Hùng Ca Đại Việt

Chương 97: Thuyết Phục



Đến cuối ngày, một bàn đại tiệc được dọn lên, Phùng Hưng không hề khách ăn uống một cách no say, thậm chí bầy hổ vẫn phủ phục xung quanh cũng được hưởng sái một đám lớn thịt rắn nướng chín.

Mà phần thịt rắn kia chính là thịt con xà tinh kinh bị Phùng Hưng bẻ răng cắt tiết lúc trước, giờ phút này ngoại trừ phần ruột không được tận dụng, còn những phần khác đều được Phạm Long dùng không sai một chút nào cả.

Da rắn được chú lý lột ra đầu tiên, ngoại trừng phần đầu bụ thủng một lổ lớn cùng phần lưng bị Nguyễn Hữu Cảnh đào ra móc mấy khối thịt lớn, thì những phần khác lớp da cũng được tính là hoàn thiện, với bộ da khổng lồ kia Phạm Long có thể tin tưởng may ra được ít nhất năm bộ áo giáp thượng hạng dành cho tướng sĩ.

Thịt rắn được lóc ra khỏi xương, phần nào đi hầm nấu cháo thì đem đi nấu cháo, phần nào nướng thì đem đi nướng, nói chung là không hề bỏ sót một phần thịt nào cả.

Đặc biệt là xương rắn, đây chính là vật liệu nấu cao luyện thể có một không hai, chỉ có thể ngộ không thể cầu. vì thế Phạm Long muốn tận dụng không lãng phí một chút nào cả.

Tạm thời không có dược liệu đầy đủ, thế nên hắn chỉ có sơ chế tạm thời, là chặt ra từng khúc, tháo rời ra từng khớp xương rồi đem đi luộc nửa giờ rồi mới đem phơi khô bảo quản, số nước luộc xương kia cũng không hề bỏ lỡ, bỏ thêm một ít dược liệu bồi bổ khí huyết như nhân sâm, linh chi, ninh cho thần nhừ rồi mới đem chia cho chúng tướng sĩ mỗi người một chén.

Đối với hành động kia của Phàm Long, Phùng Hưng cũng không có ý kiến, thậm chí còn có một tia thưởng thức.

Trên bàn ăn được dựng tạm thời bằng một phiến đá bằng phẳng, bề mặt cắt không phải tự nhiên mà vừa rồi mới bị Nguyễn Hữu Cảnh một đao cắt ngang là một cái mặt bàn dã chiến.

Phía trước mà một đống lửa lớn, xung quanh là toàn thể chúng quân sĩ cũng đang ngồi ăn uống vô cùng tốt, thậm chí mấy con hổ mon men tới tìm thêm thịt chín mà ăn.

Cũng có không ít quân sĩ bắt đầu thân quen dùng thịt làm mồi nhử dụ dỗ mấy con hổ tham ăn. Tuy chúng khá là nhút nhát với con người và đặc biệt là lửa, nhưng hương thơm, mùi vị thịt nướng cực tốt cũng làm bọn chúng gan lớn thêm mấy phần.

Mà trên bàn đá bày ra rất nhiều đồ ăn, vị trí thượng vị chính là Phùng Hưng ngồi cạnh hai bên là Phạm Long cùng Nguyễn Hữu Cảnh. Còn cái tên vô liêm sĩ Phạm Ngũ Lão thì đứng phía sau Phùng Hưng không ngừng xoa lưng bóp vai, nào còn một chút khí khái của một đại anh hùng tướng lĩnh được mệnh danh là Bách Chiến Đại Tướng quân nữa.

" Tiểu tử! thức ăn của ngươi làm rất tốt! bổn gia ăn rất thích!" Phùng Hưng vuốt vuốt cái bụng căng tròn nói.

" Tiểu tử! chỉ có chút tài mọn!" Phạm Long khiêm tốn nói.

" Ta nghe Hữu Cảnh lão đệ nói! Ngươi đang làm một cái cẩu quan cho bọn Cẩu Hán!" Phùng Hưng ngay lập tức trở giọng.

" Bẩm đại vương! Quả thật ta đang làm một cái hiệu úy tại trấn Mê Linh!" Phạm Long cung kính nói.

" ta thất nhân phẩm ngươi rất tốt! tại sao lại phải làm một cái cẩu quan cho bọn chúng!"

" Bẩm Đại Vương! Tuy ta làm quan, thế nhưng không phải cứ làm quan là cẩu Hán, quan thì cũng có quan tốt lẫn quan xấu!" Phạm Long thái vẫn như cũ, nhưng ánh mắt có mấy phần cương liệt.

" ta thấy dưới trướng của ngươi cũng có không ít nhân tài, sao ngươi không giấy binh dựng cờ! nếu như ngươi làm như thế! Phùng Hưng ta đây nguyện giúp ngươi làm một cái tướng tiên phong đánh chiếm ra một mảnh cơ đồ!" Phùng Hưng trừng mắt hổ nói.

" Ah! Nếu được đại vương giúp sức! thì đó là vinh hạnh của tiểu tử! thế nhưng cứ muốn cho dân tộc độc lập thoát khỏi ách nô lệ là phải dựng cờ khởi nghĩa, đó chình hạ sách mà thôi!" Phạm Long không cho làm đúng.

" vậy như ngươi nói, thế nào là hạ sách, thế nào là thượng sách!" Phùng Hưng cau mày. Tiện tay ném một khối thịt nướng cho Hổ Vương cạnh bên.

" Ta hỏi đại vương một câu được không?" Phạm Long dò hỏi.

" Được!" Phùng Hưng khẳng khái nói.

" Vậy ta hỏi Đại Vương, nếu sau khi ta giấy binh thành công, đánh chiếm một vùng rộng lớn ta sẽ làm gì!" Phạm Long chợt hỏi một câu không đâu.

" Đương nhiên là xưng vương lập đế, chứng minh nước Nam là đất có chủ, chứ không phải đất của bọn mọi rợ phương bắc! dân ta không còn phải đi làm phu, bị bắt làm nô lệ, dân ta sẽ có cơm ăn no, có áo ấm để mặc, đông không sợ rét, xuân không lo thiếu ăn!" Phùng Hưng trả lời đại khái.

"Sai! Hoàn toàn sai! Như vậy dân ta sẽ càng khổ, càng bị chết càng nhiều hơn. Một khi ta xưng vương lập đế, chính là sẽ trực tiếp đối kháng với toàn bộ bọn Cẩu Hán. Tuy Cẩu Hán lúc này đã yếu, lắm bệnh nhiều tật, thế nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chỉ cần 3 trong số các chư hầu của bọn chúng cũng đủ nghiền nát chúng ta. !" Phạm Long không một chút khách khí nói.

" Ngươi lại sợ bọn chúng!" Phùng Hưng có chút tức giận.

" ta không sợ, toàn bộ quân sĩ ta cũng không sợ, nhưng dân chúng sẽ sợ, dân chúng chưa biết gì về bọn ta, cho dù ta xưng vương xưng đế bọn họ cũng cho chúng ta chính là những kẽ Hán tặc, nhưng chỉ thay tên đổi họ mà thôi!" Phạm Long nói.

" dân chúng bọn sẽ không dễ dàng đặt niềm tin vào một cái thế lực mà bọn họ không hề biết! chiến đấu mà không có sự ủng hộ của nhân dân, thì chúng ta sẽ nhanh chóng thất bại!" Phạm Long uống một ngụm rượu lớn phân tích.

" nếu chiến tranh với một quy mô lớn, với tình hình hiện tại ta cũng không thể gánh nói, chiến tranh là phải công thành chiếm đất, quân động một cái là mấy ngàn người, nhưng lúc này toàn bộ quân lính ta có chưa tới 2000 người. Chưa tính đến là lương thực, khí tài, quân hưởng. mọi thứ cần phải có thời gian cùng tiền của để chuẩn bị!" Phạm Long cũng phân tích tình hình hiện tại.

" Vậy theo ý của ngươi, là phải đi theo bọn Cẩu Hán, rút tiền của người dân, hút máu đồng loại để có tiền làm mấy thứ kia!" Phùng Hưng tức giận gầm.

" Đại vương! Ngươi lại sai, quả thật ta làm quan để tích lũy những thứ kia, nhưng không phải là dùng biện pháp hút máu đồng bào, mà chính là xây dựng quân đội, lấy lòng tin của nhân dân, cho người dân cái ăn, cái mặc, có công việc, quy tâm làm việc cho ta, còn tiền tài có thể kiếm bằng rất nhiều cách!" Phạm Long không cho là đúng nói.

" Đại Vương! Ngươi xem những thứ rượu ngươi vừa uống có giá bao nhiêu!" Phạm Long lại hỏi một câu vu vơ.

" Ah! Rượu này à! Khà khà khà! Uống rất tốt! hẳn là một đồng vàng một bình đi!" Phùng Hưng đoán giá đại khái.

" Rượu này chính là rượu mạnh nguyên chất! nồng độ cồn lên đến bảy phần, dùng để rửa sơ cứu cầm máu các vết thương, nếu dùng thứ rượu này pha loãng đi năm thành, mỗi một bình rượu nhỏ có giá trị năm đồng tiền vàng. Như vậy một túi rượu nguyên chất này có giá trị trên 100 đồng tiền vàng!" Phạm Long không ngần ngại công bố giả cả.

" Ah! Rượu này thật đắt! ngươi ngươi!" Phùng Hưng trợn con mắt.

" ha ha ha! Phùng lão ca! ngươi có tin được không, chỉ bằng mấy bình rượu pha hàng rỏm kia! Chủ công nhà ta chỉ trong một đêm kiếm được gần 3 vạn tiền đồng, hơn nữa bọn thương nhân Hán Tặc phải tranh nhau mà mua!" Nguyễn Hữu Cảnh cười khà khà phụ họa.

" Ah! Ngươi! Tiểu tử! ngươi thật là gian! Rượu này ngươi cho ta uống! có phải đánh chủ ý lên người ta! Ta không có tiền a!" Phùng Hưng có chút nghẹn họng, thậm chí có một chút ngây thơ nói.

" Đại Vương! Ngươi an tâm! Ta sẽ không lấy tiền của ngươi đâu! Tiền của ta tuy thiếu, nhưng dùng rượu để tiếp đãi anh hùng hảo hán vẫn có có thừa!" Phạm Long tỏ ra hào sản nói.

" Ta còn mở ra một cái tửu lâu, hằng ngày buôn bán cũng thu vào ít nhất 100 đồng tiền vàng một ngày, lợi tức còn tốt hơn so với dùng những thủ đoạn kia hút máu đồng bào!" Phạm Long nói.

" Chủ công nhà ta không những không có hút máu đồng bào, mà còn tạo việc làm cho lưu dân, tá điền, chỉ cần không lười biếng, đi làm việc mỗi người tùy theo công việc có thể nhận được từ năm tiền đồng đến 10 tiền đồng, cơm bao ăn ngày ba bữa, không những thế, con của bọn họ còn lại được học chữ miễn phí, bọn họ còn có nhà tốt để ở!" Nguyễn Hữu Cảnh phụ họa thêm.

Sau đó Phạm Long tiếp tục giải thích thêm về chính sách của mình, phương hướng xây dựng thôn trang, quy tụ lòng dân. . . . . thậm chí còn nói một chút về kế hoạch định hướng trong vòng năm năm tới.

Phùng Hưng càng nghe thì càng nghệt mặt ra không nói một lời, trạng thái lâm vào mê ly.

" tốt! tiểu tử ngươi có tiền đồ! Bản đại vương thích! Ha ha ha!" Phùng Hưng chợt cười lớn.

" nếu như cái Túy Tiên Lâu của ngươi còn thiếu một cái hộ vệ canh cửa! bản đại vương ta đây nguyện làm một cái thực khách a!" Phùng Hưng cười khà khà nói.

HAPPY NEW VUI. . . ! ! !

HAPPY NEW YEAR. . . ! !

NĂM MỚI VUI VẺ. . . . CHÚC MỪNG NĂM MỚI. . . ! ! !

- Chúc mừng năm mới Tân Sửu 2021. Chúc năm mới sức khỏe dồi dào, công việc thuận lợi thăng tiến dài dài, có nhiều thành công.

- Chúc mừng năm mới, tân niên vạn lộc, trung niên vạn tài, hậu niên vạn phúc.

- Năm mới chúc anh em sức khỏe vô biên, kiếm được nhiều tiền, đời sướng như tiên, chẳng ai làm phiền.

- Chúng ta đã cùng sẻ chia bao nhiêu câu chuyện, bí mật, tiếng cười và cả những nỗi đau.

- Năm hết Tết đến kính chúc mọi người thật nhiều sức khoẻ, miệng cười vui vẻ, tiền vào mạnh mẽ, cái gì cũng được suôn sẻ, để sống tiếp một cuộc đời thật là đẹp đẽ.

- Tết Dương vừa tới – Ra ngõ đón xuân – Chúc bạn xa gần – Một năm mạnh khỏe – Chúc cho con trẻ – Học hành chăm ngoan – Tài lẻ tuôn tràn – Phúc, tài dư dả.

- Bạn thân mến, năm mới với những niềm vui và sự khởi đầu mới đang đến với bạn. Tôi và gia đình tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp, an lành đến gia đình các bạn. Cầu mong gia đình các bạn khỏe mạnh trong mùa nghỉ lễ và mong mỗi năm tình thân của chúng ta càng thêm ắp đầy.

- Tết tới tấn tài - Xuân sang đắc lộc - Gia đình hạnh phúc - Vạn sự cát tường! Năm Tân Sửu sắp đến. Chúc bạn đáng mến. Sự nghiệp tiến lên. Gặp nhiều điều hên! Rước nhiều may mắn.

- Năm Canh Tý đang dần khép lại, nhường chỗ cho mùa xuân Tân Sửu 2021 sắp đến. Trong những thời khắc thiêng liêng giao hòa giữa năm cũ và năm mới, kính chúc bạn một năm mới thắng lợi, mã đáo thành công.

- Chúc các bạn 12 tháng phú quý, 365 ngày phát tài, 8760 giờ sung túc, 525600 phút thành công, 31536000 giây vạn sự như ý. . . . . . . . . . . .