Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 98: Quyển sách đầu tiên làm vang dội Giang Nam



Nhă ̀m đê ̀cao năng suất in ấn và rút ngắn thời gian khắc chữ, Viên Hoàn sai người gấp ru ́t la ̀m bản khă ́c trong lúc chế tạo giấy, tính đến trước mắt họ đã hoàn thành hai mươi ba bộ khắc chữ, huấn luyện được hơn 78 người thợ điêu khắc lành nghề, 230 thực tập sinh, công việc vận ha ̀nh cư c̣ kì trôi chảy. 

Một bộ sa ́ch [Luâ ̣n Ngữ] có thê ̉khắc hơn một trăm bô ̣trong vòng mô ̣t ngày, tính luôn ca ̉quá trình phơi nắng, xếp thành từng xấp, trang trí bìa sa ́ch đẹp đẽ, từ đó phiên bản sơ cấp cu ̉a [Luận Ngữ] đã bắt đầu thành hình. Sau đó để hoàn thiện, ho ̣ cần phải sắp xê ́p trang giấy theo thứ tự, đo ́ng thành quyển, tiếp tục phơi nă ́ng và đo đạc chất lượng giấy.... hết thảy mất khoa ̉ng nửa tháng, cuối cùng đến quá trình in ấn. Thế nên một ngàn bộ [Luâ ̣n Ngữ] đã tiêu tốn hê ́t một tháng của Viên Hoàn, chưa kể đây là trên tinh thần hắn điê ̀u động rất nhiều nhân lực, trình tự làm việc vô cùng khoa ho ̣c mới co ́thể la ̀m được như vậy. 

Tuy nhiên Viên Hoàn vẫn cảm thấy tô ́c đô ̣ na ̀y khá chậm, còn đối 

với Trương Chiêu, Bộ Chất, tốc độ khă ́c ba ̉n in kiểu nãy có thể gọi là kỳ tích thời nay rồi. Dù sao cuối thời Đông Hán khoa ho ̣c còn thô sơ, để làm thành một quyển sách phải có chuyên gia ngô ̀i miệt mài chép, mà đặc biệt không đươ ̣c chép sai, cho nên một ngươ ̀i phải mất hơn nửa năm mới hoàn thành một bản! 

Khi kĩ thuật in â ́n ra mă ́t, thế giới quan của đa ́m Trương Chiêu một lần nữa bị xô ngã, thì ra trên đời lại có thư ́đồ chơi thâ ̀n ki ̀như thế, chẳng cần phải bày tro ̀cao siêu gì, chỉ cần tìm đa ̣i một người quen thuộc với quy trình la ̀được. 

Giữa sảnh nghi ̣ sự, Viên Hoàn ngồi vui vẻ nhìn ngắm bá quan văn võ hai bên. Có tám người đàn ông lực lưỡng nhấc bốn chiếc rương bước va ̀o trong, hắn khoa ́t tay bảo: 

"Các ngươi đặt ở chô ̃đó đi!” 

Các quan ngạc nhiên nhìn chằm chă ̀m vào rương gỗ sau đó quay mặt nhìn nhau, vô cùng to ̀mò chă ̉ng biê ́t bên trong chư ́a những gi ̀. Viên Hoàn lặng lẽ cười một tiếng: 

“Lão Điê ̉n, ngươi mơ ̉hê ́t rương ra đi!” 

Kẽo kẹt! 

Từng chiê ́c rương được mơ ̉, bên trong đựng rất nhiều quyển sách bóng loa ́ng đẹp đẽ, tiêu đề [Luận Ngữ] được viết uyển chuyển rồng

bay phượng múa bă ̀ng chư ̃triện. 

“Quyển sách này… dùng giâ ́y để la ̀m ra sao? Ông trời ơi!” 

Một quan viên trợn muốn nứt cả mắt, bâ ́t giác dụi đến đo ̉ca ̉i mi, không thể tin được nhìn rương sách. 

“Không! Đây không pha ̉i là giấy mà chúng ta thươ ̀ng thấy, vì giâ ́y cho Thái Hầu nghĩ ra không hê ̀co ́chất lượng tốt như vậy!” 

Một viên quan trẻ tuổi khác cố gắng bình tĩnh la ̣i, quan sát kĩ bìa sa ́ch [Luâ ̣n Ngữ], hắn muốn tiến lên xem thử, nhưng mới chuâ ̉n bị đi tới lại nghĩ đến điê ̀u gì đó, lập tức rụt chân về. Trương Chiêu mi ̉m cười giải thích: 

“Ánh mắt của Tiểu Vương chuẩn đấy, đây không phải giấy Thái Hầu, mà là loại giâ ́y do chính chu ́a công cu ̉a chúng ta cải tiê ́n, không chỉ đô ̣ dày lớn hơn, bền hơn, mà màu giấy cũng không bi ̣ ngả va ̀ng, trắng tinh khiết nhé!” 

Quan viên họ Vương bỗng trố mắt kinh ngạc: 

“Giấy Thái hầu ca ̉i tiến?” 

“Không hẳn…mà thôi, thâ ̣t ra coi là cải tiến cu ̃ng đươ ̣c…. À đúng rô ̀i! Go ̣i la ̀sa ́ng tạo, chính xác, ca ̉hai ky ̃thuật chế tạo hoàn toa ̀n khác nhau.”

Ting ting! 

“Kí chủ làm Lăng An bất ngờ, +555 điểm châ ́n động!” “Kí chu ̉la ̀m Vương Mạnh bâ ́t ngờ, +555 điê ̉m chấn động!” “….” 

Vương Mạnh vội vàng lách mi ̀nh bước ra thi lễ: 

“Bẩm chúa công, trong nhà tại hạ có cất giữ mô ̣t bản [Luận Ngữ], do chính tại Thái gia tự mi ̀nh sáng tác và chép lại trên giấy Tha ́i Hậu, vì vậy ta ̣i hạ cũng co ́chu ́t học vấn đủ dùng. Thật sư ̣ giấy Thái Hầu giống hê ̣t như những gì Trương đại nhân nói, dê ̃bị ô ́vàng và mau cũ kĩ, tuyệt đối không được dính nước, ngoài ra phải bảo quản rất kho ́ khăn do côn trùng hay đê ́n cắn, nhưng Trương đại nhân vừa mới nói giấy của chúa công khác hẳn, nên tại hạ mạn phép muô ́n lên xem thử, mong chúa công thành toàn.” 

Viên Hoàn cười lớn trả lời: 

“Ôi trời ạ, các ngươi phiền phức thế, có mấy quyê ̉n sách thôi mà, không cần xin xo ̉gì hê ́t, ta cho hẳn ngươi một bô ̣ luôn! Lão Điển, mau dâng cho Vương đại nhân một bô ̣[Luận Ngữ] và một bộ [Mạnh Tử thư]!” 

“Tuân lệnh!” 

Hắn đang muốn cúi người cầm sách lên, đột nhiên Vương Mạnh mở

miệng cản lại: 

“Khoan Đã!” 

Điển Vi sững sờ, tay hắn đờ ra giư ̃a không trung. 

Vương Mạnh tư ̣ mình bước lên trước, lau thật kĩ hai tay một la ́t rồi mới lên tiếng: 

“Điển tướng quân, tại ha ̣thành thật xin lỗi ngài, nhưng ta vừa mơ ́i phát hiện tay của ngươi vừa mới toát mồ hôi, tốt nhâ ́t sách hãy cứ để ta tự mình cầm lấy!” 

Điển Vi hư ̀lạnh: 

“Mẹ nó, ngươi tưởng ta thích thú khi cầm nó lắm a ̀?” 

Lập tức tất ca ̉quan viên gồm Viên Hoa ̀n cười vang. 

Vương mạnh cẩn thận từng li từng tí cầm lấy quyển sách, nâng niu còn hơi ca ̉ vợ yêu ở nhà, hai mắt tỏa sa ́ng như những vì sao. Hắn vội vàng lật ra trang thứ nhất, thư ́đâ ̣p va ̀o mi mắt quả nhiên chính là một trang giấy sa ̣ch sẽ trắng no ̃n nà hơn cả củ cải. 

“Chà… úi chà…. Đây đúng thật là giấy tră ́ng… đẹp quá!” 

Vương mạnh không khỏi sợ hãi thán phục. Quan viên ở xung quanh vội vàng chụm đâ ̀u lại tranh nhau xem thử. 

“Đu ́ng rồi, trang giấy vô cùng sạch sẽ và đe ̣p, chữ triện trên đo ́cũng

được viết rất tinh tê ́.” 

“Ta cư ́tưởng giấy Thái Hầu đa ̃la ̀thứ vô cùng quý giá hiếm có trên đời, không ngờ còn có loa ̣i giâ ́y trắng này.” 

“Từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua loại sách vở lạ lùng như thế, mặc dù chư ̃triện trên này không phải do nho sinh viết ra, nhưng nhi ̀n thôi cũng đa ̃rất tinh tế rồi." 

“…….” 

Các quan viên hưng phâ ́n xì xào bàn tán, nâng niu chúng trên tay như minh châu báu vật, hận không thê ̉mang ngay về nhà… 

Viên Hoàn ngô ̀i trên ghế chu ̉tọa bày ra da ́ng ve ̉trang bức, nhưng trong bụng cười đến nở ca ̉hoa, mẹ nó, lại có thêm một lươ ̣ng lớn điểm chấn động, ha ha, đầu năm nay kiếm tiền thật dễ. 

Đột nhiên Trương Chiêu la lớn làm hắn giật mi ̀nh suýt té khỏi ghế: 

“Các vị! Các vị! Đư ̀ng co ́bu la ̣i xem như vậy, còn ra thể thống gì nữa, sách này ai cũng co ́phần, hàng tặng không đo ́, chúa công nói hắn sẽ cấp miễn phi ́cho các ngươi!” 

“Ơ, thật sao?” 

“Cho chúng ta những cuốn sa ́ch trân quý như vậy?” 

“Na ̀y, ngài đừng bày trò gạt bọn ha ̣ quan nhé?”

“….” 

Ánh mă ́t của mọi người đồng loạt chĩa thẳng vào Viên Hoàn, lo lắng chờ đợi anh ‘chúa công’ của mình lên tiếng. Viên Hoàn vừa nhịp chân vư ̀a cười: 

“Mẹ nó, quan của bổn to ̣a mới thấy co ́chút sách mà đã như vậy, mâ ́t mặt quá! Sách thôi mà, các ngươi yên tâm, mai mốt những quyển thế này còn nhiều nữa, đừng nói [Luận Ngữ] hay [Mạnh Tử thư], [Sở Từ Chương Cú] hay [Xuân Thu] cũng co ́luôn.” 

Trương Chiêu bổ sung thêm: 

“y ́của chúa công là muốn mo ̣i người co ́thể ho ̣c tập tô ́t hơn, mới cô ́tình khắc hẳn mô ̣t nga ̀n bộ sách, hy vọng mọi người không làm cho ngài ấy thất vọng. Tính cách của chúa công, â ̀y, quan viên chúng ta ở đây đã lâu, di ̃nhiên ai chẳng biết, chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi có học thức, người liền có thể đứng cao hơn người kha ́c, đi xa hơn người khác, thế nào, hâ ́p dẫn không?” 

Viên Hoàn gật đâ ̀u phụ họa: 

“Đúng đó, y ́cu ̉a bổn tọa là như vậy.” 

“Đa tạ chúa công!” 

Cu ̃ng may đám quan viên nhà hắn còn biết giư ̃chút hình tượng, nếu không đã nha ̉y câ ̃ng lên hoan hô râ ̀m trời.

Thời điểm Trương Chiêu đem hai bô ̣ sách phát đến tay từng người, hắn cảm nhận râ ́t ro ̃lo ̀ng nhiệt huyê ́t cu ̉a những quan viên cả đời làm bạn cùng Nho học, các vo ̃tươ ́ng đứng mô ̣t bên thì đâ ̀n thối mặt ra chă ̉ng hiểu gì cả, cũng đúng, co ́le ̃đến khi chúa công ban thần binh lợi khí, lúc đo ́ho ̣ cũng se ̃như vậy thôi. Nghĩ đê ́n đây Trương Chiêu không khỏi mỉm cười. 

Sau khi phát xong sách, Viên Hoàn khoát tay: 

“Phải rồi, Tư ̉Bố, ngươi phát thêm cho Công Cẩn, Bá Phù mỗi người hai bộ, để bọn hắn cũng có sách mà đọc nhé.” 

"Chúa công yên tâm, những bô ̣ sách ấy đa ̃được chuẩn bị đầy đủ, Lư Giang lĩnh ba trăm bộ, Đan Dương li ̃nh hai trăm bộ.” 

"Ừ, tốt lắm. Ngươi cũng nên lấy một i ́t tặng cho ca ́c vị bă ̀ng hữu hôm ta va ̀ngươi uống rượu ở hội văn ho ̣c lâ ̀n trước, sẵn tiện nói cho bọn hắn biết, chi ̉cần đê ́n chỗ của ta sẽ có râ ́t nhiều sách đê ̉đọc!” 

“Vâng thưa chúa công, ta nghĩ chắc chắn bọn hắn se ̃rất thích.”