Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 53: Xem như thành giao



Vũ Bắc Nguyệt nhìn thẩng vào mắt của Giang Đạt rồi lên tiếng đáp “Tôi chỉ muốn ông nói ra chân tướng sự thật vụ Lý Chính Bang tấn công chiếc thuyền đánh cá của bọn tội phạm mặc kệ công dân vô tội đang ở trên đó vào bảy năm trước, ông phải công bố người tên A Sở có mặt trên chiếc thuyền đó không phải là đồng phạm của bọn bắt cóc mà là công dân vô tội.”

Giang Đạt nhớ ra chuyện phán xử vụ án nhóm người bắt cóc đại tiểu thư của tập đoàn Thương Hải vào bảy năm về trước nên nhướng mày nhìn Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng hỏi “Cô là ai? Vì sao lại muốn lật lại tình tiết vụ án đó làm gì chứ?”

Vũ Bắc Nguyệt cười lạnh rồi lên tiếng đáp “Ông, Lý Chính Bang và hai tên cấp dưới của ông ta đã bưng bít vụ việc tấn công người dân vô tội trên chiếc thuyền đánh cá đó, mấy người đều là kẻ giết người nhưng rốt cuộc lại được chức cao quyền trọng, lấy tính mạng của người khác làm bàn đạp để tiến thân, tôi muốn ông tự thú và trả lại trong sạch cho A Sở.”

Giang Đạt thở dài “Chuyện đã qua nhiều năm người tên A Sở đó cũng đã chết, người chết thì đã chết người sống vẫn phải sống tiếp, cô hà tất vì một người đã chết mà làm cho cuộc sống của những người còn sống bị đảo lộn lên làm gì.”

Vũ Bắc Nguyệt nghe vậy thì liền nổi giận lên cô nhìn Giang Đạt bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng cô gắt gỏng vang lên “Ông nói thì hay lắm nếu như người chết hôm đó là con trai ông sau đó còn bị vu oan là đồng phạm của bọn bắt cóc thì ông có nhắm mắt làm ngơ cho qua không hả?”

Giang Đạt liền phản ứng lại “Đương nhiên là không rồi.”

“Ông không chấp nhận được người thân của mình chết oan uổng và bị người khác vu oan vậy tại sao lại bắt người khác phải chịu cảnh chết rồi mà danh dự vẫn bị vởn đục như vậy hả?”

Giang Đạt chần chừ rồi lên tiếng hỏi “Nếu như tôi không làm theo ý cô thì sao hả? Cô tính lấy mạng tôi sao? Cô giết tôi thì cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật thôi.”

Vũ Bắc Nguyệt tỏ vẻ thờ ơ rồi lên tiếng đáp “Tôi đã nói rồi chuyện sống chết của ông do ông tự định đoạt mà, lúc nãy kim châm mà ông trúng phải đã được bôi một loại kịch độc rồi trong vòng ba ngày mà không có thuốc giải độc thì ông chết chắc, tôi nói trước luôn đây là cổ độc một khi bộc phát thì sẽ đau đớn đến tận xương tủy chết không được sống không sống nó sẽ hành hạ ông trong vòng bảy ngày khiến toàn thân ông đau đớn tột cùng.”

Giang Đạt nghe vậy thì mặt mày trắng bệch ra, ông ta vừa mới nghỉ hưu chưa được một năm còn chưa tận hưởng cuộc đời được bao lâu, con dâu ông ta vừa mới sinh thêm cháu nội thứ hai, ông vẫn còn muốn sống thật lâu để nhìn thằng bé đó trưởng thành.

Sau một lúc cân nhắc Giang Đạt cũng đành thỏa hiệp “Được rồi, tôi sẽ làm theo ý cô ngày mai tôi sẽ đến tòa án Nam Đô để nói ra toàn bộ sự thật liên quan đến cái chết của người tên A Sở đó, sau khi mọi chuyện được công khai tôi mong cô giữ đúng lời hứa cho tôi thuốc giải cổ độc.”

Vũ Bắc Nguyệt gật đầu “Xem như thành giao, nếu ông làm trái lời thì là tự tìm cái chết không liên quan đến tôi nhé.”

Nói rồi Vũ Bắc Nguyệt quay người rời đi không nán lại lâu nữa.

Vũ Bắc Nguyệt vừa đi không được bao lâu thì Nam Dạ Huyền và người của anh ta đến, mọi người đều bịt mặt để tránh lộ thân phận, thuộc hạ của U Minh Ám Dạ khống chế hết toàn bộ người trong nhà của Giang Đạt.



Giang Đạt cứ tưởng đám người này là đồng bọn của Vũ Bắc Nguyệt nên lên tiếng “Lúc nãy tôi đã đồng ý điều kiện mà các người đưa ra rồi mà, sao các người còn làm hại người nhà của tôi hả?”

Nam Dạ Huyền nhìn Giang Đạt bằng ánh thể hiện rõ sự căm hận tột cùng, giọng anh âm lãnh vang lên “Mày không muốn người khác làm hại người nhà của mày vậy tại sao 16 năm trước lại bắt tay với kẻ xấu hãm hại gia đình người khác hả?”

Giang Đạt nhíu mày mờ mịt lên tiếng hỏi “Cậu là ai?”

Nam Dạ Huyền nhìn Giang Đạt bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng đáp “Không biết thẩm phán Giang còn nhớ đến vụ thảm án của Nam gia vào 16 năm trước không hả?”

Giang Đạt nghe nhắc đến vụ án Nam gia vào 16 năm trước thì sắc mặt liền tái méc giọng cũng lắp bắp run lên “Nhớ chứ, vụ án đó chấn động cả Nam Đô một thời cơ mà.”

“Nhớ thì tốt rồi, năm đó ông đã thông đồng với Lý Chính Bang, cả hai người đều bị kẻ xấu mua chuộc nói sai sự thật để ngừng việc điều tra vụ án đó, ông không xứng đáng là thẩm phán tối cao, bây giờ là lúc ông phải đền mạng cho những chuyện sai trái mà ông đã gây ra.”

“Cậu là hậu duệ của Nam gia sao?”

Nam Dạ Huyền trừng mắt nhìn Giang Đạt rồi lên tiếng “Phải, tôi đến chính là để đòi mạng ông.”

Giang Đạt biết hôm nay ông ta khó mà sống sót được ông đưa mắt nhìn những người thân đang bị khống chế rồi từ từ quỳ gối xuống trước mặt của Nam Dạ Huyền “Lúc đó tôi còn trẻ vì để thăng tiến mà làm ra chuyện sai trái, tất cả mọi tội lỗi đều do tôi gây ra, hôm nay tôi sẽ lấy cái chết để chuộc lại tội lỗi mà bản thân đã gây ra. Tôi xin cậu hãy tha cho người thân của tôi, họ vô tội họ không biết gì về những chuyện xấu xa mà tôi đã làm hết.”

Nam Dạ Huyền thẳng thắn lên tiếng đáp “Oan có đầu nợ có chủ, ai làm người đó chịu tôi cũng không có ý định lấy mạng của người vô tội này.”

Giang Đạt nghe vậy thì lạy Nam Dạ Huyền “Tôi cảm ơn cậu đã thành toàn cho nguyện vọng cuối cùng này của tôi.”

Nói rồi Giang Đạt đứng dậy lao đầu vào tường đập đầu tự tử lấy mạng đền tội để tránh liên lụy đến người thân trong nhà.

Nam Dạ Huyền không ra tay nhưng vẫn trừ khử được một trong những kẻ có tham gia vào vụ thảm sát gia đình anh thì xem như cũng báo được thù rồi.

Nam Dạ Huyền đạt được mục đích thì cũng không làm khó gia quyến của Giang Đạt mà ra lệnh toàn bộ người của anh rút lui.