Kì Tài Giáo Chủ

Chương 164: Các Ngươi Không Có Cơ Hội



So với Giang Tây Thần lão tổ Giang gia sống tại Quan Trung đã hơn trăm năm, chứng kiến toàn bộ quá trình quật khởi của Quan Trung Hình Đường từ yếu thành mạnh, đương nhiên cũng hiểu rõ Quan Trung Hình Đường hơn Giang Tây Thần.

Quan Trung Hình Đường sẽ không để người khác làm ảnh hưởng tới hình tượng của mình, một khi lớn chuyện cho dù Sở Hưu ném cái gọi là bằng chứng này ra trước mắt bao người, Quan Trung Hình Đường cũng sẽ bám vào chuyện này xử lý đến cùng!

Cho nên nếu làm lớn chuyện cùng lắm là lưỡng bại câu thương. Giang gia bọn họ cắm rễ tại Quan Trung đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu thấy một tuần sát sứ không tuân theo quy củ đến mức này.

Chỉ tiếc cho dù Sở Hưu không tuân theo quy củ thì thân phận Quan Trung Hình Đường vẫn đó, Giang gia không cách nào chống lại. Hắn lại không như Phương Chính Nguyên sau lưng không chỗ dựa, bọn họ có thể lén lút giải quyết giải quyết được. Nhưng Sở Hưu trước mắt công khai vu oan như vậy nhưng ngoại trừ nhận thua đợi sau này vãn hồi danh dự, lão tổ Giang gia cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào khác.

Sở Hưu nhìn lão tổ Giang gia, thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói: “Giang gia các ngươi cũng có người hiểu chuyện đấy. Đáng tiếc, ta đã cho Giang gia các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không chọn quý trọng nó.”

Lão tổ Giang gia biến sắc: “Sở đại nhân, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nhất quyết muốn lưỡng bại câu thương với Giang gia ta sao? Ngươi hành xử quá đáng như vậy, nếu gây loạn tới tai cấp trên, vị trí tuần sát sứ của ngươi cũng chẳng giữ được. Giang gia ta không có thâm thù đại hận gì với ngươi, làm vậy có đáng không?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Sao ta phải gây loạn tới tai cấp trên? Diệt sạch Giang gia các ngươi chẳng phải không còn loạn liếc gì sao?

Ta nói rồi mà, ta đã cho các ngươi cơ hội, là các ngươi không quý trọng nó thôi.

Lão Giang, ngươi cũng là người lão luyện trên chốn giang hồ, hẳn nên biết mọi chuyện, hoặc không làm, hoặc đã làm phải làm tới cùng.

Hôm nay Giang gia ngươi bị ép cúi đầu lấy ra một phần mười gia sản, chắc trong lòng cũng chẳng cam tâm? Ngày sau không chừng lại tính kế trả thù ta.

Để tránh sau này phiền phức, cho nên, mời chư vị chết cả thôi!”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp quát lớn: “Giết!”

Chữ ‘giết’ vừa thốt lên, đám người Đỗ Quảng Trọng lập tức giết tới, trong thời gian bọn họ nói chuyện những bộ đầu giang hồ đường khẩu tuần sát sứ cũng đã tới Giang gia, giờ cùng xông tới.

Lão tổ Giang gia thấy vậy trợn tròn hai mắt, chỉ vào Sở Hưu quát lớn: “Ngươi điên rồi! Ngươi tự tin mình diệt được Giang gia ta ư? Chẳng lẽ ngươi không biết quan hệ của Giang gia ta cùng Ngụy Cửu Đoan đại nhân? Ngươi diệt Giang gia ta có nghĩ tới hậu quả không?”

Sở Hưu cầm Hồng Tụ Đao trong tay, bước từng bước một về phía lão tổ Giang gia, thản nhiên đáp: “Nói cả nửa ngày rốt cuộc vẫn là các ngươi dựa vào Ngụy Cửu Đoan đại nhân mà thôi. Đáng tiếc Ngụy đại nhân giờ không có ở đây, lực lượng không phải của mình thì rốt cuộc vẫn không phải của mình. Giang gia các ngươi thật quá yếu.”

Lời này vừa nói ra, Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đột nhiên chém tới, đao cương đỏ rực kéo dài một trượng, huyết khí dữ tợn tràn ngập sát khí khiến không khí trong phòng nghị sự đột nhiên lạnh toát.

Lão tổ Giang gia hai mắt đột nhiên trở nên sắc bén, quát lớn: “Gia tộc đang thời khắc nguy nan, tất cả không cần lưu thủ. Giang gia ta có vượt qua kiếp nạn hay không phải xem hôm nay!”

Lúc trước lão tổ Giang gia thật sự sợ hãi, bị Sở Hưu ép tới mức này vẫn chọn nhận thua.

Nhưng thực tế lão tổ Giang gia chỉ suy nghĩ vì đại cục, không muốn lưỡng bại câu thương với Sở Hưu.

Nhưng giờ Sở Hưu đã quyết định làm tới cùng, vậy Giang gia hắn cũng có dũng khí liều mạng!



Lão tổ Giang gia mặc dù đã già, khí huyết suy bại nhưng không phải người mà tiểu bối Ngoại Cương cảnh trước mắt muốn giết thì giết!

Đón lấy đao thế của Sở Hưu, lão tổ Giang gia xiết tay thành quyền, ầm ầm đánh ra, thân thể nhìn như suy bại lại tỏa ra một luồng phong mang sắc bén, cương khí màu bạch kim ầm ầm bộc phát, thế quyền đánh ra như vạn hoa nở rộ, từng tầng chồng chất lên nhau, từng đợt cương khí nổ vang, không ngờ trực tiếp hất văng Sở Hưu!

Cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh là ngưng tụ tinh khí thần đến trạng thái đỉnh phong, hội tụ một thể, tỏa thần tụ khí, hoàn toàn bước lên một tầng thiên địa khác. Thậm chí chỉ cần ngươi bước lên Tam Hoa Tụ Đỉnh khi trẻ, ngươi còn có thể trì hoán sự già yếu của bản thân.

Trong Ngự Khí Ngũ Trọng, Nội Cương cùng Ngoại Cương là một tầng thiên địa, Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên là một tầng thiên địa, cuối cùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lại là đỉnh phong trong Ngự Khí.

Ngày trước Sở Hưu có thể nhẹ nhàng dùng Nội Cương giết Ngoại Cương, nhưng giờ y muốn dùng Ngoại Cương cảnh giết chết một cường giả Tam Hoa tụ đỉnh lại là khó càng thêm khó, cho dù người trước mắt thật sự đã già yếu.

Lão tổ Giang gia lạnh lùng nói: “Lão phu dẫu già nhưng vẫn có thể vung quyền!”

“Thật không? Chẳng hay giờ lão Giang ngươi có thế vung được mấy quyền?”

Ánh mắt Sở Hưu lại bừng lên sắc bén, thu đao xuất quyền, tay niết quyền ấn, Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, cương khí vàng kim óng ánh nở rộ, Trấn Tà Tru Ma!

Thấy Sở Hưu sắp xuất công pháp Phật môn, lão tổ Giang gia cực kỳ kinh ngạc.

Sở Hưu này tâm địa độc ác âm tàn, làm việc không lưu lại đường thoát, người như vậy mà dùng được công pháp Phật môn? Đùa gì vậy?

Nhưng lúc này lão tổ Giang gia cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy, thân thể già cỗi của hắn lại bùng lên chấn động cương khí vô cùng cường đại. Theo từng quyền đánh ra,cương khí như trăm hoa đua nở, chồng chất tầng tầng lớp lớp bộc phát ra uy thế kinh người. Chỗ tinh diệu của loại quyền pháp này là có thể khiến một tầng cương khí bộc phát ra hai tầng thậm chí càng nhiều hơn.

Tinh khí thần hợp nhất, cương khí bùng lên mạnh mẽ, lúc này lão tổ Giang gia như khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong, xuất thủ cực kỳ cường đại, cho dù Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu thế mạnh lực trầm cũng chỉ chịu kết quả bị một quyền đánh bay, nội phủ cũng chịu chút chấn động.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại không không cảm giác được, chỉ điên cuồng lao tới, đem sát pháp cận chiến trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết thi triển tới cực hạn, thi thoảng còn lấy Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đánh lén.

Chỉ tiếc môn chưởng pháp tà môn này không mấy tác dụng với võ giả cấp bậc lão tổ Giang gia. Tu vi nội lực của hắn vượt xa Sở Hưu, Tử Dương Ma Diễm vừa nhập thể đã bị hắn cưỡng ép bức ra, cuối cùng còn xuất quyền đánh ngược về phía Sở Hưu.

Ban đầu lão tổ Giang gia còn không cảm thấy gì, thậm chí các võ giả Giang gia thấy lão tổ nhà mình vẫn sắc bén như vậy lại càng thêm dũng mãnh, khí thế càng dồi dào. Nhưng đánh tới sau, lão tổ Giang gia lại cảm thấy không đúng.

Quyền xuất chỉ sợ gặp trẻ, câu này đặt lên giang hồ còn có chút vấn đề nhưng trong cùng cấp bậc, nhất là một bên đang lúc tráng niên một bên khí huyết lại đang suy bại, một khi thực lực hai bên không cách biệt quá nhiều, kẻ chiến thắng phân nửa là người trước. Dù sao thân là võ giả, cơ thể suy bại ảnh hưởng tới sức chiến đấu là chuyện không cách nào tránh khỏi.

Giờ lão tổ Giang gia đã đủ già, thậm chí già mới mức cần bế quan giảm bớt hoạt động để kéo dài tuổi thọ.

Đừng nhìn tình hình trước mắt hắn áp chế được Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại dùng thương tích đổi lấy mạng! Giờ mỗi khi lão tổ Giang gia xuất quyền đánh ra, thật ra thứ hắn đánh ra chính là tính mệnh không còn nhiều của bản thân!

Lão tổ Giang gia hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.



Đây là kiếp nạn của Giang gia, cũng là báo ứng của Giang gia. Cũng đã đến lúc rồi.

Lúc trước Giang Tây Thần muốn giết Phương Chính Nguyên cũng có báo lên cho hắn. Lão tổ Giang gia cũng đồng ý.

Bởi vì Phương Chính Nguyên kia thật sự quá mức cố chấp, phải nói là ngoan cố tới cực điểm, mềm không được cứng cũng chẳng xong. Đồng thời khi đó Phương Chính Nguyên để ý tới Giang gia, một khi để hắn phát hiện nhược điểm, vậy sẽ rất lớn chuyện. Cho dù Ngụy Cửu Đoan muốn bảo vệ Giang gia bọn họ cũng hết sức khó khăn.

Cho nên Giang gia mới đi một chiêu hiểm, trực tiếp xử lý Phương Chính Nguyên, như vậy không còn ai nhắm vào Giang gia bọn họ nữa.

Nào ngờ tên Phương Chính Nguyên cổ hủ cố chấp tuân thủ quy củ tới cực điểm chết đi, lại tới một tên điên gan to bằng trời.

Người trước dẫu phiền nhưng lại không cần tính mạng Giang gia, còn người sau lại thật sự có can đảm diệt Giang gia bọn họ!

Đây có lẽ là nhân quả báo ứng, có điều giờ hối hận gì cũng đã muộn. Việc hắn có thể làm chỉ là dùng toàn lực giết chết Sở Hưu, như vậy mới tranh thủ được chút sinh cơ cuối cùng cho Giang gia bọn họ.

Chỉ trong chớp mắt, cương khí màu bạch kim bùng lên quanh người lão tổ Giang gia, quyền kình cường đại ngưng tụ lại một điểm, bừng sáng chói mắt. Thế nhưng ngược lại, thân thể lão tổ Giang gia lại như già đi mấy chục tuổi, khí tức mục nát càng lúc càng rõ.

Thân thể gầy yếu mục nát cùng quyền thế chói mắt tạo thành cảnh tượng mười phần tương phản, nhưng một quyền này đánh ra lại khiến khí thế cường đại lan tỏa khắp phòng nghị sự, như tạo thành một vòng xoáy kéo hết sự chú ý của mọi người về phía đó!

Đón đỡ quyền thế này của lão tổ Giang gia, ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ nghiêm nghị.

Loại võ giả tuổi thọ sắp hết chỉ có thể sống tạm bợ như lão tổ Giang gia nhìn như rất yếu, nhưng khi thật sự phải liều mạng, bọn họ lại kinh khủng hơn bất cứ ai.

Bởi vì người như lão tổ Giang gia biết tuổi thọ mình sắp hết, chắc chắn phải chết, cho nên trong trận chiến cuối cùng này bọn họ ngược lại có thể không để ý tới sinh tử, thăng hoa tới cực hạn, bộc phát uy năng cường đại nhất của bản thân.

Quyền thế rực rỡ mỹ lệ đó là thành quả thiêu đốt sinh mệnh của lão tổ Giang gia, đồng thời phong tỏa tất cả không gian né tránh xung quanh Sở Hưu, khiến y chỉ có thể đón đỡ.

Nắm chặt Hồng Tụ Đao trong tay, khoảnh khắc này khí tức trên người Sở Hưu hóa thành vô cùng kinh khủng, chẳng khác nào ác quỷ chui ra từ Địa Ngục. Hắc khí âm tà mang theo hận ý vô tận lượn lờ trên thân đao Sở Hưu, trong mắt Sở Hưu.

Một đao chém ra như cánh cửa Địa Ngục mở rộng, luồng khí tức âm hàn đó khiến nhiệt độ toàn bộ phòng nghị sự lập tức hạ xuống như ngày đông giá rét!

A Tỳ Đạo Tam Đao!

Lần này Sở Hưu không dùng đao thứ nhất mà trực tiếp bộc phát uy năng kinh khủng của đao thứ hai.

Đao mang đen nhánh như sắp vỡ vụn dưới quyền kình rực rỡ chói mắt kia. Nhưng cuối cùng ma đao kinh khủng đó lại chợt bộc phát ra một luồng lực lượng huyết sát kinh người. Tiếng cương khí bùng nổ vang lên ầm ầm, quyền kình tiêu tán, lão tổ Giang gia nhìn Sở Hưu như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng thân thể chỉ lung lay, ngã thẳng xuống đất!

"Lão tổ!"

Bọn Giang Tây Thần phía sau cùng hét lên thảm thiết, ánh mắt đầy đau thương.