Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 675



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Tôi không biết Tiểu Hi yêu ai, tôi chỉ biết ông chủ cổ nhất định yếu Tiểu Hi của chúng ta. Nếu không phải vị hôn thê thì sao lại ghen vậy chứ?”

“Ông chủ Cổ này chọc phải ai mà lại gặp phải loại phụ nữ cực đoan như Khương Tư Ý nhỉ?”

_ “Phong ca, mau trở về bảo vệ bạn gái đi kìa! Anh vừa tỏ tình thành công cơ mà, đừng để công việc làm trễ nải việc chung thân đại sự chứ.”

Nhốn nháo cả buổi sáng, Phương Tiểu Hi, Cổ Nam Hách, Giang Phong Dật lần lượt lên bảng hot search. Sau đó, rốt cuộc cũng có dân mạng chính nghĩa đứng ra lên tiếng hoại cả cuộc đời vì bị lừa bán vào núi sâu sao?”

“Lẽ nào chúng ta không quan tâm những nạn nhân bị hủy

Lời vừa thốt ra, lập tức gây2nên tiếng vang mãnh liệt, hashtag #lừabanphunữ lập tức trở nên “hót hòn họt”, được dân mạng thảo phạt liên tiếp.

Nhận được lời mời của cảnh sát, Phương Tiểu Hi phải đến Cục cảnh sát để xác định danh tính tội phạm. Sáng sớm cô đã cải trang ra khỏi nhà, Lâm Thiển đi với cô.

Trong xe chuyên dụng, Lâm Thiển lái xe, hỏi: “Vết thương chị sao rồi? Kết quả kiểm tra não bộ thế nào?”

“Đã không sao, còn lại đều là bị thương ngoài da.”

“Vậy thì tốt, các công ty quảng cáo đều rất thấu tình đạt lý, bảo chị cứ dưỡng thương trước. Hiện giờ bọn họ đang tranh giành chị cho sự kiện đầu tiên sau khi chị tái xuất đầy. Có điều chị không cần quan tâm mấy người đó, em sẽ xử lý ổn thỏa cho chị.”

Lâm Thiển liếc sang Phương Tiểu7Hi, dè dặt nói: “Gần đây Nam Hách thường xuyên rủ chồng em uống rượu, lần nào cũng uống say đến không còn biết gì.” Phương Tiểu Hi không lên tiếng, nhưng Lâm Thiển có thể nghe được tiếng thở dài của cô, “Nói thật, đừng nói ai, đến em cũng sốt ruột giùm hai người luôn ấy.” “Chị cũng không biết nên làm gì...”

Nghe giọng nói khó xử của Phương Tiểu Hi, Lâm Thiên cũng không nhắc lại nữa. Thế là cô bèn bắt chước giọng điệu của Cố Thành Kiêu, khuyên nhủ: “Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, quan trọng nhất là không thẹn với lương tâm.” “Ừ, chị biết rồi.”

“Có thể đợi Phong ca về thì tốt, hai người có thể nói chuyện rõ ràng.” Lâm Thiển xấu bụng, ẩn ý của cô là

Chờ Phong ca1về thì hãy nói lời chia tay với anh ta rõ ràng đi.

Thoáng chốc đã đến Cục cảnh sát, Phương Tiểu Hi kéo vành mũ xuống, đeo khẩu trang kín kẽ, sau đó cùng Lâm Thiển bước nhanh vào trong.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên cảnh sát, các cô đi vào phòng quan sát. Mục đích chủ yếu của hôm nay là nhận dạng chàng trai chuyển phát nhanh hôm ấy có phải là A Lực hay không.

“Mời hai cô ngồi... Cô Phương, mời cô nhìn bên này... Cô có thể nhận ra ai là nhân viên chuyển phát nhanh đã bắt cóc cô ngày hôm đó không?” Trên màn hình là tám người đàn ông có dáng dấp gần giống nhau, nhưng trí nhớ và khả năng phân biệt của Phương Tiểu Hi đều rất cao, vừa nhìn là cô nhận ra ngay người đã bắt7cóc mình.

“Là anh ta, số 5.” “Cô chắc chứ?” “Chắc, rất chắc. Tôi đã từng gặp mặt anh ta, gặp lại lần nữa chắc chắn sẽ không nhận lầm.” Nhân viên cảnh sát gật đầu, “Tốt, số 5 chính là nghi phạm mà chúng tôi bắt được, Vũ Lực.”

Sau khi nhận dạng xong, hai người theo nhân viên cảnh sát ra ngoài. Vừa ra đại sảnh thì đúng lúc gặp phải vợ chồng Khương Quân và Giang Công Thư.

Theo sau bọn họ là bốn người đàn ông vận áo đen quần đen, hai gã đi tay không đứng hai bên trái phải bên cạnh bọn họ xem ra là vệ sĩ. Hai người khác thì cầm cặp công văn và túi tài liệu trong tay, thoạt nhìn hình như là luật sư.

Bọn họ tới đây để nộp tiền bảo lãnh cho Khương Tư Ý, nhưng vì chứng cứ0phạm tội của cô ta và A Lực quá xác thực và đầy đủ, thế nên bọn họ không được nộp tiền bảo lãnh. Giang Cung Thư vừa nhìn thấy đã xông về phía Phương Tiểu Hi, chẳng hề để ý đến phong thái đoan trang. Bà ta cứ như một mụ đàn bà đanh đá vọt tới trước mặt Phương Tiểu Hi, vung tay tát cô một bạt tai. “Khốn nạn, yêu tinh! Con gái tao nhất định là bị mày hãm hại.” Các nhân viên cảnh sát lập tức bước đến ngăn lại, đẩy bà ta sang bên. Lâm Thiển cũng đứng ra bảo vệ Phương Tiểu Hi. Hai tên vệ sĩ của nhà họ Khương lập tức tiến lên bảo vệ Giang Cung Thư, đối mặt nghênh đón xô đẩy với các sĩ quan cảnh sát.

Giang Cung Thư không kìm được, chỉ vào Phương Tiểu Hi mắng to, “Con gái ngoan của tao bị mày và Cổ Nam Hách hại ra nông nỗi này. Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng chịu khổ, nó có lỗi gì chứ? Đều là bị bọn bây dồn ép mà ra.” Nhà họ Khương cũng là gia đình có máu mặt ở thành phố B. Anh ruột của Giang Cung Thư còn là lãnh đạo cấp cao trong quân đội, đương nhiên bà ta có vốn liếng để phách lối. Bà ta chỉ trích Phương Tiểu Hi ngay trước mặt mọi người ở Cục cảnh sát cũng không ai dám lớn tiếng ngăn cản.

“Phương Tiểu Hi, mày là đồ yêu tinh hại người, mày không nên sống trên cõi đời này. Ba nào con nấy, sao mày không chết theo ba mày đi!” “Tôi đang nghe chuyện cười gì thế này?” Lâm Thiển đứng chắn trước mặt Phương Tiểu Hi, đối mặt với Giang Cung Thư, “Bà Khương, bà nói chuyện không khách sáo như vậy là có ý gì? Là Tiểu Hi bảo con gái bà yêu vệ sĩ? Là Tiểu Hi bảo Cổ Nam Hách từ hôn? Là Tiểu Hi bảo vệ sĩ của bà bắt cóc mình?”

Tốc độ nói chuyện của Lâm Thiển còn nhanh hơn bà ta, giọng điệu cũng nặng nề hơn, còn đầy lý lẽ, lập tức làm Giang Cung Thư không cãi lại được, “Nhà các người quá liêm chính nên không nuôi dạy ra đứa con gái phạm pháp thể này hả? Lòng dạ con gái bà quá nham hiểm, bản thân mình muốn báo thù thì thôi đi, lại còn nhát gan bày mưu tính kế xúi giục vệ sĩ trả thù giúp, đây là lối giáo dục của nhà họ Khương à?”

“Cô...” Giang Chung Thư vừa tức giận vừa hoài nghi. Lâm Thiên bảo vệ Cổ Nam Hách không nói, thể còn mối quan hệ giữa Lâm Thiên và Phương Tiểu Hi là gì? “Bà Khương, bà đừng trách người khác, là con gái bà phạm tội, ai đúng ai sai không phải do bà quyết định. Chuyện này Cổ Nam Hách không sai, Phương Tiểu Hi lại càng không sai, người sai chính là con gái bà. Cô ta phạm pháp, cô ta nên nhận sự trừng phạt của pháp luật. Việc bà cần làm là khuyến cô ta cố gắng cải tạo để làm người lần nữa.”

Thấy cục diện thế này, Khương Quân không thể không bước ra trấn an. Ông ta kéo vợ lại rồi quay sang nói với Phương Tiểu Hi và Lâm Thiển: “Thành thật xin lỗi, tâm trạng của vợ tôi không tốt.”

Ông vội vàng kéo vợ rời đi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ và luật sư. “Chị không sao chứ Tiểu Hi?” Nhìn mấy dấu tay trên mặt Phương Tiểu Hi, Lâm Thiển thật sự tức điên, “Không ngờ bình thường nhìn bà Khương dịu dàng nền nã vậy mà lại không nói lý lẽ thế này. Lần trước bà ta còn mắng Nam Hách ở bệnh viện đấy, em thật sự mở rộng tầm mắt.” Phương Tiểu Hi lắc đầu, nghĩ lại vẫn còn rùng mình, “Bà ấy còn mắng cả Nam Hách ư?”

“Đúng vậy, nhưng cũng bị em cãi lại. Loại người này ỷ mình có chút quyền lực liền xem trời bằng vung, lúc nào cũng muốn đảo ngược thị phi. Lần sau mà thấy bà ta lại hùng hổ dọa người như hôm nay thì chị đừng sợ, cứ cãi lại đi.”

Phương Tiểu Hi gật đầu, “Chúng ta về thôi.”

“Được.”

Nếu nói giận thì trong lòng Phương Tiểu Hi có giận. Vô duyên vô cớ bị bắt cóc, lại vô duyên vô cớ bị ăn tát, đương nhiên là giận rồi. Nhưng tâm tư của cô lại hoàn toàn không đặt ở đây, chuyện mà cô quan tâm cũng không phải chuyện bị bắt cóc.

Trong xe, cô lặng lẽ nói: “Tiểu Thiển, Phong ca đã kết thúc lịch quay, sắp về nước rồi.”