Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 88: Mẹ nó! Tất cả đều là nhân tài!



Ở một nơi cách thành Hạ Thái khoảng 15km. 

Từng tốp quân đội đứng chỉnh tề, cờ xí tung bay che khuất cả bầu trời. Từng thanh đao sắc bén tỏa ra sát khí kinh người, đủ sức làm lui bước bất cứ sài lang hổ báo nào dám bén mảng đến gần. Cách đó chừng 300m về phía sau, những chiếc bàn gỗ dài xếp thành hàng trông như một phòng tuyến nhỏ, vài chục thư sinh ngồi ở đó, trên bàn mỗi người đều có giá treo bút và giấy. 

Chỉ có điều lúc này mỗi nhân viên của huyện Hạ Thái đều sợ hãi đến run rẩy cả người. Bọn hắn là người tri thức, chưa từng đặt chân lên chiến trường lần nào cả. Lỡ như có vấn đề gì xảy ra, những kẻ trói gà không chặt này chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn. 

Tất nhiên các tướng quân đã trấn an rằng hắn sẽ đưa họ về một cách an toàn, nhưng có ngu đần họ mới tin điều đó. Một bên có ngót nghét năm nghìn người, một bên hơn mấy trăm ngàn dân tị nạn, nếu xảy ra xung đột thì đám lính lo cho thân mình còn chưa 

xong, đào đâu ra thời gian để bảo vệ thư sinh? Nhưng con mẹ nó ngay cả Trương Chiêu đại nhân chức quan cao như thế còn chạy ra tiền tuyến để chỉ huy, đám nhân vật phụ như bọn hắn làm sao dám lải nhải để né việc? Thôi thì cứ học theo các vĩ nhân thời xưa, hô hào vài câu ‘cái chết nhẹ tựa lông hồng’ để tự thôi miên bản thân vậy. 

Khu vực nằm giữa quân đội và các thư sinh được bày trí hơn mười cái lều lớn, bên trong mùi cháo thơm bốc nghi ngút, các đầu bếp cầm…. muỗng nĩa trên tay, sẵn sàng chào đón dân tị nạn, đẩy hết những món ăn ngon lành lên để hạ gục họ. 

Ở cuối lớp phòng thủ có rất nhiều xe ngựa nối đuôi nhau trải dài cả con đường, trong đó thậm chí còn có cả xe bò, từng cỗ xe đều có một tên lính phụ trách cầm lái, thể hiện rõ ý định đưa đón dân tị nạn đi chia đều cho các huyện lớn nhỏ. Trên thực tế còn có một số quận huyện bởi vì khoảng cách quá xa nên chưa đến kịp giờ. Họ đang cuốn gói chạy hộc tốc đến Hạ Thái, dù áp lực như núi nhưng vẫn hưng phấn vui vẻ. 

Có vài đợt bụi đất bốc lên cao, thổi một cách dồn dập đến tuyến phòng thủ…. 

Mọi người nín thở chờ đợi, bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết….

Trương Chiêu cười nhẹ: 

“Các vị, dân ở Nhữ Nam chuẩn bị chạy tới chỗ này, chúng ta nhất định phải phân loại thật kĩ càng, đem nhưng người có tài năng đặc biệt tách ra, sau đó tiến thành phân phối đến các địa phương khác. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, mọi người đừng để xảy ra sai lầm gì nhé.” 

Cộp Cộp Cộp! 

Tiếng bước chân dồn dập làm mọi người quên luôn mình phải nói “Tuân lệnh!” 

Cát bụi càng ngày càng dày đặc, tiếng bước chân càng lúc càng lớn. Trương Chiêu không khỏi cảm thấy hiếu kì, đối phương là dân tị nạn cơ mà, sao nghe có vẻ giống một đội kị binh đang tràn vào đội hình địch vậy? Từ khi nào dân tị nạn trở nên khủng bố như thế? 

Trương Liêu bình tĩnh nắm chặt Nhạn Linh đao, hắn đứng trên cao nên nhìn thấy rõ hơn người khác, nhóm dân tị nạn bắt đầu chạy chạy nhanh hơn, hận không thể học theo hổ sói chạy bằng cả bốn chân cho nhanh, lao vùn vụt đến tuyến phòng thủ. 

“Thần thánh ơi… là cơm, mùi thơm quá!” 

“Mọi người chạy sang đây, chỗ này có đồ ăn!” 

“Ôi lạy đức phật, quân đội kìa! Sao lại có quân đội ở đây? Đó là quân

của huyện Hạ Thái?” 

“Mặc kệ bọn họ, chỉ cần họ dám ngăn chúng ta kiếm đồ ăn, chúng ta cứ liều mạng với họ là được.” 

“…..” 

Dân tị nạn đói đến ngu người rồi, lý trí chảy theo nước bọt trên miệng đi đâu mất hết, trong mắt bọn hắn cái chết còn chẳng đáng để so với một chén cơm trắng tinh. Trương Liêu vẫy tay, hơn một trăm kỵ binh lao thẳng ra, chụm tay thành hình loa rồi hét thật to: 

“Viên Hoàn công tử có lệnh, Dương Châu mở kho phát thóc cứu tế nạn dân, tất cả mọi người đều có phần, các ngươi lập tức xếp thành hàng bước đến trước lều, kẻ nào làm loạn giết không tha!” 

“Viên Hoàn công tử có lệnh, Dương Châu mở kho phát thóc cứu tế nạn dân, tất cả mọi người đều có phần, các ngươi lập tức xếp thành hàng bước đến trước lều, kẻ nào làm loạn giết không tha!” 

“….” 

Nghe thấy vậy, dân chúng khóc mừng rỡ vỗ tay hoan hô, chạy vội theo hướng kỵ binh hướng dẫn. 

“Quan phủ mở kho phát thóc, à không, Viên Hoàn công tử mở kho phát thóc, chúng ta được cứu rồi!” 

“Ha ha! Quá tốt rồi, ngươi thấy không, cháo kìa, rốt cục có thể ăn

một bữa no nê!” 

“Mẹ nó, lão tử đói sắp chết rồi, cảm giác thèm ăn đang tràn ngập cả tâm trí, đừng hỏi ta gì hết, ta không biết đâu!” 

“…..” 

Hơn một trăm kỵ binh một tay mang theo Nhạn Linh đao, một tay chụm thành loa liên tục gào thét, hết cách rồi, bọn họ 

chả ai muốn bị dẫm đến chết cả. Nhiệm vụ lần này hơi bị khó khăn, vừa phải bảo vệ mình và cả đám thư sinh đằng sau, vừa phải hoàn thành nhiệm vụ do tướng quân giao phó, như vậy mới có thể cam kết sự kiện cứu trợ được diễn ra suông sẻ. 

Có vẻ kế hoạch này bắt đầu có hiệu quả, dân tị nạn đang điên cuồng chạy đến bắt đầu tách ra thành hai mươi hàng, chia nhau xông đến chỗ lều lớn. Ở mỗi chiếc lều đều có những tốp kỵ binh chạy ngược chạy xui đến hướng dẫn nạn dân: 

“Đừng chạy lung tung, tập hợp ở đây, cứ yên tâm tất cả đều có cháo ăn!” 

“Kẻ nào dám tự ý làm loạn đội hình, chém đầu tại chỗ!” “….” 

Nhạn Linh đao không phải hàng để chưng, có nạn dân liều mạng

xông lên chen hàng nhằm phá hoại, lập tức một vài kỵ binh rút đao chém thẳng xuống sau đó hét lớn: 

“Kẻ gây loạn ảnh hưởng đến nạn dân, giết!” 

Mỗi quầy cháo đều có sự kiện như thế xảy ra, Trương Liêu dẫn kỵ binh chém một phát chết bảy tảm người, dân tị nạn bắt đầu bình tĩnh trở lại, nhất là những người nhận được cháo đã chui vào góc vừa ăn vừa hô sảng khoái, làm đám nạn dân còn lại an tâm hơn rất nhiều. 

Suy cho cùng, thứ duy nhất bọn hắn muốn chính là sống sót…. 

“Lại la lại la, Cháo đây cháo đây, đừng sốt ruột, tất cả đều có phần, ai cũng sẽ được ăn no!” 

“Ơ thằng kia, nhận cháo rồi thì cút sang góc mà húp, đứng đó cản người khác làm gì!” 

“Cháo đây! Ê tên này, ăn thêm hành không, ông đây cho mi thêm chút hành cho thơm nè!” 

“Á à, thích cháo đặc chứ gì? Húp bớt nước đi, cho ngươi thêm chút hột cháo!” 

“Hả? Ăn no nên đầu óc tỉnh táo rồi à? Tốt! Sao cơ? Yên tâm đi, đừng nói mấy trăm ngàn người, kể cả hàng triệu người chạy tới đây, chúa công ta cũng cân được hết. Không có nhà phải không, ăn xong lên xe đi theo quan phủ, nhà họ Viên nuôi các ngươi hết!”

“…..” 

Trong thời điểm những người dân tị nạn ăn cháo, một số phụ bếp cũng sẽ chạy vòng vòng khắp nơi đổ thêm ít súp gà vào bát. Đồ ăn ngon, lại no bụng, nạn dân bắt đầu trở nên hiền lành ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. 

Một vài đầu bếp được phân công của bên trên, bày một thùng gỗ lớn chuyên để rửa những chén cháo ăn xong sau đó lấy về dùng tiếp. Mặc dù trông có vẻ hơi mất vệ sinh, nhưng ở thời cổ đại như vậy là tốt lắm rồi, các nạn dân nhìn cũng cảm thấy ấm lòng. 

Bất kỳ dân tị nạn nào ăn xong cháo sẽ được một nhân viên dẫn đến trước bàn gỗ, các quan sẽ hỏi thăm: 

“Ngươi họ tên là gì, nhà ở đâu, có tài năng gì không?” “Ta tên Thiết Trụ, nhà ở huyện Trần Lưu, tài năng chẳng có gì cả….” 

“Đệt, thế ngươi từng cày thuê ruộng cho ai chưa? À mà biết làm ruộng không?” 

“Có có, cái đó thì ta giỏi lắm, ta còn chăn trâu nè, nuôi chó nè, chó ta nuôi mập lắm nha, chó trong nhà của chủ nhân hồi trước đều do một tay ta chăm….” 

“Ờ ờ được rồi.”

Quan viên ghi hết thông tin về Thiết Trụ trên giấy, sai người đưa hắn đứng vào một hàng ngũ nào đó, nếu như còn đói bụng thì trên xe ngựa có lương khô, mỗi người được thêm một cái bánh nếp. 

“Ta tên Tiểu Phương, nhà ở khu chợ cuối Nhữ Nam, ta biết may vá!” 

“Đại nhân, thảo dân tên Cẩu Đản, sống ở Thượng Thái, ta biết đánh cá và đan lưới.” 

“Đại nhân cứ gọi ta là Cẩu thặng, ta lớn lên ở Nhữ  m, từng làm thợ thủ công.” 

“….” 

Trương Chiêu vui vẻ ra mặt, liên tục ghi chép khả năng của những người này, dùng hết mười tám xấp giấy, phụ tá đứng mài mực đến nhức cả trứng, nhưng hắn càng lúc càng hưng phấn, bởi vì ghi chép rất nhiều nhưng thông qua đó hắn đã biết được những người này đều giỏi về một nghề nào đó. 

“Ta nói cho các ngươi biết, Hạ Thái là nơi giàu nhất ở Cửu Giang quận, năm đó gặp thiên tai, cả Dương Châu thối như phân chó, chỉ có Hạ Thái chúng ta chẳng hề tổn thất, chưa kể thóc lúa đầy động…. Tóm lại cứ ở đây, chúng ta có chính sách hộ khẩu, sống ở đây khoảng mười năm sẽ được đứng tên một mảnh đất cắm dùi, sướng nhé!”

“Ấy anh chàng đẹp trai, đến Thọ Xuân đi nào. Thọ Xuân là là trung tâm chính trị của Cửu Giang quận, cuộc sống phong phú lắm, nhiều chỗ ăn chơi, phồn hoa tráng lệ, các nghề nghiệp đều phát triển. Ngươi có thể vừa trồng lúa vừa vào thành để buôn bán kiếm thêm tiền, chủ yếu là khoảng cách cực kì gần, ngày vào thành khuya lại về nhà, chẳng sợ ngủ ngoài đường. À chưa kể Viên công tử đang ở Thọ Xuân đấy nhé, ở gần với lãnh đạo có làm ngươi kích thích không?” 

“…..” 

Các đội xe ngựa của huyện lớn bắt đầu giở giọng đa cấp ra để dụ người. Con mẹ nó dân tị nạn mới cách đây vài phút còn tồi hơn đống cỏ ven đường, bây giờ lại thành món hàng hot nhà nhà tranh nhau. Phải biết bọn hắn đang đại biểu cho nguồn nhân lực dồi dào, dù đem đi xây thành, chế tạo…. đều ngon lành cả. 

“Cha mẹ ơi, Hợp Phì các ngươi ở xa dữ vậy, thôi ta không đi đâu!” 

“Ấy đừng mà, Hợp Phì nghe thế thôi chứ ổn lắm, có nhiều hồ nước nè, chỗ đánh cá bao la. Ngươi giỏi đánh cá đúng không, cứ tin ta, sang đây đi, có xe ngựa thì lo gì, giỏi lắm tầm ba ngày là tới nơi rồi.” 

“….” 

“Lịch Dương? Sao lại xa như vậy, hay là thôi đi, ta sợ chúng ta còn chưa tới đã chết đói.”

“Người anh em, ngươi giỡn với ta hả, đường đến Lịch Dương có sẵn đồ ăn, khỏi lo! Ngươi sang chỗ chúng ta chỉ cần cày ruộng tầm năm năm là sẽ được cấp một mảnh ruộng cho riêng mình, chính sách này bao nhiêu huyện có chứ, ngươi thử đi hỏi xem? Xa có tí thôi mà, đừng ngại, cứ đi đi!” 

“….” 

Qua một hồi trao đổi miệng, dân tị nạn đột nhiên nhận ra con mẹ nó mình còn có quyền lựa chọn đi đâu chứ không bị cố định, kết quả toàn bộ khu vực đăng kí trở nên náo nhiệt hẳn lên.