Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 116: Mê Hoặc




Bên trong kết giới nồng đậm mùi huyết dịch, máu tươi nơi đây thì chảy thành dòng tràn ngập khắp nơi, xác chết chất thành một đống ngổn ngang trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh này tôi thật không chịu nổi nữa mà nôn khan ra tại chỗ.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ở sâu bên trong cung điện lại như thế không có người canh giữa.

Bọn họ tất cả đều đã chết ở đây rồi.

Kỵ binh hoàng gia chết ở nơi đây ít nhất phải có trên chục ngàn người, còn quân lính của ba gia lớn và những người thuộc lực lượng khác phải có trên năm, sáu chục ngàn người hơn.

Khu vực bên ngoài bảo khố vốn đã rất nhỏ mà lại chứa một lượng lớn như thế thi thể làm cho cảnh tượng vốn đã kinh hoàng lại càng thêm phần đáng sợ.

Dù là người có cứng cỏi đến đâu đi nữa thì khi thấy cảnh này cũng không chịu nổi huống hồ gì là một cô gái như tôi.

"Ổn định tinh thần lại, đây chỉ là tràn cảnh bên ngoài thôi!" Người trung niên thấy tôi nôn tháo như thế thì lên tiếng trấn an.

Nếu không phải là người trung niên đang ở bên cạnh thì tôi thật muốn chạy khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.

"Đi theo ta!" Người trung niên không mấy quan tâm đến cảm xúc của tôi cho lắm, ông ấy không cho tôi thời gian thích ứng mà đã bay lên, hướng về cổng của bảo khố mà tiến tới.

Khốn kiếp.

Tôi bực mình mắng thầm một câu rồi bay lên theo.

Không đúng lắm.

Cả người nhẹ đi hơn hẳn so với lúc nãy.

Đúng rồi, thiếu đi Yến Thu.

Lúc nãy vì hoảng sợ, buồn nôn nên tôi đã vô thức buông Yến Thu trên vai xuống mà không hề hay biết.

Biết được nguyên nhân, tôi liền vội bay xuống rồi cõng Yến Thu lên lại vai mình, sau đó đuổi theo người trung niên kia.

Tôi và ông ấy cứ thế một trước, một sau bay tới cánh cổng chính của bảo khố.

Tại sao hai người chúng tôi lại bay ư?

Tại bởi vì lối đi dưới đất đã bị tràn ngập xác chết che lấp mất rồi, bây giờ muốn tới được cánh cổng nhanh nhất thì chỉ có thể bay lên cao mà thôi.

Không chỉ lối đi chứa đầy xác chết mà ở phần dưới cánh cổng dẫn vào bên trong bảo khố cũng là một mảnh các xác chết.

Tôi đã rất là cố gắng mới có thể cõng được Yến Thu bay vào bên trong.

Bên trong bảo khố thì cũng không khác bên ngoài là mấy, ngổn ngang chồng chất xác chết.

Có chút điểm khác biệt duy nhất ở đây là bên trong đống xác chết kia có trộn lẫn thêm không ít đồng tiền vàng lấp lánh.

Nhìn vào đống xác chết, tôi đã cố gắng lắm mới nhịn được cảm giác buồn nôn trong người.

Bay theo người trung niên, tôi đã bay tới trung tâm của căn bảo khố này.

Ở vị trí trung tâm đó tôi nhìn thấy một lối vào dẫn tới một cái địa đạo.

Tại miệng của lối vào này đã được người khác dọn sạch trước rồi, chỉ còn sót lại một chút huyết dịch thấm trên sàn mà thôi, nên trông nó không quá là ghê sợ.

Người trung niên nhìn qua lối vào mà bắt đầu suy tư, sau một lúc ông ấy lên tiếng:"Theo sát ta!"

Nói xong ông ấy bay thẳng vào bên trong.

Tôi cũng bay theo vào bên trong, khi vào tới bên trong tôi đã đáp xuống mặt đất, đồng thời nhanh chóng cường hóa lên mắt để quan sát rõ tình hình ở trong đây..

Bên trong địa đạo này rất rộng, rất thông thoáng mà quan trọng là trong đây không có thi thể, chỉ có chút ít vết máu rất mới là còn lưu lại ở trên mặt đất.

Tôi càng quan sát kĩ địa đạo, tôi lại càng cảm thấy không đúng.

Sao nơi này quen thuộc như vậy.

Tôi vừa đi theo sau người trung niên vừa lên tiếng hỏi:" Nơi đây là nơi nào vậy?"

"Mê cung!"

"Mê cung?" Tôi không tin vào tai mình nên lên tiếng xác nhận lại.

"Đúng vậy!"

"Là cái mê cung mà người ta đi vào là không ra được đó sao?"

"Đúng vậy!"

Người trung niên rất là kiên nhẫn xác nhận câu hỏi của tôi.

Tôi đây không mấy là vui vẻ khi người trung niên kiên nhẫn như thế, mỗi lần nghe được sự xác nhận của ông ấy tim tôi đều thắt lại từng cơn.

Địa danh nổi tiếng nhất của Lâm quốc là ở đâu?

Địa danh nổi tiếng nhất của Lâm quốc chính là cái mê cung này.

Một đi không trở lại, vào trong mê cung mà không có địa đồ trong tay thì coi như xác định chết chắc.

Càng nghĩ tôi càng sợ, cuối cùng tôi quyết định dừng chân lại không đi theo người trung niên kia nữa.

Nếu đi sâu vào thêm bên trong thì thật là sẽ bị lạc chết mất.

Thà bị giết chết còn hơn là chết vì đói, chết vì khát.

Người dùng niên thấy tôi không đi theo thì quay người lại.

Ông ấy đã nở lên một cười đầy hiền hòa mà chẳng kém phần ấm ấp, sau đó lên tiếng trấn an:" Không cần sợ, đi vào lối đi này thì không lo bị lạc đâu!"

Tin ông mới lạ.

Tôi lắc đầu biểu thị mình sẽ không đi theo nữa, dù bị ông ấy giết chết thì tôi vẫn không muốn đi tiếp.

Người trung niên thấy tôi quyết ý thì nhăn mày, nhưng rất nhanh sau đó ông ấy đã thở ra lấy một hơi dài rồi hỏi tôi:" Ngươi có biết cái gọi là thần tích?"

"Biết!"

Đây là kiến thức quá đổi thông thường.

Thần tích là một di tích cổ từ khoảng thời kì lịch sử bị bỏ trống còn sót lại ngày đến ngày nay, nhưng thần tích khác với các loại di tích khác ở chỗ thần tích là nơi ở của Thần.

Bên trong thần tích sẽ có rất nhiều món cổ vật nhưng thứ quan trọng nhất có trong thần tích chính là thần vật.

Thần vật là vũ khí của thần, sức mạnh của thần vật rất lớn, một món thần vật là hoàn toàn đủ sức mạnh để phá hủy một đất nước.

Chính vì lẽ đó mà một khi phát hiện ra thần tích thì sẽ có một cuộc tranh đoạt đẩm máu diễn ra.

Nhưng thần tích thì có liên quan gì tới mê cung cơ chứ.

"Kinh đô Lâm quốc được xây dựng tại chỗ này là vì ở đây nằm trên một cái thần tích."Người trung niên như hiểu lấy nghi hoặc của tôi nên lên tiếng giải thích.

Tin tức chấn động quá rồi.

Kinh đô này lại nằm trên một cái thần tích.

"Mà cái gọi là mê cung thực chất là một tầng phòng vệ bên ngoài của thần tích." Người trung niên thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi thì nhếch nhẹ môi lên rồi nói tiếp.

Không phải đâu.

Mê cung không phải là do hoàng gia xây dựng ra để làm lối thoát hiểm khi kinh đô bị tấn công hay sao?

Sao giờ nó lại là phòng tuyến bảo vệ thần tích rồi.

"Mê cung vốn có rất nhiều lối vào, nhưng để đến được thần tích thì chỉ có một lối vào duy nhất mà thôi, còn lại tất cả đều là tử lộ." Người trung niên tiếp tục nói.

"Là lối vào này sao?" Tôi không chắc lắm hỏi qua.

"Đúng vậy, đây chính là lối vào duy nhất có thể đến được thần tích, nên ngươi không cần sợ đâu!"Người trung niên gật đầu xác nhận, giọng nói của ông ấy lúc này thật sự rất là mê hoặc.

"Đi theo ta nào!"Lời của người trung niên càng nói càng thêm mê hoặc, bất tri bất giác tôi đã nghe theo lời của ông ấy mà tiếp tục đi tới.

Càng đi theo người trung niên tiến vào sâu trong mê cung tôi càng cảm thấy không đúng.

"Dù là đi vào đúng chỗ nhưng vẫn có nguy cơ bị lạc đúng không?" Tôi nhìn về người trung niên mà hỏi lên nghi hoặc của mình.

"Đúng vậy!" Người trung niên thành thật gật đầu xác nhận rồi bồi tiếp thêm một câu:" Đi sát theo ta một chút, lạc là ở chỗ này thì không ai tới cứu ngươi đâu!"

Bị lừa rồi.

Giờ tôi nhận ra đã là quá muộn màng, tôi đã đi vào quá sâu, nếu giờ một mình đi ra thì chắc chắn sẽ bị lạc đường.

Chết tiệt.

Không biết tại sao khi đó tôi lại tin vào mấy lời nói của ông ấy nữa.

Không đúng, đó là mê hoặc.

Ông ấy đã lợi dùng tin tức về thần tích để tăng sự hiếu kì của tôi, sau đó lợi dụng lúc tôi ít phòng bị nhất mà dùng giọng nói mê hoặc tôi đi theo.

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra thủ đoạn của người trung niên nhưng giờ hiểu ra đã là quá muộn.

Tôi lúc này chỉ có thể cầu mong ông ấy biết được đường đi đến thần tích mà thôi.

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
Mã nhập tay Voucher Lazada siêu sale 6-6:
(Áp dụng cho tất cả các đơn từ 20h 5/6 - 10/6)