Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 593: Giết chết



Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

- --

Đòn đánh này, là sức mạnh của Kim Long Kinh Thiên, đòn đánh này cũng được Kim Long Bá Thể tăng cường, lại còn có lực xuyên thấu và đặc hiệu Nát Tan của Kim Long Trảo. À, và cả lực đẩy đến từ hai thanh búa lớn nữa.

Lớp phòng hộ của Hắc Cấp Cơ Giáp trong nháy mắt bị xé nát, Kim Long Trảo hung hãn chộp vào vị trí buồng lái của nó.

Trong tiếng nghiền nát chói tai, trước mắt ánh vàng lấp loé. Phong Lâm Vãn ngơ ngác biến sắc, cùng lúc đó đệ ngũ Hồn Hoàn trên người được triển khai. Toàn thân hắn đột nhiên trở nên hùng tráng, hai tay đan chéo ở trước người. 

Võ Hồn của hắn, chính là Ám Ngân Hùng đấy!

Sức phòng ngự của Ám Ngân Hùng là không thể nghi ngờ, đồng thời sức mạnh cường hãn cũng là gốc rễ của hắn.

Thế nhưng, ở trước mặt Kim Long Trảo, phòng ngự như vậy liền có vẻ yếu đuối. Dù cho hắn có tu vi cấp độ lục hoàn Hồn Đế. Nhưng lúc này, Kim Long Trảo là do hồn lực cấp độ tứ hoàn của Đường Vũ Lân cộng thêm huyết mạch lực, và cả Kim Long Bá Thể tăng cường tạo thành sự cộng hưởng lực lên đến cả vạn cân.

"Phập!!" Hai cánh tay tráng kiện trong nháy mắt bị đâm thủng, Kim Long Trảo đẩy tới, mãi cho đến tận nơi ngực hắn, mới bị cơ bắp và xương cốt Ám Ngân Hùng dưới sự tăng phúc của lục hoàn hồn lực cản lại.

Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút xíu mà thôi! Lúc này, Phong Lâm Vãn căn bản không lo nổi sự đau nhức trên cánh tay, lông tơ toàn thân nổi lên. Hắn vạn vạn không nghĩ tới, một tên nhóc con bất quá chỉ là tứ hoàn Hồn Tông, vậy mà lại suýt chút nữa đã uy hiếp đến tính mạng của chính mình.

Suýt chút nữa?

Trên Kim Long Trảo, vô số điểm tinh quang đột nhiên trở nên óng ánh hơn, cánh tay Ám Ngân Hùng trong nháy mắt bị sức mạnh áp bức đẩy văng ra. Từng lưỡi dao sắc màu vàng sậm từ phía trước Kim Long Trảo liền theo đó bắn tới.

"Đấu Khải ——!!"Tiếng gào thét cuối cùng tràn ngập sự không cam lòng, Phong Lâm Vãn trơ mắt nhìn, từng lưỡi dao sắc bén màu vàng sậm kia, cường thế đâm vào trong lồng ngực của mình.

Hào quang trong mắt đột nhiên mờ đi, vào giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có hối hận. Hối hận tại sao chính mình lại sẽ khinh địch bất cẩn như vậy, nhưng càng nhiều lại là khó mà tin nổi. Dù như thế nào, hắn cũng không nghĩ ra, vậy mà lại có thể tồn tại một gã tứ hoàn Hồn Sư làm được đến mức độ như thế.

Đường Vũ Lân ngưng trệ, trong ánh mắt có thêm một vẻ thoải mái và thả lỏng, "Phụt" một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, phun vào mặt ngoài Hắc Cấp Cơ Giáp.

Một đòn mạnh mẽ như vậy, lực phản chấn lên đến mấy vạn cân, hắn có thể nào không bị thương?

Hắc Cấp Cơ Giáp, mang theo hắn, mang theo đôi búa lớn kia, từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống mặt đất.

Lúc này, chiến đấu đã toàn diện triển khai từ lâu. Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ, Diệp Tinh Lan ba người tạo thành sức chiến đấu cường hãn nhất của tiểu đội Sử Lai Khắc. Mà vào lúc này, tiêu diệt kẻ địch nhiều nhất, lại cũng không phải là ba người bọn họ.

Một vòng Tinh Luân lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở dưới chân chiếc Hoàng Cấp Cơ Giáp nọ. Hoàng Cấp Cơ Giáp trong nháy mắt ngưng trệ, tín hiệu điều khiển bên trong toàn bộ biến mất. Ngay tiếp đó, nó liền từ độ cao hơn trăm thước trên không, hóa thành vật rơi tự do từ trên trời giáng xuống.

Ánh sáng của Tinh Luân Pháp Trượng lại lóe lên, vô số ánh sao lấp loé ngang dọc trên không trung, sự công kích của hết đài Cơ Giáp này đến đài Cơ Giáp khác đột nhiên trở nên hỗn loạn lên, loạt đạn vốn dày đặc bỗng trở nên tán loạn tứ phía, thậm chí còn rơi vào trên người những chiếc Cơ Giáp đồng minh ở chung quanh, tạo ra vô số đốm lửa trên lồng phòng hộ.

Năng lực khống chế của Tinh Trượng của Hứa Tiểu Ngôn sau khi tiến hóa được toàn diện phô bày, phối hợp với ba người kia, hơn nữa còn có Cổ Nguyệt triển khai tấn công từ xa. Đối mặt với mười mấy chiếc Cơ Giáp, họ càng không mảy may để ý, nửa bước không lùi.

Đám học viên Tinh La Hoàng Gia học viện đang cứu những người bị thương trong Hồn Đạo Đoàn Tàu cũng đã sớm xem đến choáng váng. Ở trong mắt bọn họ, tất cả những hình ảnh phát sinh trước mắt hoàn toàn là không thể tin nổi.

Đồng dạng là tứ hoàn, tại sao người ta lại có thể làm được những chuyện dù cho mình có nghĩ cũng không dám nghĩ vậy chứ!

Nguyên Ân Dạ Huy bay lên trời, thân thể cuộn lại ở giữa không trung, hai đòn Không Khí Pháo được đấm ra, chống lại hai loạt đạn pháo của Cơ Giáp đang bay đến. Thân hình nàng đột nhiên thu nhỏ trên không trung, một đôi cánh màu đen giãn ra ở sau lưng, trong nháy mắt gia tốc, quang ảnh màu tím than lóe qua. Xẹt qua bên người một chiếc Cơ Giáp không tránh né kịp.

Trên hai cánh tay, Đấu Khải toả sáng một màu tím ảo diệu, Ám Hắc Ma Kiếm bắn ra hào quang chói mắt. Cứ như vậy, nàng chặt đứt hai chân Hoàng Cấp Cơ Giáp. Không có hơi phản lực từ hai chân khống chế, Cơ Giáp nhanh chóng rơi lả tả, từ trên trời giáng xuống.

Nhạc Chính Vũ toàn thân lấp lánh kim quang, ở ngay một khắc tiếp theo, hắn đuổi theo Nguyên Ân Dạ Huy bay lên không, màu tím đen và màu vàng trong nháy mắt hợp nhất. Đọa Lạc Thiên Sứ và Thần Thánh Thiên Sứ dung hợp, nhìn qua thoạt có vẻ không hài hòa chút nào. Nhưng ngay giữa thế giới không hài hòa đó, một ánh kiếm song sắc màu trắng đen lóe lên trên không trung.

Một chiếc Tử Cấp Cơ Giáp nổ tung, chiếu sáng rực cả bầu trời.

"Đội trưởng!" Từ Lạp Trí chợt quát một tiếng. Lúc này hắn nhìn thấy, chính là lúc song chùy của Hắc Cấp Cơ Giáp đánh trả. Sau đó, tất cả mọi người liền nhìn thấy kim quang rực lên, nghe được tiếng rồng gầm sục sôi.

Hắc Cấp Cơ Giáp từ trên trời giáng xuống!

Ánh bạc lóe lên trên người Cổ Nguyệt, chớp mắt nàng đã thuấn di đến giữa không trung. Ngân Quang lại chớp sáng, nàng lập tức đuổi đến phía dưới chiếc Hắc Cấp Cơ Giáp nọ. Ngay khi nàng muốn triển khai hành động, một bóng người từ trên Hắc Cấp Cơ Giáp kia vươn ra. Hai chân hắn dùng sức giẫm ở trên người Hắc Cấp Cơ Giáp. Làm chậm lại thế rơi tự do.

Hai con mắt Cổ Nguyệt sáng ngời, một đạo Ngân Quang từ trên pháp trượng sáng lên. Sau một khắc, cái bóng người kia lập tức bị bắt lấy, di chuyển tới trước mặt nàng.

Nơi khóe miệng Đường Vũ Lân có vết máu, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ phấn khởi.

Đây là lần thứ nhất hắn hủy diệt một đài Hắc Cấp Cơ Giáp! Phải biết, đó cũng được tính là siêu cấp Cơ Giáp đó nha! Còn có đối thủ cấp độ lục hoàn Hồn Đế.

Coi như tất cả những thứ này là do hành động bất ngờ, là do lực bộc phát trong nháy mắt của hắn khiến đối thủ không kịp phản ứng, nhưng kết quả lại cũng rất rõ ràng. Hắn thành công! Dựa vào thực lực cường hãn của chính mình, mạnh mẽ đánh tan một đối thủ cường đại như vậy. Có thể làm được điểm này, coi như là bị thương, lại đáng là gì đây?

"Ngươi bị thương?" Cổ Nguyệt ân cần hỏi han.

"Không có chuyện gì. Chúng ta xuống, ta muốn lấy cặp búa kia." Đường Vũ Lân nói với Cổ Nguyệt.

Ánh bạc lấp lóa, Cổ Nguyệt mang theo hắn trong nháy mắt di chuyển đến mặt đất.

Siêu cấp Cơ Giáp không hổ hai chữ siêu cấp, tuy rằng từ trời cao rơi xuống mặt đất, nhưng bản thân nó ngoại trừ miệng vết thương trước ngực ra, lại không có bất kỳ vết tích tổn hại nào.

Đường Vũ Lân thành thật không khách khí, tóm lấy cặp búa lớn dài đến 5 mét có hơn kia.

Tay trái không có Kim Long Trảo, có lẽ nên dùng tay phải đục ra một đường rãnh trên cán một chiếc búa, giúp thuận tiện cầm nắm. Sau đó hắn liền một tay một cái, nhấc hai chiếc búa dài 5 mét có hơn kia lên.

Khóe miệng Cổ Nguyệt co giật một thoáng, cấp tốc lùi về sau. Sức mạnh cái tên này, đúng là càng ngày càng...

Đường Vũ Lân vung vẩy hai tay, rón mũi chân, thân thể nhanh chóng xoay tròn tại chỗ.

Hai cây búa lớn nặng đến 2,500 kg cứ như thế bị hắn kéo xoay tròn theo.

Chỉ là trong chốc lát, từng luồng gió xoáy tỏa ra khắp nơi. Không trung, đám Cơ Giáp đang hướng về bọn họ tiến công, thấy cảnh này, lập tức nhanh chóng bay ngược lại, bay lên một độ cao lớn hơn trên bầu trời.

Áp lực của mấy người nhóm Nguyên Ân Dạ Huy nhất thời theo đó được giảm tải.

Chẳng một ai muốn bị đôi búa lớn kia va phải cả! Va trúng, là tèo chắc!

Chính vào lúc này, từ xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng rít rõ to, tảng lớn điểm đen nhanh chóng bay về bên này.

Các thành viên đội Cơ Giáp của tổ chức Lục Khô Lâu nhận được mệnh lệnh, mau chóng lui lại.

Viện quân, cuối cùng cũng đến!

Tốc độ xoay tròn của Đường Vũ Lân dần dần chậm lại, thật vất vả mới ổn định lại thân thể của chính mình. Một đôi búa lớn rơi xuống đất, hắn cũng không khỏi thở hồng hộc. Nơi ngực có chút tức, thương thế lúc trước dưới tình huống đang kịch liệt phát lực, có chút trầm trọng thêm.

Cơ Giáp màu đỏ đang cùng Thái lão giao thủ lắc mình trở ra, tốc độ của nó nhanh vô cùng, trên không trung quay quanh một vòng, ngay lập tức đã cản được không ít công kích truy kích.

Thái lão cũng không đuổi theo hắn, mà lại từ trên trời hạ xuống, lơ lửng giữa không trung. Bảo vệ sứ đoàn, so với đánh tan kẻ địch lại càng quan trọng hơn. Vào lúc này, bà sẽ không mạo hiểm.

Đội Cơ Giáp Lục Khô Lâu rút lui cực kỳ nhanh. Xa xa, viện quân đến từ chính Tinh La đế quốc hiển nhiên là quân đội, tất cả đều là Cơ Giáp, số lượng lên tới 300 có hơn. Phân ra một phần bảo vệ mọi người phía dưới, phần lớn còn lại thì truy kích đội Cơ Giáp Lục Khô Lâu.

Đường Vũ Lân ngã ngồi trên mặt đất, xoa xoa ngực, có chút đau đến nhe răng. Nhưng nhìn chiếc Cơ Giáp màu đen to lớn bên người, nhìn lại một chút một đôi búa lớn trong tay, hắn lại không nhịn được nở nụ cười.