Lucia

Chương 123: Mọi thứ đã an bài (3)



Vì cuộc trò chuyện giữa cô với các nữ quý tộc trong bữa tiệc hôm nay, Lucia đã nhìn lại những ký ức của mình trong giấc mơ, mà cô đã quên trong vài tháng. Những ký ức trong mơ mà Lucia gọi là một tương lai khác, đã thay đổi rất nhiều trong thực tế.

Để giải quyết những ký ức lộn xộn về thời thơ ấu của mình, Lucia đã cử người đến ngôi làng nơi cô lớn lên và tìm ra một vài sự thật.

Rossa, người mà cô chơi cùng khi còn nhỏ, đã lớn và chuẩn bị kết hôn với một thanh niên trong xóm. Và sự thật đáng ngạc nhiên hơn là cái cây ở cổng làng mà họ vẫn thường chơi đùa nay chỉ còn trơ lại một gốc.

Rõ ràng, nhiều năm trước, khi Lucia khoảng năm tuổi, cái cây bị sét đánh và cháy đen một cách ghê tởm, nên nó đã bị chặt bỏ. Vì ngay từ đầu đã không có cây để trèo nên tai nạn của Lucia khi cô còn nhỏ đã không xảy ra.

Lucia tin rằng tương lai đã chia cắt kể từ thời điểm cái cây trong làng bị sét đánh. Có một tương lai đã thay đổi nhưng cũng có một tương lai vẫn trôi đi như cũ. Điều này có thể được nhìn thấy trong trường hợp Nhà vua thúc đẩy cuộc hôn nhân của các công chúa.

Lucia đã nhẹ giọng hỏi một phụ nữ quý tộc, người có nhiều thông tin về những lời đồn đại trong xã hội thượng lưu, về tin tức của Nữ bá tước Matin.

[Họ đã ly hôn vài tháng trước, tức là vào đầu năm nay. Tôi nghe nói Nữ bá tước sẽ đi xuống phía tây, nơi gia đình cô ấy ở.] [1]

Lucia cảm thấy sốc vì sự thông minh của mình; nó như thể cô ấy đã bị đánh vào sau đầu của mình. Lý do Lucia kết hôn với Bá tước Matin không phải vì điều kiện của họ phù hợp đặc biệt, mà vì Lucia là công chúa lớn tuổi nhất trong cung điện.

Bây giờ Lucia đã ra đi, công chúa lớn tuổi nhất, mặc dù trẻ hơn Lucia, sẽ kết hôn với Bá tước Matin. Đó là một trường hợp mà tương lai khủng khiếp của cô ấy đang bị chuyển sang đầu của một người khác.

Cánh tay anh ôm eo cô siết chặt lấy cô. Anh hơi xoay người sang một bên, bắt gặp ánh mắt của Lucia trong giây lát, rồi anh hôn lên khóe mắt cô.

"Tại sao em không ngủ?" (Hugo)

Hugo đã lắng nghe cô ấy nói và cô ấy thở dài thườn thượt, không thể ngủ được. Anh nghĩ rằng cô đang lo lắng cho một đứa trẻ, vì vậy anh cũng không thể ngủ và đang hoảng loạn. Anh biết mình phải nói chuyện với cô về vấn đề có con, nhưng anh vô cùng lo lắng không biết mình phải nói về nó ở mức độ nào.

"Thế còn anh?" (Lucia)

"Em tiếp tục thở dài bên cạnh tôi."

"Tôi đax làm vậy ư. Đi ngủ."

"Nó là gì? Em đang lo lắng về điều gì đó? ”

“Có liên quan gì đến một đứa trẻ không?” Lời nói lơ lửng trong miệng anh.

“… Bạn có biết rằng Bệ hạ dự định gả các công chúa của cố quốc vương không?”

Khi Hugo nghe thấy những lời không liên quan thoát ra từ miệng cô, thần kinh căng thẳng của anh như mất đi năng lượng.

"Mm, tôi đã nghe." (Hugo)

Trong khi cô do dự như không biết phải nói gì, Hugo đã đợi mà không thúc giục cô.

"Hôm nay, tôi nghe nói rằng nữ bá tước Matin đã ly hôn."

"Matin?"

“Có thể bạn không biết điều đó. Đó không phải là một gia đình mà mọi người thường nói đến ”.

"Bạn có thân thiết với cô ấy không?"

“… Em chỉ biết cô ấy một chút.”

Lucia không phải kiểu người hay kể cho Hugo nghe mọi chuyện tầm phào trong xã hội. Đó là lý do tại sao Hugo nghĩ rằng cô ấy khá thân thiết với Nữ bá tước, coi như cô ấy đã kể chuyện riêng tư của người khác.

Lucia ngẩng đầu lên khi cô nằm, dựa vào vai anh. Cô đưa tay ra và ôm lấy mặt anh. Khi cảm nhận được làn da và thân nhiệt của anh qua lòng bàn tay, cô một lần nữa khẳng định đây không phải là mơ.

Đôi khi, Lucia sợ rằng mọi thứ sẽ chỉ là một giấc mơ. Những ngày cô trải qua yên bình và hạnh phúc trong bóng râm của anh dường như không thực.

"…Gì?"

Hugo gỡ tay cô ra khỏi mặt anh và hôn vào lòng bàn tay cô. Rồi anh nhẹ nhàng vuốt ve trán cô và đưa tay vuốt tóc cô.

Lucia thích sự âu yếm của anh. Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh và dụi mặt vào đó. Vì hành động hư hỏng của cô ấy có vẻ hơi buồn, Hugo đột nhiên cảm thấy lo lắng.

"Chuyện gì vậy?"

"Hãy làm điều gì đó để ngăn bá tước Matin kết hôn với công chúa của vị vua quá cố."

Lucia không thể để nó trôi qua và hành động như thể cô ấy không biết gì. Nếu một trong những người chị em cùng cha khác mẹ của cô mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, thế chỗ và trải qua tất cả những gì cô đã thấy trong giấc mơ, Lucia cảm thấy mình sẽ cảm thấy tội lỗi suốt đời.

“Tôi biết bây giờ tôi nghe có vẻ lạ như thế nào. Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của tôi mà tôi thậm chí không biết tên, nhưng tôi không thể hành động như thể tôi không thể nhìn thấy bất hạnh rõ ràng phía trước. Tôi không thể để cô ấy kết hôn với người đó. Người đàn ông đó ... đánh đập vợ mình. Và anh ấy còn làm những điều tồi tệ hơn thế ”.

"Vivian."

Hugo ôm chặt lấy bóng dáng đang run rẩy của cô.

"Nếu không thể kết hôn với anh em có thể hể đã kết hôn với người đó."

"Tại sao lại khiến em nghĩ như vậy?"

Khi Lucia nói chuyện, cơn tức giận của cô ấy vô thức dâng lên khi cô ấy nhớ lại những ký ức của mình trong giấc mơ và cô ấy không thể kiểm soát được cảm xúc nóng nảy của mình. Khi anh ôm chặt cô và vuốt ve lưng cô, cảm xúc sôi sục của Lucia từ từ nguội đi.

"Có vẻ như em đã nói chuyện với Nữ bá tước rất nhiều."

“…”

"Anh sẽ không để việc này xảy ra vì vậy bạn chỉ cần quên nó đi. ”

"…Có thật không? Anh có thể làm được?"

Hugo không nói nên lời trước câu hỏi của cô. Cô đang hỏi anh rằng liệu anh có thể làm điều đơn giản này không? Anh ta có thể thay đổi nhà vua nếu anh ta muốn.

"Tất nhiên. Chồng bạn rất có năng lực ”.

Cô khẽ cười trong vòng tay anh. Mãi sau, Hugo mới thở phào nhẹ nhõm. Sự lo lắng của cô cũng lan sang anh khiến anh căng thẳng.

Anh khó chịu với nữ bá tước Matin, người lảm nhảm về những chi tiết khó chịu trong cuộc hôn nhân của cô với vợ anh ta, khiến cô lo lắng không cần thiết và anh càng khó chịu hơn với tên khốn được gọi là chồng của cô.

Hugo nhanh chóng nắm trong tay một bản báo cáo điều tra chi tiết về Bá tước Matin. Càng đọc, tài liệu càng trở nên khó chịu và khi lật xem tài liệu ngày càng khó chịu, anh tặc lưỡi.

Trong cuộc hôn nhân đầu tiên của Bá tước, anh ta đã ly hôn sau năm năm; trong cuộc hôn nhân thứ hai, gia đình người vợ đã hành động và hủy bỏ cuộc hôn nhân trong khoảng một tháng. Và cuộc hôn nhân thứ ba của anh ấy đã kết thúc bằng một cuộc ly hôn, cách đây vài tháng. Và chỉ mới một tháng trước, bá tước đã cầu hôn hoàng gia cho cuộc hôn nhân thứ tư của mình. Việc một quý tộc ly hôn không phải là chuyện lạ, nhưng bá tước lại vượt lên trên cả.

Các con chính thức của ông là ba người con trai. Có người con trai cả do người vợ thứ nhất sinh ra và người con trai thứ hai, là con ngoài hôn nhân, được người vợ đầu tiên đăng ký hợp pháp. Người vợ đầu tiên của ông dường như đã sử dụng đăng ký hợp pháp như một điều kiện để được ly hôn. Đứa con trai thứ ba được sinh ra từ người vợ vừa mới ly hôn của ông và có thêm một vài đứa con ngoài giá thú mà Bá tước không lấy.

Báo cáo viết rằng bá tước có thể có vấn đề với chức năng đàn ông của mình, do thực tế rằng ông đã lăng nhăng khi còn trẻ và chưa có con trong gần một thập kỷ.

Mặc dù người đàn ông là rác, Hugo nghĩ rằng khả năng cao Kwiz sẽ chấp nhận lời cầu hôn của gã khốn vì anh ta đã đưa ra khá nhiều của hồi môn.

Kwiz chỉ thừa nhận em gái cùng mẹ, Katherine, là quan hệ huyết thống của mình. Các anh trai của anh ta là những đối thủ mà anh ta muốn giết nếu có thể, và các chị gái của anh ta là những kẻ chết tiệt đang ăn bớt ngân sách của hoàng cung. Khi còn là Thái tử, Kwiz cực kỳ coi thường cách mà vị vua tiền nhiệm đã để lại con khắp nơi.

Vị vua quá cố đặt vương quyền trong tầm ngắm và dửng dưng nhìn các hoàng tử giết nhau. Thay vào đó, ông nghĩ rằng những cuộc tranh giành quyền lực khốc liệt của các con mình đã làm tăng ảnh hưởng của ông.

Đối với một vị vua như Kwiz, người ghê tởm sự đồi bại của cha mình, ông là kiểu người thực hành điều độ với phụ nữ. Ông chỉ có ba người vợ lẽ và thậm chí đó là do nhu cầu của mình để nâng cao lợi ích của mình. Không biết ông đã sử dụng phương tiện gì nhưng không có con giữa ông và các thê thiếp.

Nếu Kwiz chấp nhận lời cầu hôn của Bá tước Matin và tiến tới hôn nhân, mục tiêu sẽ là Công chúa Cecil, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.

'Làm sao vợ tôi biết rằng anh ấy sẽ cầu hôn hoàng gia?'

Hugo tự hỏi một lúc, nhưng anh không nán lại suy nghĩ này lâu. Điều này là do một suy nghĩ khác đã chiếm vị trí của nó. Đúng như lời vợ hắn nói, nếu nàng ở trong cung, công chúa gả cho tên khốn kiếp này hẳn là nàng. Công chúa Vivian lẽ ra sẽ trở thành vợ của tôn khốn này.

Anh cảm thấy như chết tiệt. Đó là một điều gì đó không xảy ra nhưng khả năng nó có thể đã xảy ra khiến anh ta bùng cháy với cơn thịnh nộ băng giá.

Hugo suy nghĩ cẩn thận về cách giải quyết yêu cầu của vợ mình. Việc lấy lại một lời cầu hôn đã được gửi đến gia đình hoàng gia khá là rườm rà. Yêu cầu nhà vua sẽ chỉ tạo ra một cơ hội khác để nhà vua đưa ra yêu cầu và ông không biết nhà vua sẽ yêu cầu những gì.

Hugo gọi cho Fabian, đưa cho anh ta bản báo cáo và ra lệnh cho anh ta:

“Hãy loại bỏ người đàn ông này. Tôi không muốn anh ấy trong tầm mắt của tôi. "

"Nó nên phức tạp hay đơn giản?"

"Đơn giản."

"Vâng thưa ngài. Nhưng về mặt dây chuyền bạn đặt hàng tôi đã tìm thấy trước đây. Tôi xin lỗi. Tôi vẫn chưa tìm thấy nó ”.

Fabian cảm thấy khó chịu mỗi khi đến dinh thự của công tước để báo cáo vì lâu nay lãnh chúa của anh ta không hề nhắc đến mặt dây chuyền. Không có nơi nào mà anh ta không yêu cầu cấp dưới của mình tìm hiểu kỹ, nhưng anh ta thậm chí không thu được một manh mối nào.

“Hừm? Ah, bạn có thể ngừng tìm kiếm điều đó ”.

Hugo đã quên đề cập rằng họ không cần phải tìm kiếm mặt dây chuyền nữa. Nhưng anh ấy không hề cảm thấy tiếc nuối cho những người đã miệt mài tìm kiếm nó. Không biết tình hình chính xác, Fabian chỉ vui mừng vì anh ấy không bị khiển trách.

Và khoảng một tuần sau, Bá tước Matin chết trong một vụ tai nạn; cỗ xe của anh ta bị lật.


Hugo thông báo cho Lucia về cái chết của Bá tước Matin. Tất nhiên, anh ta không nói rằng nó xảy ra theo lệnh của anh ta.

"Tôi đã xem xét xử lý yêu cầu của bạn và biết rằng anh ấy đã chết trong một vụ tai nạn."

Phản ứng của anh ta thản nhiên như thể một con chó hoang vô danh đã chết. Lucia đã hiểu. Đối với anh, bá tước Matin thực sự chẳng là gì cả, sự tồn tại của anh còn tệ hơn cả một con chó hoang.

“… Một tai nạn?” (Lucia)

Lucia không thể tin được. Cô đã nguyền rủa anh ta đến mức nào trong giấc mơ của mình? Cô đã cầu xin và cầu xin cho cái chết của anh ta, ngay cả khi cô bị trừng phạt vì điều đó. Có thể những lời nguyền tuyệt vọng của cô ấy đã được nghe thấy và khiến anh ấy phải chịu kết cục đau khổ bằng việc chặt đầu, nhưng anh ấy là một người dường như anh ấy sẽ không chết vì một thứ gì đó thoáng qua như một vụ tai nạn xe ngựa.

Hugo vòng tay ôm lấy bóng dáng lơ đãng của cô, khi cô chìm sâu vào suy nghĩ.

"Có sốc không khi hắn chết?" (Hugo)

“… Sốc? Có, có lẽ… ”(Lucia)

"Tại sao?"

“Vì điều đó thật tầm thường… Tôi đã nghĩ anh ta là người sẽ không chết ngay cả khi bị giết.”

Hugo nghĩ rằng đối với các tiêu chuẩn của người vợ vô tội của mình, người đã sống ẩn náu trong cung điện và kết hôn với anh ta ngay sau đó, hành vi của Bá tước là rất đáng kinh ngạc.

Khi tiêu chuẩn là thế giới tràn ngập sự xấu xa, một kẻ như Bá tước Matin chẳng khác gì rác rưởi bám vào lòng bàn chân của một người. Nhưng cô ấy không cần biết những thứ như thế. Chỉ cần cô biết một người như Bá tước Matin là tiêu chuẩn cho đỉnh cao của cái ác là đủ.

“Hắn chết rồi. Đừng nghĩ nữa. Hắn không thể kết hôn với bất cứ ai bây giờ, chứ đừng nói đến công chúa ”.

"…Tôi hiểu rồi."

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Lucia tự hỏi lớn.

“Rồi điều gì sẽ xảy ra với gia đình Bá tước…”

"Ông ấy có một con trai, vì vậy con trai ông ấy sẽ kế thừa danh hiệu của ông ấy."

"Nữ bá tước đã ly hôn có một cậu con trai nhỏ."

Kể từ khi bá tước Matin đã chết, tương lai nơi gia đình Matin bị tiêu diệt sau khi bị cuốn vào một âm mưu phản quốc sẽ thay đổi, và tương lai của Bruno chạy trốn sang nước ngoài cũng sẽ thay đổi.

Lucia nghĩ Bruno sớm đã nhớ mẹ mình rất nhiều, mặc dù anh ta không nói ra điều đó. Nó vẫn còn là một đứa trẻ cần sự bao bọc của mẹ.

Con trai cả của Bá tước Matin, người sẽ thừa kế tước vị, dường như không quan tâm và chăm sóc em trai mình. Theo những gì cô thấy trong giấc mơ, họ là những người anh em coi nhau như những người xa lạ.

“Nếu bà bá tước muốn, tôi có thể sắp xếp đưa con trai bà ấy về nhà bố mẹ đẻ.”

Hugo nén nỗi bực bội sâu trong lòng và nói một cách tử tế. Anh không thích khi sự chú ý của cô ở một nơi khác. Anh muốn mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào anh.

Anh ấy không nói với cô ấy rằng Nữ bá tước có thể không muốn đưa con trai của cô ấy trở lại với cô ấy. Nếu Nữ bá tước tái hôn, con trai bà sẽ trở thành gánh nặng.

Và nếu Nữ bá tước chọn con trai mình, bà không thể tái hôn trong ít nhất mười năm, cho đến khi con trai bà trưởng thành. Không có nhiều trường hợp một phụ nữ quý tộc hy sinh bản thân mình vì đứa con của mình. Nữ bá tước có nhiều khả năng nghĩ đến hạnh phúc của mình trước tiên, trước khi con trai bà.

"Có thật không?" (Lucia)

Bạn thực sự có thể làm điều đó? Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô, Hugo cười khúc khích. Vợ anh có xu hướng đánh giá thấp anh quá nhiều.

Có rất ít điều trên thế giới này mà anh không thể làm được. Ngay cả vai trò của một phái viên quyết dịnh mạng sống của mọi người cũng là của anh ấy. Chỉ có khả năng thần thánh hồi sinh người chết không bao giờ là của anh ta.

“Vì vậy, hãy quên nó đi ngay bây giờ. Và đừng lo lắng về những điều này nữa. " (Hugo)

"Được chứ."

Cô mỉm cười ngọt ngào như thể cô đang rũ bỏ mọi thứ, và nhận thấy điều đó thật xinh đẹp, Hugo cắn nhẹ vào đôi má dịu dàng của cô. Giật mình trước hành động của anh, Lucia nhìn chằm chằm vào anh rồi cô choàng tay qua cổ anh và ôm lấy anh.

“Em thực sự biết ơn, Hugh.”

"Nếu bạn biết ơn thì hãy tặng quà cho tôi."

Lucia phá lên cười rồi ngẩng đầu lên và hôn nhẹ lên môi anh.

"Em yêu anh. Điều này vẫn chưa đủ sao? ”

Anh ôm chặt lấy cô và thì thầm vào tai cô:

“Như vậy là quá đủ.” [1]

Hugo không thể tin được rằng người phụ nữ nhỏ bé này đã mang lại cho anh bao nhiêu niềm hạnh phúc. Anh ước có ai đó nói cho anh biết nếu cứ tiếp tục như vậy có thực sự ổn không. Anh cảm thấy bất an vì có vẻ như số phận vốn dĩ chỉ tàn nhẫn với anh, lại đột nhiên hành động thay đổi.