Lưu Manh Phố Đêm

Chương 122: Quá Khứ



Vì hôm nay đã ngủ một mạch đến chiều nên giờ Cố Thương không sao ngủ được, còn Lâm Đại Minh mệt đến đờ người vẫn chưa chịu nhắm mắt ngủ. Hắn muốn canh thử xem Cố Thương còn gặp phải ác mộng lần nào nữa không, mỗi lần cô bị cơn mê giày vò khóc đến ngạt mũi hắn rất đau lòng. Cô gái của hắn lúc xưa bị bạn học bắt nạt, hắn vẫn luôn day dứt trong tâm trí. Giờ trưởng thành cô lại vì hắn làm ảnh hưởng, kẻ thù đem đi giày xéo thể xác lẫn tinh thần.

Điều làm hắn bức bối hơn là sự cam chịu trong bất lực của cô. Có vẻ như cô không bị chuyện đó tác động, tâm trạng vẫn bình thường nhưng điều đó làm hắn khó chịu bất an. Cô không hề oán trách việc hắn bỏ mặc cô thậm chí là hùa theo lúc cô bị đánh đập tàn bạo. Cô không tỏ ra đau thương khi mất đi đứa con trong bụng. Nếu cô thật sự còn để tâm, hắn mong cô có thể trút ra. Oán hận hắn, chán ghét hắn hay bất cứ điều gì cô muốn.

Nhưng cô lại không làm vậy, cô mượn chuyến đi chơi hôm nay để nhẹm đi. Cô nói mọi chuyện đều đã qua, có làm gì cũng không thể thay đổi được. Thay vì bực nhọc khó chịu chi bằng học cách chấp nhận nó, sẽ đỡ mệt hơn.

Nhưng em ơi, em nhẹm đi cảm xúc của mình không thấy mệt sao?

Cố Thương quay người lại thấy Lâm Đại Minh nhắm mắt từ khi nào, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi vì cô rồi. Nằm bên cạnh hắn, hơi ấm từ hắn phảng phất như đang cố thôi miên cô lại gần hắn hơn. Ở chung hắn tuy được vài ngày nhưng cô đã sớm hình thành thói quen, muốn ôm lấy hắn cảm nhận sự ấm nóng từ thân nhiệt hắn. Cô rất thích mấy thứ có nhiệt độ, ngày trước cô hay ôm gấu giờ có người thật nằm ngay đây cô lại chẳng muốn ôm gấu nữa.

Con gấu nó không có nhiệt độ!

Chắc là Lâm Đại Minh đã ngủ say rồi nhỉ?

Lâm Đại Minh như biết Cố Thương đang muốn gì, cố tình xoay người nằm nghiêng mặt đối mặt với cô. Lồng ngực rộng lớn đang phập phồng đều đặn sau lớp áo, hấp dẫn chết người.

Trời ơi! Mày nghĩ cái gì vậy? Không thể bị hắn mê hoặc được!

Hay là giả vờ ngủ, lợi dụng hắn nhỉ? Hắn ta sơ múi cô rất nhiều, cô đáp trả hắn thì đã sao? Những chuyện không nên làm cũng đã làm, bày đặt ngại ngùng cái gì?

Cố Thương nhắm mắt lại, khẽ cắn môi. Cô táo bạo nhẹ nhàng nằm sáp gần Lâm Đại Minh, chầm chậm luồn tay dưới tay hắn chạm vào hông eo hắn. Ấm quá!

Cố Thương vui mừng trong lòng, càng chạm cô càng muốn sáp gần hơn. Trời đất ơi! Cô đang làm trò gì thế này! Nhưng ấm lắm luôn!

Lúc Cố Thương hoàn toàn áp lại gần cũng là lúc Lâm Đại Minh chủ động duỗi tay đặt dưới đầu cô để cô kê làm gối. Cô không khỏi ngạc nhiên khi hắn làm vậy, đôi mắt ti hí hồi hộp ngước nhìn hắn dò xét.

Lâm Đại Minh chậm rãi mở mắt nhìn cô, thấy cô lúng túng muốn xoay người bỏ trốn hắn dễ dàng giữ cô lại: “Đã mất công lăn vào thì nằm im đi.”

“Anh dậy từ khi nào?” Cố Thương toan thu tay ở hông Lâm Đại Minh, thấy hắn nói vậy nên thôi. Cô nghiêng đầu gục vào lồng ngực hắn, tiếng nhịp tim đập vang đều đều bên tai, nó khiến cô thấy ấm áp cùng an tâm.

“Không ngủ.”

“Tại sao?”

“Canh cho em.”

Cố Thương kinh ngạc ngước nhìn hắn, Lâm Đại Minh khẽ bưng má cô miết nhẹ cánh môi mềm: “Canh em có gặp ác mộng nữa không.”

“…”

“Cảm động rồi?”

Cố Thương kéo tay hắn khỏi mặt mình, lắc đầu chối. Ngoài mặt chối bỏ, trong tâm vô thức thừa nhận.

“Anh không mệt à?”

“Có chứ,” Lâm Đại Minh cụm trán mình với trán cô: “Em sẽ làm gì?”

“Anh ngủ đi, ai bắt anh thức đâu.”

Lâm Đại Minh cười khì, nghiêng mặt tì lên chóp đầu Cố Thương khẽ khép mắt lại dưỡng thần. Hắn rất mệt, nhưng cũng rất vui khi có thể từ từ cảm hóa tâm tình cô.

Hơi thở nam tính vang nhẹ ngay bên tai, sự ấm nóng vấn quanh mặt càng lúc càng như rượu nồng ép Cố Thương say mê trong vô thức. Hắn, thật ấm!

“Mà này,” Lâm Đại Minh chợt cất lời, không gian tĩnh lặng vang thanh âm trầm thấp rõ ràng. Như chiếc lò lửa giữa đêm tuyết, khiến lòng người không khỏi bồi hồi.

“Ừm.”

“Chúng ta giống nhau đấy!”

“Hở?”

“Đều có một người mẹ không ra gì.”

Nghe hắn nói vậy, Cố Thương có chút tò mò về người mẹ mà hắn đang nhắc đến nhưng cũng không tiện hỏi. Cô biết để làm gì chứ?

“Loại phụ nữ lăng loàn…”

Cố Thương có thể cảm nhận được sự căm hận trong lời Lâm Đại Minh nói và cả nỗi bi thương tột cùng. Cô chưa từng thấy hắn trong bộ dạng này, kể từ khi quen biết hắn đến tận bây giờ.

***

Nói thật, đến nay Lâm Đại Minh cũng không chắc là Lâm Phú Thịnh hay Lâm Bắc Thượng mới là bố đẻ của mình. Hai ông già đó là anh em sinh đôi, trùng hợp thay lại cùng người đàn bà đó quan hệ. Khi thì từng người, khi thì dùng chung. Có thể nói, hắn được sinh ra từ sự bẩn thỉu của một gái điếm lăng loàn.

Lâm Bắc Thượng và Lâm Phú Thịnh đến vì thỏa mãn tình ɖu͙ƈ, cho đến một hôm bất cẩn bị người đàn bà đó chọc thủng bao dẫn đến để lại mầm họa là Lâm Đại Minh lớn lên từng ngày trong cái t.ử ƈυиɠ chất chứa không biết tinh tr.ùng của bao nhiêu người. Lúc ấy Lâm Bắc Thượng và Lâm Phú Thịnh mỗi người nắm quền nửa thành phố Hội Nà. Bọn họ làm không biết bao việc phạm pháp từ buôn người đến vũ khí, từ ổ mại ɖâʍ đến ổ ma túy, vì bọn họ quá mạnh nên dễ dàng che mắt an ninh dòng dã bao năm trời.

Lâm Đại Minh vừa sinh ra đã bị người đàn bà đó xem là công cụ làm giàu, bòn rút từ hai ông già họ Lâm. Mụ ta nói hắn là con của Lâm Bắc Thượng, đôi mắt của hai người thật sự rất giống nhau. Nhưng vì lão và Lâm Phú Thịnh là anh em ruột, hiển nhiên Lâm Đại Minh cũng có điểm giống Lâm Phú Thịnh.

Hai lão già tuy là anh em ruột nhưng đấu đá đã nhiều năm, họ lại vì đứa con trai do ả điếm sinh ra tiếp tục giành giật bằng được. Trong lúc hai bên tranh chấp quyết liệt, mụ ta đem Lâm Đại Minh bỏ trốn và đến sống với một người đàn ông khác.

Lâm Đại Minh năm tuổi vừa có bố ruột vừa có cả bố dượng cùng một lúc, hắn lúc đó tuy là trẻ con có lẽ có được gen giang hồ từ Lâm Bắc Thượng hoặc Lâm Phú Thịnh nên ngay từ khi còn nhỏ hắn đã tỏ ra là một đứa trẻ lạnh lùng tàn bạo. Hắn sẵn sàng bẻ gãy tay đứa trẻ cùng tuổi khi nó cố tình ném cặp sách hắn xuống đất. Bố mẹ đứa trẻ tức giận, đến gặp mặt hắn lấy sức mạnh người lớn mà đánh hắn bầm dập.

Tuổi thơ hắn trải qua chỉ có đánh đấm, máu tanh và thù hận.

Người mẹ bẩn thỉu kia bất kể ngày đêm, có mặt hắn hay không cũng đều cùng gã đàn ông kia rêи rỉ lăn lộn. Bọn chúng thấy kϊƈɦ thích khi có mặt của hắn trong cuộc chơi hoan ái. Nhưng dù sao lúc đó hắn còn nhỏ, vẫn còn cần đến mẹ. Dù con mụ đó có bao nhiêu dơ bẩn hắn vẫn gọi mụ ta là mẹ như những đứa trẻ khác đối với người sinh ra mình.

Năm Lâm Đại Minh mười hai tuổi, gã đàn ông kia chơi chán con mụ đó, gã ra ngoài kiếm tìm cuộc vui mới. Mụ ta ghen lồng lộn, cùng gã tranh cãi một trận thật lớn, sức mụ sao bằng gã liền bị gã đẩy ngã. Sẵn con dao rựa trong tay, toan bổ xuống mụ. Lâm Đại Minh lúc ấy không hề nghĩ nhiều, liền lao vào ôm lấy mụ hiển nhiên lãnh chọn nhát dao đó.

Mụ đàn bà lạnh lùng đẩy ngã hắn ra đất, mặc kệ hắn là đứa con do chính mình đẻ ra đang vì mụ mà hấp hối giữa vũng máu lớn. Mụ đứng dậy, khóc lóc cầu xin gã đàn ông kia rồi lại như không có gì cùng gã quấn quýt.

Lâm Đại Minh thoi thóp, vết chém sau lưng khá sâu, máu chảy không ngừng. Nhưng nỗi căm hận đã cứu sống hắn, bàn tay của đứa thiếu niên non nớt quẫy trêи vũng máu túm chặt cán con dao rựa bị vứt bỏ nằm ngay đấy. Hắn gượng bò dậy, vết thương sau lưng bị tác động đau đớn chẳng ngừng. Hắn từ từ đứng vững, đôi mắt đen như ngọc giữa những đường gân máu nhìn chằm chằm lên hai kẻ bần tiện đang quấn lấy nhau trêи giường. Hắn nhấc chân, lết từng bước tới gần…

Lâm Đại Minh mười hai tuổi lúc ấy như một con quỷ dữ đội lốt người, vết thương sau lưng một chút chẳng ảnh hưởng đến hắn, hắn hai tay nắm chặt cán dao rựa bổ nhiều phát xuống hai cơ thể lõa lồ. Thịt máu lẫn lộn. Hắn tay không móc ra những bộ nội tạng, nghiến răng nghiến lợi bóp nát trong lòng bàn tay.

Cả cơ thể Lâm Đại Minh từ trêи xuống dưới toàn máu là máu, mái tóc đen nhánh vì máu mà bết cứng lại. Hắn ngồi thở dốc dưới đất, máu từ hai thi thể kia trượt theo thành giường nhỏ tong tỏng xuống vũng máu lớn dưới sàn. Khi hắn vừa cắn đứt miếng thịt từ quả tim của mụ điếm kia cũng là lúc Lâm Phú Thịnh từ ngoài đạp cửa xông vào.

Hắn nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt ngùn ngụt sát khí. Lâm Phú Thịnh nhìn cảnh tượng trước mặt, môi nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Sau khi Lâm Đại Minh được điều trị khỏi hoàn toàn, hắn bị Lâm Phú Thịnh đem vứt ở khu bảo tồn động vật hoang dã tại Châu Phi. Không nước uống, không thức ăn, không áo quần, không vũ khí. Một đứa trẻ mười hai tuổi phải tự sinh tự diệt giữa đống thú hoang hung bạo. Lâm Đại Minh đối với Lâm Phú Thịnh khi đó, hắn chết cũng chẳng sao, hắn sống sẽ là một món vũ khí chết chóc.

Tiếc là món vũ khí này không phụ thuộc vào quyền sở hữu của ông!

***

Thấy Lâm Đại Minh ngẩn ra một hồi lâu cùng với cái nhìn lạnh lẽo, Cố Thương có chút sợ hắn. Trông hắn lúc này như một con quỷ dữ máu lạnh đầy nguy hiểm. Nhưng nhiệt độ cơ thể hắn vẫn bao bọc lấy cô, ấm áp và dịu dàng khác hẳn bộ dạng hiện giờ. Cô đang phân vân có nên lăn tách khỏi hắn một quãng hay ngoan ngoãn nằm im không.

Lâm Đại Minh thoát khỏi dòng ký ức đẫm máu năm xưa, hắn nhận ra sự khác thường từ Cố Thương, nhẹ vỗ về lưng cô vài cái chấn an: “Đừng sợ, anh không hại em.”

“…”

Cố Thương nhanh chóng lảng sang chuyện khác, trông bộ dạng này của hắn cô thật sự phát khϊế͙p͙: “Anh có đói không?”

“Hử?”

“Em nấu mì cho anh!”

Sắc mặt Lâm Đại Minh giãn ra: “Thật không?”

Cố Thương chống tay xuống giường đỡ mình ngồi dậy: “Ăn no ngủ sẽ ngon hơn đấy!”

Lâm Đại Minh hướng mắt nhìn bóng lưng Cố Thương đang luống cuống đi nhanh khỏi buồng. Hắn lỡ làm cô hoảng sợ rồi, nhưng bù lại là khoảnh khắc đáng yêu này của cô hắn thấy cũng đáng giá.

Nếu năm xưa hắn không cố gắng sống xót khỏi khu bảo tồn, trải qua mọi thử thách điên rồ mà lão Lâm Phú Thịnh đưa ra thì giờ hắn đã không có cơ hội gặp cô. Cô sẽ nằm trong tay người khác thay vì hắn như hiện tại…

Cố Thương thấy trong tủ lạnh có năm quả trứng vịt, cô đem ra ốp vàng một lượt. Đun sôi nước trút ra hai tô đã bóc vắt mỳ, Lâm Đại Minh sợ cô bị bỏng liền nhanh chóng tự mình bưng ra ngoài bàn. Chờ khoảng mười phút, hắn mở nắp đậy hà hít thật sâu.

“Thơm quá!”

“Một bát mì bình thường thôi mà!” Cố Thương ra chiều châm chọc.

Lâm Đại Minh lườm yêu: “Em nghĩ em còn biết nấu thứ gì khác ngoài nấu mỳ?”

Cố Thương cắn đũa trừng lớn mắt đáp trả.

“Ốp nhiều trứng vậy?”

“Tiện tay ốp một thể.”

Lâm Đại Minh gắp hai quả trứng trêи bát mình đặt lần lượt vào bát Cố Thương, cô kinh ngạc mở to mắt: “Em có là lợn đâu anh gắp lắm vậy?”

“Tiện tay gắp cho em đấy, ăn hết đi.”

“Anh ăn ít vậy bảo sao yếu xìu!” Cố Thương vội bụm miệng thấy Lâm Đại Minh vẫn bình thản gắp mỳ ăn, cô nén thở phào nhẹ nhõm. Cô cầm đũa gắp hai miếng trứng ốp trả lại vào bát hắn: “Anh ăn này đi, em ăn không nổi.”

Lâm Đại Minh trừng mắt lườm: “Chó con!” Nói rồi hắn gắp miếng trứng ốp bỏ miệng cắn một miếng.

Cố Thương không thích ăn đồ sống nên cô đã cố gắng ốp chín cả lòng trắng lẫn lòng đỏ miếng trứng có vẻ hơi cháy. Cắn trong miệng ăn giòn rụm, kết hợp với nước cốt mỳ ăn khá vừa miệng. Từ lúc biết cô tới giờ, Lâm Đại Minh chưa từng thấy Cố Thương vào bếp nấu cơm bao giờ nên khi được cô tự tay úp cho bát mỳ gói trong lòng có chút hân hoan.

Sau khi ăn no, Cố Thương ngả người dựa vào ghế thở phào một hơi. Thấy Lâm Đại Minh vừa hạ đũa, một chút cũng không hề kiêng dè, cô nói: “Em nấu rồi đến anh đi rửa bát!”

“Ừm.” Lâm Đại Minh ậm ừ, đứng dậy mang bát đũa ra bồn rửa rửa sạch. Con chó con này càng lúc càng lộng hành, coi trời bằng vung!

Cố Thương đánh răng xong bỏ vào giường nằm trước, một lúc sau Lâm Đại Minh mới từ ngoài đi vào. Hắn mò lên giường, Cố Thương chưa kịp ngáp hết một hơi đã bị hắn bá đạo túm quần tụt hẳn xuống dưới. Cô kinh ngạc vội túm chặt cạm quần kéo lên, chân quẫy đạp lung tung, cô hét toáng: “Anh làm trò gì vậy?”

“Không phải em chê anh yếu sao?” Lâm Đại Minh nhẹ nhàng đem quần Cố Thương tuột hẳn ra ngoài, cô vội vàng đem chăn quấn chặt lấy thân lăn gọn vào góc trong cùng. Hắn như con sói rình mồi, chậm rãi bò tới gần.

“Em chê bao giờ?”

“Chó con chê anh ăn ít sức yếu, anh đang kiểm chứng.” Lâm Đại Minh nhẹ nhàng tách chăn khỏi người Cố Thương, vạch vạt áo cô lên cao nhanh chóng rúc đầu vào trong, há miệng ngậm con thỏ con tròn trịa mềm mại.

Cố Thương chống hai tay lên vai hắn dùng sức đẩy ra, cô luống cuống van nài: “Đừng, mai em còn về quê…”

“Mai anh gọi!”

“Không!!”

Lâm Đại Minh ngoan cố chạm tay vào vùng nhạy cảm dịu dàng vuốt ve, ɭϊếʍ nhẹ thỏ nhỏ, hàm răng ray ray hoa tâm đã cứng cáp kiêu ngạo đứng thẳng. Cố Thương phản kháng một hồi, lực bất tòng tâm mà buông xuôi mặc hắn làm càn. Hắn được đà lấn tới chầm chậm gặm nhấm con mồi tươi ngon, hắn tiến vào bên trong nhẹ nhàng dẫn dắt cô đến miền kɧօáϊ lạc. Hắn kiềm chế ham muốn của bản thân sau khi đã tạm được thỏa mãn hắn nằm xuống giường, hơi thở có chút mệt mỏi.

Cố Thương xoay mặt vào trong tường, vươn tay ôm lấy con gấu lớn. Vì trận vận động vừa rồi nhịp thở cô có chút gấp gáp, cô hít sâu một hơi, xoay người lại dồn toàn bộ sức lực còn lại vào chân đạp mạnh vào người Lâm Đại Minh. Vì hắn vẫn còn nâng nâng trong cuộc tình ái, không chút phòng bị hắn đã bị Cố Thương đạp cho ngã lăn xuống đất.

Lâm Đại Minh vừa chống mình ngồi dậy, Cố Thương đã ngồi thu lu vùi kín trong chăn chỉ thẳng tay về phía hắn vẻ mặt vừa ngượng vừa giận hét: “Cút ra ngoài!”

Hắn xoa xoa mái tóc, nhìn con mèo con đang xù lông trêи giường một hồi.

Cố Thương cầm con bò sữa ngay đây ném vào mặt hắn: “Biến đi! Đồ đáng ghét!”

Lâm Đại Minh không tránh, để con bò sữa đáp thẳng vào mặt. Đỡ con bò sữa vừa rơi xuống tay, hắn nhẹ vứt lên giường rồi từ từ đứng dậy. Hắn hạ ʍôиɠ ngồi xuống mép giường: “Em vẫn còn sung sức nhỉ.”

Cố Thương vội vàng với cái áo vứt bừa ngay đấy, xoay lưng lại về phía Lâm Đại Minh luống cuống mặc vào trở lại. Không để cô mặc xong, hắn đã kéo cô ngã ngửa giữa giường, cầm lấy tay cô ép cô chạm vào vật nam tính vừa trướng lớn vài vòng, trêи nó vẫn còn sự ướt át của cuộc hoan ái vừa rồi.

“Khùng! Buông ra đi!” Cố Thương xấu hổ chụp một tay che mặt. Khốn kiếp, hắn để cô chạm vào thứ to dài đó. Nóng quá!

“Em muốn thử thêm không, biết đâu anh yếu thật!” Lâm Đại Minh cười xấu xa: “Anh không làm em liệt giường được, nhưng có thể để em đi hai càng.”

Cố Thương liều mạng giật mạnh tay mình lại, lăn mình ngồi dậy. Vung tay đánh vào ngực hắn vài cái thật mạnh: “Đồ nhỏ mọn. Người ta nói có thế cũng thù!”

“Không thù sao có cớ thịt em.”

“…”

Cố Thương ra chiều vẫy cờ trắng đầu hàng. Cô nặng nề nằm vật xuống gối, mệt mỏi thở hắt ra: “Mai em còn về quê, anh đi mà chơi một mình.”

Lâm Đại Minh ngả lưng nằm xuống, tùy tiện kéo cô vào lòng ôm chặt. Hắn ngang nhiên luồn tay xuống vạt áo cô mò lên trêи ôm lấy con thỏ nhỏ. Cố Thương vội cầm tay hắn giật ra nhưng không được nên miễn cưỡng mặc hắn làm càn.

Đến nửa đêm Cố Thương chẳng biết thế nào mà đã vừa nhắm mắt ngủ ngon lành vừa sờ tay lên ngực Lâm Đại Minh, cấu véo hạt đậu đã cứng cáp. Hắn bất lực nuốt khan một cái khó khăn nhẹm ɖu͙ƈ vọng đang muốn bùng nổ của mình, dần dần chìm vào giấc ngủ. Vì cả ngày nay hoạt động nhiều, nghỉ ngơi ít lại thêm sự việc vừa rồi hắn lần này ngủ có hơi sâu giấc so với mọi khi.