Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 820: Dục vọng kiểm soát cực đoan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Khi Hà Hâm phát hiện ra mình là người thứ ba thì kiên quyết chia tay ông ta.

Sau đó vài năm, Kim Bách Minh và vợ ly hôn, cuối cùng ông ta cũng có thể quang minh chính đại theo đuổi người mình yêu

Thế nhưng Hà Hâm lại nói cho ông ta biết, bà đã có người để gửi gắm cả một đời, hơn nữa, bà còn rất yêu người đó.

Kim Bách Minh rất đau lòng, đúng là đúng người sai thời điểm thì chỉ có thể tiếc nuối cả đời

Thế mà người đàn ông Hà Hâm nguyện gửi gắm cả đời lại phụ lòng bà, khiến bà sống khổ sở suốt năm năm sau khi cưới

Nhiều năm sau khi ly hôn mà bà vẫn còn đau thương đến mức không còn muốn sống

Kim Bách Minh vô cùng hận người đàn ông này.

Đối với3ông ta, tình yêu của Hà Hâm vô cùng quý giá, ông ta tìm mọi cách cầu xin mà không được

Vậy mà Lâm Húc lại vô tâm chà đạp bà, ông ta hận Lâm Húc vô cùng.

Mấy hôm trước, thuộc hạ báo cho ông ta biết Hà Hâm và Lâm Thiển nhận nhau, gặp gỡ nhau, hơn nữa Kim Trang Sùng còn biết

Lúc ấy ông ta không thể nào nổi giận được, mẹ muốn tìm con gái cũng là chuyện dễ hiểu.

Thế nhưng hôm nay, khi thuộc hạ nói cho ông ta biết Hà Hâm chẳng những đi gặp Lâm Thiển mà còn gặp cả Lâm Húc, thì sự phẫn nộ trong lòng ông ta đã không thể kiềm chế nổi.

Lâm Húc xứng đáng sao? Hắn ta xứng đáng được tha thứ sao? “Hâm Hâm, trước kia hắn tổn thương em như vậy mà0em còn có thể tha thứ cho hắn được sao?” Kim Bách Minh khó hiểu hỏi.

Hà Hâm cười nhạt nói: “Nhiều năm trôi qua rồi, chúng ta cũng đã già, có gì mà không thể tha thứ được chứ? Ngược lại, em còn muốn cảm ơn sự tổn thương ông ta mang lại ấy chứ

Nếu không phải vì ông ta bỏ rơi em, thì sao em có thể gả cho anh được?” Kim Bách Minh yên lặng nhìn bà, từ ánh mắt đến khuôn mặt đều không để lộ ra nét vui nét giận.

Hà Hâm cầm lấy tay ông ta, xoa dịu tâm trạng của ông ta, “Anh đừng nóng giận được không? Bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe

Anh mới bước ra từ Quỷ Môn Quan, bác sĩ nói nhất định anh phải kiểm soát cảm xúc, anh tức giận như vậy5không tốt cho tim đâu.”

“Anh đối xử tốt với em như vậy, em sẽ không rời xa anh

Chúng ta là vợ chồng mà.” “Nhìn lại thì em với ông ta kết hôn năm năm, nhưng chúng ta kết hôn đã gần hai mươi năm

Anh lo lắng cái gì chứ?”

Kim Bách Minh thở dài thầm nghĩ, kết hôn nhiều năm hơn nữa thì có ích lợi gì? Giữa hai người còn có chung một đứa con gái

Con cái chính là sợi dây ràng buộc tình cảm vợ chồng vững chắc nhất

Giữa chúng ta lại không có sợi dây này.

Hà Hâm còn nói: “Nếu anh không tin em thì chỉ bằng mình quay về Anh đi

Cách xa thành phố B chẳng phải là cách tốt nhất sao?”

Kim Bách Minh vẫn không nói chuyện, chỉ có điều tâm trạng đã bình ổn hơn rất nhiều.

Hà Hâm nên4nói gì thì đã nói hết, nên hứa hẹn gì đã hứa hẹn hết

Những chuyện khác thì không còn gì để nói nữa cả.

Lúc này cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, Hà Hâm vội vàng điều chỉnh sắc mặt, quay ra nói: “Mời vào.”

Đó là Kim Trang Sùng, thoạt nhìn ông ta có vẻ khá vội vã.

“Thím Năm? Chú Năm cháu chưa tỉnh sao?” Lúc này đúng là Kim Bách Minh đang nhắm mắt

Hà Hâm quay lại nhìn Kim Bách Minh một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Không ngủ, nhưng anh ấy hơi mệt

Bác sĩ nói để anh ấy nghỉ ngơi nhiều một chút.” Kim Trang Sùng vội vàng gật đầu ra vẻ mặt gặp may, “Được, vậy cháu không làm phiền nữa

Cháu về đây.”

“Đứng lại.” Kim Bách Minh lên tiếng ngăn lại.

Kim Trang Sùng cắn răng than thầm, cợt cợt nhả nhả9quay đầu lại, “Chú Năm, chú nhắm mắt nghỉ ngơi sao?” Kim Bách Minh liếc ông ta, tức giận nói: “Chờ đấy, chú có chuyện muốn nói.” “Dạ?” Ôi, là phúc thì không phải là họa, là họa thì muốn tránh cũng không được.

“Em về trước đi, anh không cần em phải chăm sóc.”

Rõ ràng ông ta vẫn còn chưa hết ghen

Hà Hâm nói: “Em ở nhà cũng không có việc gì, chẳng bằng đến bệnh viện chăm anh cho thật tốt.”

“Chuyện phục vụ thì đã có hộ lý làm, anh không nỡ để em phải làm.” “Em không làm gì hết, chỉ ngồi đây cho anh đỡ buồn thôi.” “Không cần!” Kim Bách Minh cao giọng gầm lên.

Hà Hâm: “?”

Kim Trang Sùng: “?” Hà Hầm khó kìm được cảm giác mất mát, nghe lời nói: “Vậy em về trước đây.”

Trước khi ra ngoài, bà liếc Kim Trang Sùng một cái

Kim Trang Sùng cũng nhận ra ánh mắt bất lực này của bà, trong lòng rất khó chịu nhưng lại không thể nói gì, chỉ có thể nói: “Thím Năm về cẩn thận, đi đường chú ý an toàn.”

“Ừ, cảm ơn.” Tuy không tránh khỏi tủi thân nhưng Hà Hâm vẫn khéo léo uyển chuyển như trước.

Hà Hâm đi ra, tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại

Kim Trang Sùng thấp thỏm lo sợ đi đến gần giường bệnh của chú Năm, chủ động nói: “Chú Năm, chuyện này cháu thật sự có thể giải thích

Đúng là cháu biết mẹ con họ nhận ra nhau rồi, nhưng lúc đó chú đang chuẩn bị phẫu thuật, nên cháu lo lắng cho tinh thần của chú

Cháu cũng định sau khi chú xuất viện thì sẽ báo với chú, không ngờ chú đã biết rồi.”

Kim Bách Minh nghiệm mặt, “Nếu không nhờ những tấm ảnh của A Quý thì chú cũng chẳng hay biết gì

Cháu lừa chú thật giỏi.”

Kim Trang Sùng biết, chú Năm ghét nhất bị người khác lừa dối, nên lập tức giải thích: “Như vậy sao gọi là lừa được? Nhiều lắm cũng chỉ là cố tình che giấu thôi mà.”

“Bớt khua môi múa mép đi.”

Kim Trang Sùng vô cùng khó xử

Chú Năm chính là người rất thiếu cảm giác an toàn như vậy, không tin tưởng ai tuyệt đối

Họ vừa là chú cháu, cũng là bạn thân cùng nhau lớn lên, biết rất nhiều chuyện của nhau

Thật ra ông ta cũng biết, sở dĩ chú Năm thiểu cảm giác an toàn là vì chú Năm đã bị kẻ xấu bắt cóc lúc mới chín tuổi

Tuy cuối cùng chú Năm cũng được cứu ra, nhưng chuyện này đã tạo ra nỗi ám ảnh không nhỏ trong lòng chú Năm.

Mà nếu chú Năm quan tâm đến thím Năm như vậy, thì có lẽ, chú Năm thật sự vô cùng tức giận với chuyện này.

“A Quý còn chụp được ảnh cô ấy gặp Lâm Húc.” “Lâm Húc?” Về chuyện này, Kim Trang Sùng vô cùng kinh ngạc

“Hừ, hai người họ có một đứa con gái, con bé này rất có khả năng làm được rất nhiều chuyện, có khi còn có thể muốn tác hợp lại cho ba mẹ mình.” “Hả? Chuyện này không thể chứ?” “Có cái gì mà không thể

Chẳng phải Lâm Húc đã ly hôn rồi sao? Ý định của bọn họ như thế nào, chú biết thừa.”

“Chú Năm, chú đừng nghiêm trọng hóa vấn đề

Theo cháu biết thì danh tiếng của Lâm Húc không tệ

Cháu cũng đã từng tiếp xúc với Lâm Thiển vài lần

Tư cách cô ấy rất chính trực, sẽ không làm như vậy đâu.”

“Cháu hiểu rõ cô ta vậy sao? Trang Sùng, chú phát hiện ra cháu rất có vấn đề

Có phải cháu cảm thấy chú bị bệnh không còn sức lực nên bắt đầu mưu tính ý đồ khác không?”

Kim Trang Sùng bị dọa, vội vàng sợ hãi khua tay, “Không thể nào đâu chú Năm, chú càng nói càng hoang đường

Chuyện này liên quan gì đến cháu chứ?” “Hừ, Lâm Thiển quỷ kế đa đoan, hẹn Hà Hâm ra ngoài rồi bất chợt Lâm Húc xuất hiện

Gặp mặt một lần đã phải đi thăm bệnh, gặp nhiều lần thì còn thế nào? Chú thấy thím Năm cháu vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Lâm Húc, nhìn ảnh là đã thấy rồi.”

Nói rồi Kim Bách Minh rút một xấp ảnh từ dưới gối ra

Kim Trang Sùng nhìn qua mà lạnh cả sống lưng

Dục vọng kiểm soát của chú Năm đạt đến mức độ biến thái rồi.