽ lộ tẩy hoàn toàn. Ngươi…” Lý Từ Hân hoảng hốt lui lại phía sau.)

(“ Câm miệng ngay….” Ngô Hữu Kỳ gầm lên giận dữ, hắn rất sợ nàng phát cuồng mà nói ra những thứ không đáng nói hắn không có cách nào khác đành dừng lại.)

(“ Ta … câm… ta câm, nhưng ngươi không được lại gần, hắn cũng phải đi ra xa…” Lý Từ Hân lẩy bẩy run sợ, nói thật nàng đã ở thế hạ phong rõ ràng.)

(“ Toàn đệ ngươi lùi lại….” )

(“ Tất cả lui xa 30 bộ…”)
........................

“ Hừ hừ.... chỉ giỏi bắt nạt phụ nữ chân yếu tay mềm thôi”

Đọc đến đây Lý Tô Ánh Nhi bất bình thay cho nữ chính trong truyện, một mối đồng cảm sâu sắc vang lên... động từ trong nội tâm. Nàng cảm giác mình chính là vị công chúa Lý Từ Hân kia... thật có một cỗ tức giận không nuốt trôi... hừ hừ...

......................

(...Đến lúc này khỏi nói nhiều, Chị đây cũng là người hiểu chuyện… chú với chị phân ra mạnh ai nấy sống không liên quan đến nhau. Nửa thành Bố Chính Chị quản, nửa còn lại chú em quản. Những công xưởng gì đó của chú em, một nửa thuộc của chị… rất công bằng sao?” Lý Từ Hân cười đắc ý....)

“Ha ha thông minh, đúng thật thông minh... cô công chúa này mới đúng này. Rất hợp ý mình, phải dạy dỗ tên công tử họ Ngô này” Đọc được một mẩu vui vẻ thì Ánh Nhi lại khúc khích cười một mình.

Tuấn thấy vậy cũng rấy vui... hắn thất thần nhìn bờ vai nhỏ đang rung lên của Nhi. Rõ ràng cảnh này hắn đã từng gặp ở đâu đó, mà không phải một lần là nhiều lần.... rất nhiều lần mới đúng... Tuấn rơi vào trạng thái vong ngã.

Còn Nhi vẫn tiếp tục đọc câu chuyện đang dở dang.

( Ngô Khảo Ký thỏa thuận coi như xong nhưng chị có một chuyện muốn nói với chú em…” Lý Từ Huy ngoắc ngoắc tay…)

(“ Cái gì nữa em gái?” Ngô Khảo Ký hơi khó hiểu mà ghé sát lại gần một chút, hương thơm thiếu nữ phảng phất làm hắn hơi mất tập trung. )

Bụp.
Hự.

(“ Mẹ .. chị mày nhịn chú đã lâu, chưa có ai bắt nạt được quá chị”

Tranh thủ Ngô Khảo Ký mất đề phòng, Lý Từ Huy tặng cho hắn một cú trời giáng vào bụng. Ngô Khảo Ký cong người như tôm luộc mà muốn ọe ra thức ăn tại chỗ. )
........................

“ Đánh đúng... đánh cho tên đô con này gục luôn, mà khoan sao cô công chúa này giống mình vậy?”

Lý Tô Ánh Nhi ngơ ngẩn.

Nàng cũng biết võ tự do, môn võ đối kháng chuyên nghiệp, có thể dùng cơ thể nhỏ bé mà quấn quanh một tên to ton vụng về chỉ biết dùng sức.

Nhưng tên Ngô Hữu Kỳ trong truyện quá to khoẻ đi… giống Huy Tuấn ghê. Đến lúc này Lý Tô Ánh Nhi nghĩ, nếu mình có “màn trời chiếu đất” với Huy Tuấn thì khả năng cao cũng diễm ra như vậy.

Lý Tô Ánh Nhi không thể dứt nổi khỏi những trang sách, nàng cảm thất đây là viết riêng cho nàng và hắn, là viết về cuộc đời của nàng vậy. Một ý nghĩ hoang đường nhưng chiếm trọn tâm trí Nhi lúc này. Thậm chí nàng say sưa nhập hồn vào nhân vật đến độ không thể hiểu nổi đâu là hiện thực đâu là câu truyện trên những trang giấy nữa.
......................
( Chương 84: Để ta chăm sóc cả hai)

( “ Vậy tại sao lại cố gắng giết ta? Ta không phải là người muốn làm hại Từ Hân…” Ngô Hữu Kỳ thắc mắc.)

( “ Nhưng Từ Hân yêu ngươi… việc này trú định là không thể… một khi nàng yêu ngươi nàng sẽ gặp tổn thương… Vì vậy bất kì giá nào ngươi đều phải chết ” Ảnh cau có gương mặt đầy hung tợn mà trả lời.)

(“ Ta không hiểu, ta cũng có tình cảm tốt với Từ Hân, ta cũng muốn bảo vệ chăm sóc nàng… Ta không có ý hại nang… Như ngươi nói nàng cũng yêu ta. Tại sao có thể tổn thương?” Ngô Khảo Ký gặng hỏi một cách cẩn thận, hắn biết mấu chốt của vấn đề, mấu chốt của rắc rối có thể là đây)

(“ Vì nàng không thể làm vợ ngươi… Khi ngươi phát hiện ra nàng không thể…. Ngươi sẽ chán ghét nàng… ngươi sẽ ruồng bỏ nàng… và Từ Huy sẽ tổn thương. Ta không muốn thấy nàng tổn thương do đó ngươi phải chết…” Ảnh nói năng lộn xộn… nhưng hết sức nghiêm túc, không hề giống như giả dối”)

……...........

(Cửa mình của nàng bị khâu rúm dó chằng chịt với vết sẹo lồi lõm léo dài đến tầng sinh môn. Theo như kinh nghiệm bản thân của hắn thì Từ Hân đã bị tổn thương cực nặng với vết rách cực lớn ở phần kín, sau đó bị điều trị trong hoàn cảnh thiếu công nghệ cũng như kĩ thuật dẫn đến những di chứng không thể tưởng tượng này. Có thể nói những vết khâu rúm ró kia đã hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng quan hệ tình dục một cách bình thường của Từ Huy. Thêm vào đó nơi đó của nàng đã trở nên xấu xí vô cùng tận, nếu như để mô tả thì nó như một tập hơp của những đám sẹo lồi lõm bị buộc chặt với nhau bởi một nút thắt và chỉ có một khe hẹp được lộ ra cho những ngày kinh nguyệt)
......................
Lý Tô Ánh Nhi hai tay bịt miệng, nàng đọc được những dòng truyện đầy hắc ám, nhưng nàng không thấy hắc ám. Nàng chỉ thấy được từ đó tình yêu thương, yêu thương người đàn ông Ngô Hữu Kỳ hay chính là người dựng lên nhân vật Ngô Hữu Kỳ.

Là tác giả đã gửi hồn vào nhân vật, là tác giả đã hoá thân vào nhân vật, Lý Tô Ánh Nhi biết, nếu Huy Tuấn là rơi vào trường hợp này thì cũng sẽ làm tương tự, vì đây chính là những gì trong tư tưởng và nội tâm của tác giả bộc lộ bản thân mình.

Thật ra Lý Tô Ánh Nhi cảm giác sâu sắc rằng Ngô Hữu Kỳ là Ngô Huy Tuấn và Lý Tử Hân chính là mình, lúc này Ánh Nhi đang trong vòng tay của Tuấn.
..........................................

(“ Ngươi đã nhìn thứ đó của Từ Huy” một giọng nói lạnh lùng vang lên. )

(“ Ảnh sao? Ta đã nhìn…” Ngô Khảo Ký trả lời…)

(“ Buông ra…”)

(“ Không buông… Chuyện đó ngươi nghĩ nhiều… đối với ta không ý nghĩa… ta không vì những chuyện đó mà hắt hủi Từ Huy… và cả ngươi Ảnh.. Hãy để ta chăm sóc cả hai người các ngươi..”)
...........................

“ Xin đừng buông tay, em nguyện ý để anh chăm sóc chúng em đến hết đời này… em yêu anh rất nhiều .. em nhớ anh… Khảo Ký” Lý Tô Ánh Nhi không hiểu sao nàng lại buông những lời lạ lùng đó khi đọc đến những dòng truyện trên, nàng đã quá vòn ngã … hay một sức mạnh nào đó trong nội tại khiến nàng bật ra một cái tên không liên quan đến truyện như vậy…

Nước mắt nàng rơi như mưa, thấm đẫm hai má , tràn xuống cằm ướt cả vạt áo mỏng … nàng khóc thành tiếng .. nàng hu hu ngồi đó ôm mặt nức nở… không gì có thể kìm được hai hàng nước mắt của nàng lúc này….

Bất chi từ lúc nào Ánh Nhi đã ôm lấy chân của Huy Tuấn vùi đầu mà đau thương rơi lệ, một nỗi đau đớn nhơ nhung ra riết trong lòng không thể nào kìm nén cứ thế dâng lên đến tột cùng … Tuấn đã tỉnh lại hắn ngơ ngác nhìn người con gái dưới chân đàn quỳ trên bãi cỏ , gục đầu vào hắn mà khóc riết không thôi.

Từng ánh mắt dò xét của bệnh nhân, bác sĩ , y tá xung quanh tập trung về hai người.

Nhưng Tuấn không quan tâm, lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy người con gái này mà vỗ về an ủi… mặc kệ ánh mắt thế gian, bọn họ thì hiểu cái quái gì cơ chứ…

“ Có anh ở đây, không gì có thể tổn thương em… “

Tuấn cũng không hiểu tại sao mình nói vậy, quan hệ hai người chưa tiến xa đến mức đó.

Điều kỳ lạ hơn đó chính là như có ai đó điều khiển cơ thể hắn cúi xuống dùng cánh tay còn khoẻ mạnh của mình ôm lấy thân hình nhỏ bé đang khóc nấc vì đau thương kia….

“ Xin anh đừng bao giờ buông tay”

Như một điều gì đó thôi thúc Ánh Nhi đột nhiên ngước gương mặt đẫm lệ của mình lên mà noi

“ Cái chết cũng không khiến anh thôi ôm em vào lòng, không thứ gì có thể khiến anh buông tay”

Rất tự nhiên gai người đối thoại, mặc dù không liên quan gì đến hoàn cảnh…

“ Em nhớ anh, nếu có thể xin lại cho em thêm trăm năm được yêu anh lần nữa…”

“ Không chỉ trăm năm… ngàn năm vạn năm trừ khi quy tắc không còn để chúng ta bên nhau, anh mãi ôm em vào lòng”

“ Quy tắc?”

“ Nếu quy tắc ngăn cản anh bên em, vậy anh sẽ huỷ diệt quy tắc”

“ Em yêu anh”

“ Anh yêu em”

Dưới ánh hoàng hôn, dưới tán cây rũ bóng… họ hôn nhau say đắm , như thể một ngàn năm nhớ nhung dồn hết vào nụ hôn này….

Ngàn năm thương nhớ gửi vào khoảng khắc thương yêu nhắn ngủi….

“ Xin lỗi”

“ Tôi xin lỗi”

Cả hai chợt choàng tỉnh mà tách nhau ra….

Cả hai cuống quýt tìm nơi trốn tránh, nhưng mà nơi này không có chỗ nào ẩn nấp. Xung quan tưởng không bóng người nhưng thực tế là có mấy chục cặp mắt quần chúng ăn dưa đang ẩn nấp , lấp ló ăn cơm chó.

“ Xin lỗi em nhập tâm vào truyện quá…”

“ Không phải lỗi của em … là do anh … anh lợi dụng… lợi dụng lúc em mất kiểm soát. Anh thật xấu hổ… xin…”

Bàn tay nhỏ che lấy miệng Tuấn để hắn không nói thêm nữa…

“ Xin anh đừng nói nữa … xem như chưa xảy ra chuyện gì hen… hi hi… để em làm việc của tổng biên tập”

Mùi thơm thoang thoảng từ ngón tay thon dài lướt qua môi miệng khiến Huy Tuấn lại rơi vào cảm giác say một lần nữa … hắn thơ thẩn gật đầu…

Lý Tô Ánh Nhi nghiêm túc ngồi xuống, lấy giấy mực cùng mộ tập giấy bắt đầu viết…

“ Xong rồi… chờ em đi khỏi hãy đọc nhé” Ánh Nhi cười cười khẽ vuốt ve gương mặt thẫn thờ của Tuấn rồi bước đi….

Tuấn vẫn đang trong trạng thái ngây ngô, chỉ biết gật đầu như một cái máy, sau đo nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Lý Tô Ánh Nhi khuất xa…

Phải rất lâu sau Tuấn mới hồi phục tâm trí.

Hắn lôi ra tập giấy mà Nhi để lại.

“ Tuấn à, em biết anh muốn viết gì, anh đã cố tình thay đổi tên nhâm vật cùng địa điểm đúng không?

Hãy viết theo đúng bản tâm của anh nhé , em chờ đấy . Lời của Tồng biên tập phải nghe , biết không hả anh chàng ngốc”

“ Tên truyện: đổi từ ‘ Giấc Mộng Ngàn Năm’ thành ‘Lý Triều Bá Đạo Phò Mã’ . “

“ Tên nhan vật: Ngô Hữu Kỳ chuyển là Ngô Khảo Ký, Lý Từ Hân- Lý Từ Huy. Ngô Hải Thuần hẳn là Ngô Huy Tuấn anh nhỉ, còn nếu được thì để nữ xuyên không kia là em, Lý Tô Ánh Nhi. Tuy em sẽ không rơi vào thảm kịch như cô gái Lý Ngọc Quyên kia nhưng em nghĩ mình rất muốn là nữ chính trong tiểu thuyết của anh.”

“ Đây là tiểu thuyết của hai chúng ta , chỉ em và anh cùng đọc thôi”