Khí Trùng Tinh Hà

Chương 963: Chủ Thần rời đi



Nhưng mà, chỉ dựa vào số lượng một ngàn nhân mã mà Đại lục Thiên Tượng bọn chúng mang tới, muốn đối kháng với Thú Triều mấy trăm vạn, hiển nhiên là như châu chấu đá xe.
Đinh Vân Độ cũng không có kích động như vậy, đi làm chuyện nóng đầu này. Hắn biết, căn bản muốn giải quyết vấn đề, vẫn là Đại lục Phong Vân!
Cho nên, hắn quyết định tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu. Mũi nhọn của Thú Triều, đối kháng không được, nhưng có thể tìm Đại lục Phong Vân nói chuyện lý lẽ.
Đinh Vân Độ một khi quyết định ra tay, bản lĩnh của cấp bậc Chủ Thần, quả quyết là vô cùng đáng sợ. Với thế sấm vang chớp giật, liền tìm đến căn cứ của Đại lục Phong Vân, điểm danh muốn Lôi Chủ Thần ra ngoài gặp mặt.
Hiển nhiên, Đinh Vân Độ khẳng định không gặp được Lôi Chủ Thần. Chửi bậy nửa ngày, phía bên Đại lục Phong Vân một bóng người cũng không có.
Chuyện này đã hoàn toàn chọc giận Đinh Vân Độ, hắn cảm thấy tự tôn của bản thân bị khiêu chiến tan tác tơi bời. Từ lúc nào, một Chủ Thần lại bị người ta khinh thường đến mức độ này chứ? Xem hắn là không khí sao?
- Lôi Chủ Thần, ngươi đã co đầu rụt cổ không ra, vậy đừng trách ta sử dụng thủ đoạn dã man. Chúng ta đều là người có thân phận, ngươi cũng đừng hy vọng thủ đoạn của ta, không giết được những thuộc hạ của ngươi?
Một tia khắc chế cuối cùng của Đinh Vân Độ, vẫn là không có tác dụng gì, căn bản không có người nào đáp lại hắn.
Giới hạn lập tức bị phá tan, Đinh Vân Độ tức giận quát một tiếng:
- Một khi đã như vậy, vậy xin đắc tội rồi!
Song chưởng mở ra, một thanh đại đao giống như mãnh hổ rít gào trong tay hắn. Song chưởng rung lên, hóa thành ánh đao xé trời hủy đất trong không trung, chém thẳng xuống.
Xoẹt!
Ánh đao tuyệt luân cực nhanh xoẹt qua, chém vào bức tường bên ngoài kiến trúc cực đại của căn cứ.
Ầm!
Vết nứt giống như tơ nhện, xuất hiện trên tường ngoài. Tiếp theo, toàn bộ tòa thành phảng phất cũng lay động, trong tòa thành, đột nhiên truyền ra vô số tiếng kêu kinh hoàng.
Vô số đạo thân ảnh, từ trong căn cứ chạy trốn ra ngoài, ồn ào hướng về phía sau chạy trốn.
Nã Ba Tuần vốn co đầu rụt cổ ở bên trong, biết không ra mặt, toàn bộ căn cứ sẽ bị hủy diệt, tất cả mọi người sẽ bị tàn sát sạch sẽ.
Bất chấp khó khăn, vọt ra ngoài, thấp giọng hạ khí nói:
- Vân Độ Chủ Thần, hai bên chúng ta đã ký ước định tạm thời ngưng chiến, ngươi thân là Chủ Thần, hà cớ gì lại xé bỏ hiệp ước?
- Hiệp ước? Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc đến hiệp ước? Kêu Lôi Chủ Thần ra ngoài lý luận!
Đinh Vân Độ vô cùng tức giận hét lên.
- Lôi Chủ Thần không có ở đây!
Nã Ba Tuần kiên trì đến cùng:
- Vân Độ Chủ Thần, nếu ngươi định lấy mạnh hiếp yếu, chúng ta phản kháng không được. Nhưng mà, Lôi Chủ Thần quay về, chuyện này sẽ không để yên đâu!
- Hừ hừ, ngươi uy hiếp ta sao?
Đinh Vân Độ khắc chế, cũng không có nghĩa hắn sợ Lôi Chủ Thần. Hắn vốn chỉ là có suy nghĩ hòa khí sinh tài, không muốn xung đột tăng lên mà thôi.
Bây giờ, Đại lục Phong Vân khinh người quá đáng, hết lần này đến lần khác khiêu khích. Cực hạn nhẫn nhịn của hắn cũng hoàn toàn bị phá tan:
- Nã Ba Tuần, với bản lĩnh của ngươi, ta muốn giết ngươi như giết một con chó. Ngươi nói Lôi Chủ Thần không ở đây? Vậy được, ta sẽ ở đây chờ hắn ba ngày. Nếu trong ba ngày không đến, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác vô tình. Tất cả các ngươi đều vào trong tòa thành cho ta. Nếu chạy trốn ra, ta thấy tên nào giết tên ấy!
Đinh Vân Độ lạnh lùng quát:
- Còn nữa, chuyện của trăm vạn Thú Triều, các ngươi làm thế nào cổ động, thì kết thúc như thế ấy. Tất cả những tổn thất mà chúng ta phải chịu, các ngươi phải bồi thường gấp mười lần!
- Thú Triều?
Nã Ba Tuần choáng váng:
- Vân Độ đại nhân, Thú Triều này, liên quan gì đến chúng ta?
- Hừ, còn muốn giả ngu nữa sao? Thú Triều là chuyện không liên quan đến các ngươi, lẽ nào là ta phát động sao? Nã Ba Tuần, ngươi có phải cảm thấy, ta không thể giết ngươi để lập uy một chút sao?
Lời này vừa nói xong, ánh mắt của Đinh Vân Độ đột nhiên nheo thành một đường, một đạo kim quang từ trong tay hắn bắn ra, trực tiếp đánh trúng trán một gã Thiên Thần Đạo cường giả bên ngoài tòa thành. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ba!
Kim quang quán thể, đường đường một cường giả Thiên Thần Đạo hai kiếp, một chút lực phản kháng cũng không có, liền nổ tan xác mà chết, Thần hồn kèm theo cơ thể, cùng nhau nổ tan.
Chủ Thần thần thông, đây rõ ràng là thần thông của Chủ Thần!
Nã Ba Tuần giận dữ:
- Ngươi…
Đinh Vân Độ điềm nhiên nói:
- Ta cái gì mà ta? Ngươi nhiều lời thêm một câu, người tiếp theo chính là ngươi. Cút vào tòa thành đi, thời gian ba ngày, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi. Nếu trong ba ngày Lôi Chủ Thần không nói chuyện rõ ràng cho ta. Hắn chỉ có thể quay về nhặt xác các ngươi thôi!
Nã Ba Tuần hé miệng ra, phảng phất còn muốn nói câu gì đó, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Đinh Vân Độ liếc nhìn, lập tức đem tất cả những lời muốn nói rút ngược lại vào trong miệng.
Kêu rên một tiếng, bụng đầy lửa giận bay về phương hướng tòa thành, gọi nói:
- Tất cả mọi người, đều tiến vào tòa thành đi, đừng làm loạn!
Hắn mặc dù trong cơn giận dữ, lại hoàn toàn không dám khiêu chiến quyền uy của Đinh Vân Độ. Cường giả cấp bậc Chủ Thần, một khi đã phát ra tiếng nói giận dữ, nếu ngươi dám chống đối, đó chính là bản thân tự ép mình đi vào con đường chết!
Đinh Vân Độ hừ lạnh một tiếng, thân hóa thành trường mang, biến mất vào trong hư không.

Nã Ba Tuần đi vào tòa thành, càng chửi như tát nước:
- Cuồng ngạo lắm, thật sự giống như khắp thiên hạ chỉ có một mình hắn là Chủ Thần vậy, cuồng cái gì chứ?
Loại phát tiết ngoài miệng này, cũng chỉ có thể giãn ra một chút cảm xúc, chẳng có tác dụng gì. Còn phải liên hệ với Lôi Chủ Thần.

Bên trong Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, Lôi Chủ Thần đang thương nghị chuyện thăm dò như thế nào, thì nhận được báo cáo của Nã Ba Tuần, thật sự là thốt nhiên giận dữ.
- Tại sao lại như vậy?
Nã Ba Tuần vô cùng ủy khuất:
- Ta cũng không biết. Đinh Vân Độ giống như phát điên vậy. Vừa đến đã oanh tạc căn cứ của chúng ta. Hiện tại, hắn tuyên bố cho chúng ta thời gian ba ngày. Trong vòng ba ngày, nếu ngài không trở về nói chuyện phải trái với hắn, hắn nói, đến lúc đó ngài cũng chỉ có thể nhặt xác chúng ta thôi!
Sắc mặt của Lôi Chủ Thần, nhất thời lóe ra một vẻ tím xanh, đây là dấu hiệu sát khí của hắn tăng vọt.
- Lôi thúc thúc, sao vậy?
Lôi Chủ Thần xua xua tay, phân phó nói:
- Các ngươi hiện tại hãy án binh bất động, đừng khiêu khích hắn. Ta sẽ lập tức quay về!
Nghe được lời này, trong lòng đám người Tần Vô Song nhất thời như nở hoa, nhưng cũng không dám biểu hiện ra một chút nào.
- Kinh Phong hiền điệt, ngươi ở đây đợi ta. Ta quay về làm chút chuyện. Chủ Thần của Đại lục Thiên Tượng, khinh người quá đáng, sát đến trong căn cứ của chúng ta. Tuyên bố trong vòng ba ngày nếu ta không trở về, liền giết chết tất cả mọi người. Đinh Vân Độ này, thật sự là cuồng ngạo!
- A?
Lâm Kinh Phong giật mình kinh ngạc:
- Người này điên rồi sao? Thành tâm muốn khơi mào đại chiến hai bên sao?
- Tình huống cụ thể còn chưa rõ, Cự Thú Tộc phát động Thú Triều… Ai, chuyện này, một lời khó nói hết. Kinh Phong, ngươi ở đây đừng kích động, tốt nhất đợi ta quay lại!
Lâm Kinh Phong vâng vâng dạ dạ:
- Lôi thúc thúc, ngươi đi đi. Đại sự của Đại lục Phong Vân quan trọng hơn!
Lôi Chủ Thần hít một hơi, quay đầu nhìn đám người Tần Vô Song, ánh mắt thâm thúy, phảng phất giống như nhìn rõ thế giới nội tâm của bọn họ vậy.
- Mấy người các ngươi cũng nghe kỹ đây. Chuyên tâm phụ tá Kinh Phong công tử, các ngươi sẽ có tiền đồ. Nếu sản sinh dị tâm, Ô Thước Tinh có lớn thế nào, ta cũng sẽ khiến các ngươi không có chỗ nào ẩn náu!
Nói xong, pháp thân của Lôi Chủ Thần phát ra một đạo hào quang xanh tím, trực tiếp biến mất trong không trung. Trước khi tiến vào còn hao phí một chút công phu, khi trở ra, lại dễ dàng theo đường cũ.

Lôi Chủ Thần dọc đường không ngừng nghỉ, liền hướng về phía phương hướng căn cứ bay đi. Vốn muốn làm một hơi bay về cứ địa. Nhưng suy nghĩ lại, nếu bản thân tùy tiện ra ngoài như vậy, nhất định sẽ khiến Đinh Vân Độ có sự phát hiện. Vạn nhất bí mật của Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc bại lộ ra ngoài, há không phải là vô cùng bất tiện sao?
Lập tức quyết định vẫn là tốc độ chậm lại, dù sao có thời gian ba ngày, đủ để chạy về căn cứ. Phía bên Lâm Kinh Phong, hắn cũng không có một chút lo lắng!
Đám gia hỏa đó mặc dù không nhất định là mười phần thần phục Lâm Kinh Phong. Nhưng muốn thu phục những tán tu kiệt ngạo đó không cần phải có thời gian! Hắn không tin, những người đó có gan đối đầu với Đại lục Phong Vân khổng lồ.
Hắn cũng không phải không suy nghĩ qua về những người này có thể là nội ứng, nhưng lập tức phủ định suy nghĩ này. Nếu đây là nội ứng, cái giá phải trả quá lớn rồi. Đại Huyễn Nhật Thần Cung chết nhiều người như vậy, để biểu diễn ra một nội ứng sao? Không phù hợp với lẽ thường. Hơn nữa, nếu là nội ứng, không thể đơn giản nương cậy vào Lâm Kinh Phong, càng không thể đem Lâm Kinh Phong mang tới nơi này. Làm nội ứng, lưu lại căn cứ mới là lựa chọn tốt nhất.
Xuất phát từ suy luận như vậy, Lôi Chủ Thần vẫn là không nhìn ra một chút sơ hở. Cũng khó trách hắn, bất luận lực tưởng tượng của hắn có phong phú cỡ nào, cũng không thể nghĩ được, Lâm Kinh Phong vừa nói chuyện vui vẻ với hắn, đã là con rối của người khác.

Tần Vô Song nãy giờ vẫn không nói lời nào, dùng tay ra hiệu để mọi người đừng mở miệng nói linh tinh, quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, sau khi xác định Lôi Chủ Thần xác thực đã rời đi, mới thở ra một hơi dài. Mặt lộ vẻ cười khổ:
- Chư vị, đến thời điểm hành động rồi!
Lâm Kinh Phong lại cung kính quỳ gối:
- Chủ nhân, thuộc hạ bất kính, thuộc hạ bất kính!
- Được rồi, đây là ngươi phụng mệnh hành sự, sẽ không đắc tội. Làm tốt lắm!
Trên mặt Lâm Kinh Phong phảng phất giống như bị roi quất trúng, Thần hồn bị khống chế, một ý niệm của chủ nhân liền có thể tiêu diệt hắn, cho dù hắn có hàng vạn dị tâm, cũng không dám biểu hiện ra.
Huống hồ, cổ độc của Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật, đó là ngay cả Thần hồn cũng bị tẩy não. Không những khiến hắn kinh sợ, còn có thể tẩy não hắn, thay đổi một cách vô tri vô giác, khiến hắn phải trung thành và tận tâm với chủ nhân!
Thiết Hoằng và Hắc Dực Biên Bức trái lại thấy nhưng không hề ngạc nhiên. Ngay từ đầu, bọn họ có chút kỳ quái đối với sự xuất hiện đột nhiên của Lâm Kinh Phong, lập tức liền nghĩ thông suốt.
Hóa ra, Lâm Kinh Phong và Hắc Dực cũng giống nhau, cũng là bị bào chế thành Khôi Lỗi. Nhận thức của mọi người đối với Tần Vô Song, không tránh khỏi cao hơn một tầng. Phải biết rằng, Lâm Kinh Phong được xưng là thiên tài mười vạn năm mới gặp một lần, là đệ tử quan môn đắc ý nhất của đệ nhất Chủ Thần Đại lục Phong Vân a!
Bảy đại Thú vương, lúc này cũng hoàn toàn bái phục Tần Vô Song. Người trực tiếp có thể thu phục Lâm Kinh Phong, còn đem Chủ Thần đùa bỡn đến mức độ này, còn xem là đơn giản được sao?
Người này hiện giờ trẻ tuổi như vậy, đã cường hãn như vậy, tiền đồ sau này còn đột phá đến mức nào nữa? Các Thú vương vốn cảm thấy có chút do dự, lần này đã hoàn toàn tin tưởng kiên định.
- Tinh Hà đại nhân, ta xem như phục ngươi rồi!
Sư Vương tán thưởng từ tận đáy lòng nói.
Mấy đại Thú vương khác, cũng sôi nổi gật đầu:
- Tinh Hà đại nhân, chúng ta hiện tại có thể nói là vô cùng có tự tin. Tin rằng, ngươi nhất định sẽ mang chúng ta thoát khỏi cảnh nguy khốn.
Tần Vô Song xua xua tay:
- Đừng vội tâng bốc ta. Dụ Lôi Chủ Thần đi, đây cũng là một chiêu nguy hiểm. Có thể giành được phần thắng cuối cùng hay không, còn cần vào cơ duyên của chúng ta. Ta vẫn là giữ câu nói đó, ta không phải chúa cứu thế của Ô Thước Tinh các ngươi, tất cả vẫn là dựa vào cố gắng của bản thân các ngươi. Nhất định phải đi ra bên ngoài, đây là mấu chốt để Ô Thước Tinh các ngươi thoát khỏi khống chế.
- Đúng, Tinh Hà đại nhân, bất kể như thế nào, Cự Thú Tộc chúng ta, sinh tử sau này đều theo ngươi. Hy vọng ngươi đừng ghét bỏ mới đúng!
- Ha ha, không cần nói những chuyện này. Mọi người một khi đã là đồng minh, theo lý nên giúp đỡ lẫn nhau, đồng lòng hiệp lực!
Tần Vô Song thật ra không cường thế quá mức, nhưng lần này, địa vị lãnh đạo của hắn cũng đạt được sự củng cố hoàn mỹ.