Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 715



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


Lâm Thiển nói: “Bà ấy vẫn nhớ ba cháu, vừa rồi bà ấy còn hỏi ba cháu có phải là Lâm Húc không.” Trương Hiểu Mạch gật đầu. “Nếu vậy thì chính bà ấy cố tình không đề cập đến Lâm Húc. Điều này cho thấy trong lòng bà vẫn còn chưa buông bỏ, cũng chứng minh năm đó ba cháu đã làm tổn thương bà ấy nặng nề đến mức nào. Những Lâm Thiển, đây không phải là lỗi của cháu, cháu đừng đặt nặng trong lòng, cũng đừng vì mình ở giữa ba mẹ mà khó xử. Cho dù giữa hai người họ có bao nhiêu ân oán tình thù thì cả hai đều rất yêu cháu.”

“Ba năm nay, mẹ cháu luôn bị dằn vặt trong2lòng. Mỗi ngày bà ấy đều nghĩ đến cháu, nhưng khổ nỗi sức khỏe suy yếu, biển người rộng lớn, bà ấy thật sự cũng bất đắc dĩ. Lâm Thiển, vừa rồi dì biết cháu cũng đang tìm mẹ, nếu đã vậy thì cũng đừng để tăng thêm oán hận. Hai người đã bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, tương lai còn có bao nhiêu thời gian để hai người gặp mặt nữa chứ? Hai người nhất định phải biết quý trọng.”

Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, suy nghĩ hỗn loạn dần trở nên sáng tỏ. Nếu như một ngày nào đó, Cố Thành Kiều ở bên ngoài có người khác, hơn nữa còn vì người đó mà bỏ nhà ra đi, bất chấp vứt bỏ7cô và con trai con gái, nhất định cô cũng sẽ sống không bằng chết.

Lâm Duy Nhất và có trạc tuổi nhau. Nói cách khác, lúc mẹ mang thai, ba đã ra ngoài ngoại tình với Dung Tử Khâm, chắc hẳn khoảng thời gian năm năm mẹ trải qua ở nhà họ Lâm là sống không bằng chết.

Thật ra thì đối với những chuyện này, Lâm Thiển càng lớn càng có thể thông cảm cho mẹ. Bây giờ nghe Trương Hiểu Mạch kể lại, cô càng muốn gặp mẹ hơn. “Trương tổng..”. “Gọi dì là dì Mạch.” Trương Hiểu Mạch cắt lời cô: “Lúc nhỏ, dì cũng đã từng bế cháu.” “Dì Mạch, khi nào cháu có thể gặp bà ấy?”

Đang lúc nói chuyện, cửa phòng nghỉ chợt9mở ra, Hà Hâm đứng ở ngoài cửa. Từ dáng vẻ thở dồn dập có thể thấy được bà đã chạy tới đây. Nhưng, nét mặt của bà lại nói cho hai người biết, bà không dám bước về phía trước.

“Thiển Thiển?” Hà Hâm im lặng nhìn Lâm Thiển, dùng giọng nói run rẩy, “Thiển Thiển? Con là Thiển Thiển, con gái của mẹ?”

Hai người đứng đối diện nhau, nước mắt dường như đồng loạt tuôn rơi. Hai người khác không phải là gào to, mà là lẳng lặng rơi lệ. Cổ Thành Kiều từng nói, trong khoảng thời gian “hi sinh”, điều làm anh không thể chịu đựng nhất chính là lúc nghĩ đến dáng vẻ lẳng lặng rơi lệ của cô. Cô khóc rất đẹp, nhưng1cũng khiến lòng người tan nát.

Lúc này, Lâm Thiển nhìn thấy giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má Hà Hâm thì cô cũng vô cùng đau lòng. “Thiển Thiển, Thiển Thiển?”

Những ký ức rời rạc khi còn bé nhanh chóng liên kết lại thành một bức tranh đầy đủ. Giọng nói dịu dàng dễ nghe của mẹ vang vọng bên tai, khi đó bà cũng gọi cô là Thiển Thiển, Thiển Thiển như vậy.

“Thiển Thiển, có phải con đang trách mẹ hay không?... Xin lỗi con, Xin lỗi con... Là mẹ có lỗi với con...” Lâm Thiển cất bước tiến về phía cửa, đi tới trước mặt Hà Hâm. Cổ nói: “Con là Thiển Thiển... Mẹ... Con là Thiển Thiển của mẹ đây...” Hà1Hâm không thể kìm nén được nữa, ôm chầm lấy con gái, vừa khóc vừa cười. Lâm Thiển cũng giống vậy. Hai mẹ con đứng chắn ở cửa, ôm nhau khóc rống. Trương Hiểu Mạch nhìn mà rơi nước mắt. Thấy bạn thân xúc động, bà cũng xúc động theo. Trên hành lang có người qua đường nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ. Trương Hiểu Mạch vội vàng nhắc nhở: “Vào phòng rồi nói, nếu không lát nữa lão Kim lại đuổi theo đến đấy.” Lúc ấy, Lâm Thiển còn chưa hiểu rõ ý trong lời nói của dì Mạch. Hà Hâm kéo Lâm Thiển vào phòng, quan sát cô từ trên xuống dưới, hưng phấn vô cùng: “Thiển Thiển, con đã lớn rồi. Trong trí nhớ của mẹ, con chỉ là một đứa bé nhỏ xíu thôi.”

Lâm Thiển cũng nhìn Hà Hâm, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ quên dáng vẻ của mẹ mình nữa. Trương Hiểu Mạch cắt ngang hỏi: “Lão Kim yên tâm để chị đi một mình ra đây sao?” “Ông ấy nhận một cú điện thoại nên vội vã đi rồi. Hình như công trường xảy ra chút chuyện, cần ông ấy xử lý.” “Vậy thì tốt, hai người có thể từ từ tâm sự một lát.” Trương Hiểu Mạch lau nước mắt, nói: “Vậy em ra ngoài trước, nhỡ lão Kim đột nhiên trở về thì cũng kịp thông báo cho chị.” Hà Hâm gật đầu một cái, ánh mắt vẫn chăm chú vào Lâm Thiển như cũ.

Trương Hiểu Mạch ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Lâm Thiển nghi hoặc hỏi: “Mẹ, ông Kim phản đối mẹ tìm con sao?”

Hà Hâm tỏ ra khó xử, gật đầu: “Ông ấy lo cho sức khỏe của mẹ... Hiểu Mạch đã nói với con rồi sao?”

“Vâng, dì Mạch đã kể cho con một vài chuyện của mẹ. Mẹ, con tìm mẹ không phải vì muốn khuấy đảo cuộc sống của mẹ, con chỉ muốn biết mẹ có sống tốt hay không thôi.” “Ừ, ừ, mọi thứ của mẹ đều tất cả, còn con?” “Con cũng rất tốt, con đã kết hôn rồi, anh ấy là một quân nhân. Tuy rằng công việc bề bộn, thường phải đi công tác, nhưng anh ấy rất cưng chiều con. Con đã có hai đứa con rồi, một trai một gái, là thai long phượng.”

Hà Hâm mừng đến phát khóc, cười rồi khóc, khóc rồi lại cười, không biết nên nói cái gì.

Giữa hai người có quá nhiều khoảng trống, quá nhiều chuyện muốn nói bị ngăn trong đầu, nên cuối cùng lại chẳng thốt ra được lời nào. “Thiển Thiển...” Hà Hâm cố nén đau thương hỏi: “Nhà họ Lâm có đối xử tốt với con không?” “Ông bà nội rất thương con. Bà nội đã qua đời hơn mười năm trước, ông nội cũng mới mất năm trước. Trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mọi thứ đã qua rồi, không đáng để nhắc tới nữa.”

“Vậy... Ba con đâu?”

Nhớ đến nỗi lo lắng của dì Mạch, Lâm Thiển cũng rất lo, cô không biết rõ bệnh tình của mẹ. Chỉ là cô tin mẹ con tương thông, không cảm thấy mẹ sẽ bị kích thích. Đây không phải là bà chủ động nhắc tới ba hay sao? “Ba và bà ta đã ly hôn. Người phụ nữ đó lòng dạ hẹp hòi, tâm địa rắn rết, ngay cả ông lão già cả bệnh tật cũng không tha. Ông nội bị mắc chứng Alzheimer, bà ta liền lén đổi thuốc của ông, còn thừa dịp ba không ở nhà mà ngược đãi ông. Nếu không phải bà ta giở trò sau lưng, ông nội chắc chắn còn có thể sống thêm vài năm. Bây giờ bà ta đã ngồi tù, tòa xử án mười năm, gia tộc bà ta không người nào dám đứng ra giúp đỡ, ngay cả con gái ruột của bà ta cũng mặc kệ. Đây đúng là quả báo của bà ta.”

Trong phút chốc, nước mắt Hà Hâm tuôn như suối trào, bà cười vô cùng sảng khoái: “Phải, đúng là quả báo.”

“Bây giờ ba ở một mình, phần lớn thời gian đều bận rộn. Khi nào rảnh rỗi, ba sẽ đến chơi với hai cháu ngoại một chút. Ba nói bây giờ ông không cầu gì, chỉ mong đám con cháu bình an khỏe mạnh. Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ tới những chuyện đã qua nữa, nhé?”

Hà Hầm gật đầu một cái: “Thiển Thiển, con không trách mẹ là được...”