Khi Em Tỏa Sáng

Chương 70: Phiên ngoại 6



Kỳ nghỉ hè là khoảng thời gian khá nhàn nhã.

Sir Khổng vẫn rất tiến bộ, khi Thời Thần chủ động hỏi “Hè này em có cần giúp gì không ạ?”, còn có thể nói với cô: “Không có gì đâu, mùa hè này con cứ việc chơi trước đi, nghiên cứu khoa học không thể vội vàng được.”

Thời Thần còn đem câu này đi hỏi Diêu Tử Ninh.

Diêu Tử Ninh cũng nói với cô như vậy:

[ Tử Tử Tử Ninh: Thực ra với ai sir Khổng cũng nói vậy cả, nhưng ý của thầy ấy là, để em nghỉ ngơi trước, sau đó chờ em đến Đại học B, hãy chuẩn bị tinh thần mỗi ngày bận rộn đến mức nôn mửa đi. Hahaha, em gái nhỏ, em chạy không thoát đâu! ]

Thời Thần: “…..”

Tuy nhiên, bạn học Thời Thần trước nay vẫn luôn gặp sao yên vậy, là người rất dễ mở lòng.

Dù sao nếu đã học nghiên cứu sinh thì sau này chắc chắn sẽ phải bận bịu, nên tốt hơn hết là bây giờ cứ vui chơi thôi.

Thế là cô yên tâm thoải mái nhìn các đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm tuy nghỉ hè nhưng ngày nào cũng đến phòng thí nghiệm viết code, đọc tài liệu, chọn đề tài, còn cô thì ăn ăn ngủ ngủ ngao du khắp nơi nói chuyện yêu đương.

Nhóm phòng thí nghiệm mỗi ngày đều ném bom cô.

[ Đinh Nhất: Đàn em nhỏ, em đừng chơi nữa! Anh lại thấy ảnh em đi công viên giải trí đăng trên vòng bạn bè rồi, em như vậy không sợ sir Khổng gấp rút triệu hồi em về kinh sao?! @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần ]

[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Đàn anh không cần lo cho em đâu, em đã chặn sir Khổng rồi ]

[ Đinh Nhất: ….. ]

Thời Thần haha cười to.

Đây là lần thứ sáu cô nhận được kháng nghị từ các đàn anh đàn chị của mình trong hai ngày qua, đơn giản là thấy ghen tị với sự thoải mái vui vẻ của cô đấy mà.

Thời Thần không hề áy náy chút nào, thậm chí còn ngấm ngầm hạ quyết tâm lần sau khi đăng ảnh trong vòng bạn bè sẽ @ tất cả các anh chị một lần.

Ngon.

Cho nên kỳ nghỉ của Thời Thần, mỗi ngày đều ngủ đến khi tự tỉnh, sau đó thức dậy xem Từ Lâm Thanh có nhắn tin cho cô không, buổi trưa sẽ ăn cơm ở nhà hoặc ra ngoài ăn với Từ Lâm Thanh, đôi lúc còn được bố mẹ Từ gọi đến nhà học Từ ăn cơm.

Đến chiều sẽ cùng Từ Lâm Thanh tới thư viện hoặc đi chơi ở đâu đó.

Vô cùng ung dung thanh thản.

Chiều hôm đó, Thời Thần như thường lệ đi theo Từ Lâm Thanh đến một quán cà phê.

Từ Lâm Thanh gọi một ly Americano, Thời Thần thì gọi một ly sữa bò ngọt. Chọn một vị trí bên cửa sổ, Từ Lâm Thanh ngồi viết mã, Thời Thần tiện tay chọn một cuốn sách để đọc.

Điều không ngờ chính là quyển sách chọn ngẫu nhiên này hóa ra lại khá hay. Thời Thần uống một hớp sữa, đọc sách một chốc, khi mệt thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, Thời Thần bị thu hút bởi một cặp đôi trên đường.

—— Là một cặp đôi rất phổ thông, lúc đầu cả hai còn nắm tay nhau đi về phía trước, sau đó đột nhiên nói đến gì đó, cô gái liền phát cáu, dừng lại bắt đầu mắng mỏ chàng trai.

Ban đầu chàng trai còn dịu dàng dỗ dành, nhưng cô gái vẫn cứ tức giận nói không ngừng, chàng trai cũng bắt đầu không vui.

…Rồi sau đó lại nổi lên tranh cãi rùm beng.

Thời Thần trông thấy có mùi ngon, trong tay chỉ thiếu một nắm hạt dưa vừa xem vừa cắn.

Cho đến khi Từ Lâm Thanh viết xong một đoạn mã, mới để ý thấy bạn gái phía đối diện tựa hồ vẫn đang nhìn cái gì đó ngoài cửa sổ, không khỏi tò mò nhìn ra ngoài: “Thần Thần? Em đang nhìn cái gì vậy?”

Thời Thần quay mặt qua, nhìn chằm chằm Từ Lâm Thanh, khuôn mặt nghiêm túc.

Từ Lâm Thanh: “…..”

Chuyện gì đã xảy ra với bạn gái anh thế?

Thời Thần suy tư hồi lâu, tiếp tục nghiêm túc hỏi Từ Lâm Thanh: “Bạn học Từ, hai người chúng ta yêu nhau cũng đã lâu rồi, hình như… chưa từng cãi nhau nhỉ?”

“…..”

Từ Lâm Thanh nhất thời câm nín.

Anh phát hiện ra dù mình có được người khác khen ngợi cả IQ và EQ vô song thế nào đi nữa, thì vẫn không có cách nào hiểu được đường não trong tâm trí của cô bạn gái thân yêu nhà mình.



Suy nghĩ thực sự quá khó nắm bắt.

Thấy Thời Thần Thời Thần vẫn đang nhìn mình chằm chằm chờ đợi câu trả lời, Từ Lâm Thanh đỡ trán gật đầu: “Ừ.”

Anh luôn cảm thấy có gì phải cãi nhau chứ, bạn gái anh là người tốt nhất trên thế giới, hợp chuyện lại dễ thương, tại sao phải gây gổ?

Thời Thần tiếp tục suy tư, cuối cùng vỗ bàn đưa ra quyết định: “Như vậy không được!”

Từ Lâm Thanh nhìn cô, muốn xem cô có thể nói ra mấy chiêu trò gì.

“Em nghe người ta nói, bọn họ bảo giữa các cặp đôi cũng sẽ có cãi lộn, đôi lúc cãi nhau thực ra là nhằm mục đích thúc đẩy đối phương hiểu mình hơn, sau cuộc ầm ĩ, tình cảm có thể sẽ tốt hơn.” Thời Thần gật đầu, “Vậy tại sao hai chúng ta chưa từng cãi nhau nhỉ?”

Bạn học Từ có khả năng thích nghi cực kỳ cao từ lúc đầu đã không nói nên lời đến giờ biến thành dù bận vẫn nhàn nghe Thời Thần nói lý luận của mình.

… Nhân tiện cảm thán, thỉnh thoảng bạn gái anh nói cái gì đó thật đáng yêu quá.

Thời Thần bên này nói được nửa ngày, nhìn Từ Lâm Thanh hoàn toàn không nhúc nhích lại chẳng có phản ứng gì, mặt cười cười nghe cô nói, nhíu mày một cái: “Bạn học Từ, anh có nghe em nói gì không đấy?”

Từ Lâm Thanh khẽ gật đầu đáp lại, tiếp đó không tiếc lời khen ngợi cô: “Bạn gái anh thật xinh đẹp.”

Thời Thần: “…..”

Cô mấp máy môi, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Từ Lâm Thanh, đột nhiên quên mất vừa rồi mình đang nói gì.

Sau khi lấy lại được sự tỉnh táo, Thời Thần nhanh chóng ho khan một tiếng, hắng giọng, cố gắng che đậy sự thất thần bất chợt của mình.

…Tiếp tục đề tài vừa rồi nhưng khí thế đã yếu đi mấy phần, phán quyết: “Chung quy là hôm nay chúng ta phải cãi nhau, sau đó làm lành.”

Từ Lâm Thanh nhướn mày đáp: “Được thôi.”

“Thật?”

“Ừ, nhưng cãi nhau phải có lý do trước, nào, em muốn gây gổ vì lý do gì?”

Thời Thần trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu nhớ lại nguyên nhân tại sao các cặp tình nhân cãi nhau mà mình từng thấy, sau đó đếm từng cái một cho Từ Lâm Thanh nghe.

“Em vô cùng thích mua quần áo giày dép túi xách, anh cần phải trách em là đồ phá của, sau đó em sẽ làm ầm lên với anh.”

Từ Lâm Thanh nhấp một ngụm cà phê: “Bạn gái anh xinh như vậy, không phải nên mua quần áo giày dép túi xách đẹp sao? Thích thì cứ mua, mọi nỗ lực của anh đều là để em về sau tiêu tiền không cần lo lắng.”

Thời Thần: “…..”

Cô hơi dừng lại, nhưng không thể nhịn được bật cười.

“Em nói chuyện với người con trai khác, anh trách em tại sao lại nói chuyện với người ta, và em sẽ bắt đầu ầm ĩ với anh.”

“Ồ,” Từ Lâm Thanh cau mày, “Nhưng em là bạn gái anh, không phải thuộc hạ của anh, em nên có cuộc sống riêng và bạn bè của mình. Anh tin em thích anh, nếu chỉ vì yêu đương mà anh yêu cầu em phải hoàn toàn cắt đứt tiếp xúc với người khác giới, anh cũng tự khinh thường bản thân mình.”

Nụ cười giữa hai lông mày Thời Thần ngày càng đậm hơn.

Tiếp tục vắt óc suy nghĩ: “Nếu em đột nhiên muốn kiểm tra điện thoại của anh, anh phải không cho em kiểm tra, sau đó em cảm thấy anh đang giấu em chuyện gì đó, hai chúng ta xảy ra cãi vã.”

Từ Lâm Thanh đẩy điện thoại mình qua: “Bạn gái anh muốn kiểm tra điện thoại, là vinh hạnh của anh.”

Thời Thần bẹp miệng: “Em còn lâu mới muốn kiểm tra.”

Cô cũng đâu không tin Từ Lâm Thanh, không nói cái khác, những năm này Từ Lâm Thanh bị nhiều cô gái theo đuổi như vậy, chẳng phải vẫn còn độc thân đấy thôi?

…..

Vì vậy, tất cả những lý do mà Thời Thần nghĩ rằng đó là lý do họ có thể cãi nhau đều bị Từ Lâm Thanh bác bỏ toàn bộ.

Thời Thần nhoài lên bàn thở dài: “Tại sao em lại muốn cãi lộn với anh chứ, khó khăn vậy à?”

Tất cả những lý do khiến các cặp đôi cãi nhau mà cô đã thấy trên nhiều phương tiện truyền thông đều vô ích.

Vốn dĩ bạn học Thời Thần không phải là người thích gây gổ với người khác, nhưng giờ lại hết đường xoay sở.

Mặt ủ mày chau, Thời Thần chợt lóe một tia sáng: “Em nhớ ra tại sao chúng ta phải cãi nhau rồi!”

Từ Lâm Thanh đặt cốc cà phê xuống, đợi cô nói.

“Vừa rồi bất kể em nói cái gì anh đều phản bác lại em!” Nói thật thì Thời Thần cảm thấy mình đang cố tình gây sự, “Sao anh có thể bẻ lại bạn gái mình chứ!”



Từ Lâm Thanh: “…..”

Xác thực mà nói, dựa theo logic, anh luôn thấy những gì Thời Thần đang nói là một nghịch lý.

—— Anh gạt bỏ lý do muốn cãi cọ của cô.

Nhức đầu.

Thời Thần vui vẻ: “Đúng không, lý do này là bất khả chiến bại rồi. OK, em đã tìm ra được lý do cãi nhau, bước tiếp theo là gì?”

“…Gây gổ.”

“Ồ, đúng đúng.” Thời Thần bừng tỉnh hiểu ra, bắt đầu cân nhắc lí do thoái thác, “Em nói anh biết, ngày nào anh cũng thấy em rất ngốc, sao anh có thể bác lại lại em? Loại chuyện này không thể phản bác được!”

Để dỗ bạn gái vui vẻ, Từ Lâm Thanh cố gắng nhập vai thân phận: “Bác lại em vì cảm thấy lý do em nêu ra để cãi nhau không đúng lắm.”

Thời Thần trầm ngâm nghĩ: “Anh nói đúng.”

“…..”

Từ Lâm Thanh cười một tiếng.

Thời Thần đột nhiên nhớ ra lúc này mình nên tiếp tục bẻ lại, sao có thể cứ thế thừa nhận Từ Lâm Thanh nói đúng được chứ?

“Kể cả em có nói sai thì anh cũng phải nghĩ rằng em nói đúng!”

Đúng là một câu xoắn não = =

Từ Lâm Thanh rất muốn nhắc nhở Thời Thần, em càng nói thì càng mâu thuẫn đấy.

Thời Thần nói xong cũng cảm thấy buồn chán, chủ yếu là vì thái độ của Từ Lâm Thanh quá ôn hòa, càng lộ ra như cô đang vô cớ gây rối.

Mặc dù về bản chất thì đúng là cô đang cố tình gây sự.

Tất nhiên, quan trọng hơn là cô hơi đói rồi.

Thời Thần phất tay: “Không cãi nữa, chán lắm rồi. Em đói.”

“Buổi tối muốn ăn gì? Muốn anh làm hay ra ngoài ăn?” Từ Lâm Thanh đóng máy tính, sau đó giúp bạn gái cầm túi lên, vừa đứng bên cạnh vừa hỏi.

“Ăn đồ Nhật không?” Thời Thần đề nghị, “Hình như lâu rồi em chưa ăn sushi.”

Từ Lâm Thanh không phản đối: “OK, đúng lúc anh biết một nhà hàng đồ Nhật mới mở, A Trạch bảo với anh rất ngon.”

Thời Thần trở nên vui vẻ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy cặp đôi cãi vã lúc này đã hòa giải ——

Dường như chàng trai nhận ra tranh luận với bạn gái về một số vấn đề đơn giản là lãng phí thời gian nên cả hai ngừng cãi vã, cô gái lại híp mắt cười khoác lấy cánh tay chàng trai, rồi cả hai cùng nhau đi về phía trước.

Thời Thần mím môi cười gật đầu, nhân tiện đi tới quầy gọi món kêu một cái bánh ngọt nhỏ đóng gói rồi đi theo Từ Lâm Thanh ra ngoài.

Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện muốn “gây gổ” mình vừa nói ban nãy.

Cô gái ngồi bàn bên cạnh vừa nãy nghe được hết cuộc nói chuyện của hai người xong liền cảm thấy món tráng miệng trên tay cmn không còn thơm nữa.

Tranh cãi cdm!

Đây là cãi nhau cqg!

Vừa rồi nghe anh trai nhỏ kia nói là cho người nghe à?

Nào là “không phải nên mua quần áo giày dép túi xách đẹp sao”, rồi thì “không phải thuộc hạ của anh”, gì mà “là vinh hạnh của anh”…

Mẹ nó chứ, chó độc thân không có quyền con người sao?

Cô nói thẳng này!

Cô ghét (xian) ghét (mu) mấy kiểu…

Người minh! tê! ám! tú*!

* “Minh tê ám tú” (明撕暗秀): Mặt ngoài thì xâu xé nhau nhưng thật ra là đang âm thầm thồn cơm chó. (Cre: Group Lily S)