Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 62: - Trò chơi sinh tồn (9)



Edit: Min

Trở lại phòng, Cảnh Dương ảo não lăn vài vòng ở trên giường, cảm giác khi tiếp xúc làn da vừa rồi thật sự quá chân thật. Hắn còn chưa xác định được Thích Phong có phải là người yêu của hắn hay không, đã bị y sờ soạng mông, bị sờ trần trụi thì thôi đi, đằng này hắn còn tự mình dâng lên để bị sờ! =)))))))

Lỡ như Thích Phong không phải người yêu của mình thì sao? Vậy chẳng phải mình bị y sờ nát một khối đậu hủ hay sao, chờ người yêu của mình xuất hiện thì mình phải ăn nói như thế nào? Mấu chốt là mình bị y sờ soạng lại không cảm thấy phản cảm!!

Cảnh Dương đột nhiên ngồi dậy, hắn quyết định thay vì tự mình làm mình xoắn xuýt, hắn nhất định phải tìm một cơ hội để xác định xem Thích Phong có phải là người yêu của hắn hay không. Nếu phải, thì bị y sờ hai cái, hôn vài cái, hoặc là "chuyện kia" đều không thành vấn đề. Nếu không phải, vậy hắn nhất định phải bảo trì khoảng cách với y, phân rõ giới hạn.

Buổi sáng khi xuống nhà ăn, lại gặp đám người của Chiến Đội Tiêu Yên, nhưng hôm nay ánh mắt của đám người đó không giống mấy ngày trước, trước đó là khinh thường, bây giờ là không phục. Đám người của Chiến Đội Tiêu Yên vẫn không hiểu tại sao những người này sẽ lợi hại như vậy, duy nhất có thể giải thích chính là khẳng định những người này đã bỏ ra rất nhiều tiền, mới có thể làm vũ khí phát huy ra năng lượng lớn như vậy.

Bọn họ cảm thấy Đinh Nặc Dương so với trong tưởng tượng của bọn họ còn giàu hơn nữa, nếu không sẽ không thăng cấp nhanh như vậy, vòng phòng hộ mà hôm qua cậu ta triển khai đã chứng minh bây giờ cậu ta là luyện khí sư cao cấp.

Cho nên bọn họ cảm thấy không phục, mọi người đều dựa vào bản lĩnh, chỉ có đám người A Chiến Đội là dựa vào tiền, dựa vào cái gì mà bởi vì các người có tiền liền có cơ hội sống sót lớn hơn người khác chứ.

Rất nhiều đội ngũ đều đã tới trung tâm của Huyết Quái Chi Sâm, nhưng không có đội ngũ nào bắt đầu công kích, tất cả mọi người đều đang quan sát, muốn chờ sau khi người khác làm năng lượng của Huyết Quái suy yếu thì bọn họ lại tìm cơ hội tiến lên. Nhưng bây giờ mọi người đều sống chết không chịu xông lên, công kích ban đầu của Huyết Quái là mạnh nhất, chẳng ai tình nguyện lao ra làm pháo hôi để lót đường cho người khác cả.

Công kích Huyết Quái Vương là chiến đấu tranh đoạt, đội nào làm Huyết Quái Vương bị thương càng nặng thì càng có nhiều điểm tích lũy, nếu đội nào có thể đánh một kích trí mạng, chẳng những lấy được điểm tích lũy cao còn sẽ lấy được toàn bộ bảo vật của Huyết Quái Vương.

Sau khi A Chiến Đội tới đã sớm đoán được sẽ là loại tình huống này, nếu mọi người đều không công kích, vậy bọn họ liền trực tiếp xông lên.

Thích Phong giao Huyết Thanh Quả cho ba người Long Thất, Cố Thể cùng Nhạn Quá, để ba người họ công kích phụ, y công kích chính, những người khác ở trong vòng phòng hộ yểm trợ,

Đám người Chiến Đội Tiêu Yên nhìn thấy vòng phòng hộ mà Cảnh Dương triển khai thế mà có thể chống lại công kích của Huyết Quái Vương, khiếp sợ trong lòng bọn họ cũng không thua gì ngày hôm qua.

Công Tử Giản cắn răng nhìn bóng dáng Cảnh Dương, ánh mắt ác độc giống như một mũi tên nhọn vô hình, gã ở trong lòng đã đem Cảnh Dương ghim thành một cái tổ ong.

Tất cả mọi người đang chờ A Chiến Đội bị đánh lui rồi xông lên tranh công, nhưng A Chiến Đội càng đánh càng hăng, rõ ràng Huyết Quái Vương đã rơi vào thế hạ phong. Vũ lực của bọn họ lợi hại đến nỗi làm người khác phải sợ hãi trong lòng, sao có thể có đội ngũ bị Huyết Quái Vương công kích mà không bị đánh lui cùng không tránh né cơ chứ.

Còn như vậy nữa, chờ Huyết Quái Vương bị người của A Chiến Đội tiêu diệt thì đám người bọn họ chẳng phải đã uổng công đến đây một chuyến hay sao.

Công Tử Giản kéo Hắc Ưng đến một bên, lặng lẽ nói mấy câu với hắn, Hắc Ưng gật gật đầu, trong mắt hiện lên sự tàn ác.

Hắc Ưng có nuôi một con Chuột Phá Động, bất cứ đồ vật làm bằng nguyên liệu gì nó cũng có thể cắn nát, kể cả vòng phòng hộ cũng có thể cắn ra một cái hang. Công Tử Giản kêu Hắc Ưng thả Chuột Phá Động ra cắn vòng phòng hộ của Cảnh Dương, sau đó Hắc Ưng sẽ đi vào gϊếŧ Cảnh Dương, đội của bọn họ liền có thể nhân cơ hội giải quyết cả A Chiến Đội cùng Huyết Quái Vương.

Hành vi đánh lén trong khi người ta đang chiến đấu sẽ bị khiển trách cùng khinh bỉ, đội ngũ nào làm ra việc này cũng sẽ bị người chơi khác xa lánh. Nhưng Công Tử Giản cảm thấy bây giờ là thời kỳ đặc biệt, mỗi người đều vì bảo mệnh mà không từ thủ đoạn, hơn nữa chỉ cần có thể gϊếŧ chết Đinh Nặc Dương, cho dù bị người khác chỉ trích bọn họ đê tiện cũng chả sao cả.

Cảnh Dương đang quan sát những đồng đội cần gia tăng năng lượng, đột nhiên cảm giác được vòng phòng hộ có chút dị thường, hắn dùng hệ thống kiểm tra liền nhìn thấy một con Chuột Phá Động đang cắn vòng phòng hộ. Cảnh Dương híp mắt, đây là chuột của Hắc Ưng, hắn đại khái có thể đoán được tên đó muốn làm gì. Nếu đã tự mình đưa tới cửa tìm chết, vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày.

Hắc Ưng luyện thuật súc cốt*, hang nhỏ cỡ nào hắn cũng có thể chui vào, thấy Chuột Phá Động đã gặm cắn được một cái lỗ không sai biệt lắm, cười một tiếng âm hiểm liền nhanh chóng chui vào vòng phòng hộ của Cảnh Dương, lập tức nhắm ngay lưng của Cảnh Dương nã một phát pháo.

*"súc" nghĩa là "thu nhỏ", "cốt" là "xương", chỉ việc vận công làm xương cốt co rút lại.

Khi hắn đang cười vì nghĩ mình đã đắc thủ thì viên pháo kia đột nhiên dừng lại trước lưng của Cảnh Dương, ngay lúc hắn còn chưa kịp hiểu là đang xảy ra chuyện gì, viên pháo kia đã bị vòng phòng hộ thứ hai mà Cảnh Dương triển khai bắn ngược trở về.

Hắc Ưng cấp tốc lui về sau nằm rạp xuống đất, viên pháo sượt qua mũi hắn bay ra khỏi vòng phòng hộ, trên mũi hắn liền chảy máu.

Các đội viên khác của A Chiến Đội phát hiện không thích hợp, lập tức xoay người cầm vũ khí chĩa vào Hắc Ưng.

Đám người của Chiến Đội Tiêu Yên cũng sửng sốt khi thấy Hắc Ưng chui vào vòng phòng hộ của người khác, nhưng bây giờ Hắc Ưng nằm trên mặt đất bị người ta chĩa vũ khí, bọn họ liền theo bản năng cầm vũ khí chĩa lại đối phương.

Hắc Ưng thật vất vả lấy lại sức, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, cầm vũ khí nhắm ngay Cảnh Dương còn đang đưa lưng về phía hắn.

Cảnh Dương nói với đồng đội “Các anh cứ tiếp tục yểm hộ, hắn giao cho tôi là được.”

Các đội viên khác nhìn nhau, sau đó dựa theo lời Cảnh Dương xoay người tiếp tục yểm hộ cho các đồng đội đang chiến đấu với Huyết Quái Vương.

Cảnh Dương xoay người đi về phía Hắc Ưng, mặt Hắc Ưng lộ vẻ hung ác, bắn ba phát pháo vào Cảnh Dương, đều bị vòng phòng hộ tầng thứ hai mà Cảnh Dương triển khai bắn văng ra chỗ khác.

Hắc Ưng vừa rồi còn không hiểu tại sao pháo của mình sẽ bị bắn ngược trở về, hiện tại nhìn thấy Cảnh Dương lại lần nữa triển khai vòng phòng hộ thứ hai, mới lộ ra biểu cảm không thể tin nổi. Chỉ có luyện khí sư cao cấp nhất mới có thể triển khai hai vòng phòng hộ, Công Tử Giản đến bây giờ còn chưa làm được.

Đám người của Chiến Đội Tiêu Yên cũng khiếp sợ giống Hắc Ưng, Đinh Nặc Dương lại có thể triển khai hai vòng phòng hộ, sao có thể?!

Cảnh Dương lấy Vạn Thứ Tiên vũ khí mới nhất mà hắn luyện ra, mặt trên còn có vô số gai độc, chỉ cần bị quất trúng một roi thì sẽ giống như bị vạn kim đâm, vô cùng thống khổ. Hắn muốn nhìn xem Hắc Ưng này có thể chịu nổi mấy roi của hắn.

Cảnh Dương hung hăng quất Hắc Ưng một roi.

“A!!” Hắc Ưng ăn đau la lên một tiếng, hắn hung ác nhìn Cảnh Dương, lấy vũ khí lợi hại nhất của mình ra bắt đầu đánh trả.

Cảnh Dương vung roi lên, quấn Hắc Ưng quăng lên trời rồi đập thật mạnh xuống đất.

Hắc Ưng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, còn không chờ hắn có thời gian lấy lại sức, Cảnh Dương đã nhanh chóng quất thêm một roi vào người hắn, bị gai độc ghim vào thịt, hắn đau đớn đến mức muốn cắn đứt lưỡi của mình.

“A!! A!!” Hắc Ưng không cách nào đánh trả, lại trốn không thoát roi của Cảnh Dương, giống như bị khoét tim đau thấu xương, hắn lăn lộn đầy đất, trên thân cùng mặt đất đều bị máu của hắn nhuộm đỏ.

“Dừng tay!” Diễm Minh nhìn Cảnh Dương kêu to “Nặc Dương! Mau dừng tay!”

Cảnh Dương không hề để ý tới Diễm Minh, tiếp tục quất Hắc Ưng, Hắc Ưng đã đau đến sức lăn lộn cũng không có, chỉ có thể run rẩy nằm trên mặt đất. Mỗi một roi của Cảnh Dương đều mang theo rất nhiều máu, trường hợp này xem ở trong mắt những người khác rất máu me tàn bạo.

“Nặc Dương! Nếu em không dừng tay, cũng đừng trách anh công kích em!” Diễm Minh dùng vũ khí uy hiếp Cảnh Dương “Mau dừng tay! Bằng không anh sẽ công kích em!”

Hắc Ưng vẫn luôn hộc máu, hắn dùng hết sức lực giơ tay cầu cứu đồng đội “Cứu, cứu tôi…….”

Diễm Minh gấp đến mặt đỏ tai hồng, nếu cứ trơ mắt nhìn đội viên sống sờ sờ bị quất chết ở ngay trước mặt mình, sau này làm sao anh ta có thể lập uy ở trong đội nữa? Nặc Dương, tại sao em lại muốn ép anh?

Ngay lúc Diễm Minh muốn công kích, Công Tử Giản đã tiến lên bắt đầu công kích, các đội viên khác cũng nhào lên công kích vòng phòng hộ của Cảnh Dương.

Cảnh Dương ngừng lại một chút, hắn cười lạnh nhìn đám người của Chiến Đội Tiêu Yên, sau đó tiếp tục quất Hắc Ưng.

Đám người của Chiến Đội Tiêu Yên ra sức công kích vòng phòng hộ của Cảnh Dương, nhưng nó một chút cũng không hề dao động. Sắc mặt của  Công Tử Giản rất khó coi, gã không nghĩ tới vòng phòng hộ của Cảnh Dương sẽ lợi hại đến loại trình độ này, cũng đã đoán được vừa rồi là Cảnh Dương cố ý để Chuột Phá Động cắn vòng phòng hộ.

Thanh sinh mệnh* của Hắc Ưng xuất hiện ở trên đầu hắn, chỉ cần Cảnh Dương quất thêm một roi, hắn ở trong game này sẽ tử vong. Hắc Ưng hoảng sợ nhìn Cảnh Dương, nếu không phải hiện tại hắn đã không thể nói chuyện, hắn nhất định sẽ mở miệng xin tha, xin Cảnh Dương buông tha cho hắn. Nếu hắn chết, hắn sẽ không còn cơ hội sống sót để trở về hiện thực, hắn không muốn chết.

*Thanh sinh mệnh hay thanh máu, Health Pineapples, gọi tắt là HP: là một trong những khái niệm cơ bản nhất làng game và nếu hết HP chắc chắn nhân vật của bạn sẽ.. đi luôn

Một roi cuối cùng Cảnh Dương chậm chạp không quất xuống, đám người của Chiến Đội Tiêu Yên vẫn còn đang công kích vòng phòng hộ của hắn, hắn dừng lại, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bọn họ.

Diễm Minh thấy động tác của Cảnh Dương đã dừng lại, bọn họ công kích nửa ngày cũng không được gì liền kêu các đội viên dừng lại, anh ta bắt đầu đàm phán với Cảnh Dương “Nặc Dương, nếu bây giờ em đánh chết cậu ấy chính là đã gϊếŧ người, tốt xấu gì trước kia em và cậu ấy cũng từng là đồng đội với nhau, chẳng lẽ em nhẫn tâm như vậy sao?”

“Thật mắc cười!” Cảnh Dương cười lạnh “Chẳng lẽ là tôi mời cậu ta vào trong vòng phòng hộ của tôi hả? Cậu ta tiến vào muốn làm cái gì thì trong lòng các người hiểu rõ. Sao? Chỉ muốn cho cậu ta gϊếŧ tôi, không cho phép tôi đánh trả hả?”

“Nhưng cuối cùng cậu ấy đâu có làm em bị thương, em cũng đã đánh cậu ấy ra nông nổi này rồi, cần gì phải thật sự đánh chết cậu ấy.” Diễm Minh nói.

“Bởi vì tôi không có lương thiện giống như các người, tôi chính là một người rất nhẫn tâm đó, có bản lĩnh thì các người báo thù cho cậu ta đi.” Cảnh Dương châm chọc nói, nói xong liền vung roi kết thúc sinh mạng của Hắc Ưng ở trong thế giới game này.

Bọn Thích Phong cũng vừa lúc tiêu diệt Huyết Quái Vương, thu thập xong bảo vật, tất cả đội viên của A Chiến Đội đều đi tới vây quanh Cảnh Dương.

Cảnh Dương huỷ vòng phòng hộ, đám người của Chiến Đội Tiêu Yên liền chạy tới nhìn Hắc Ưng máu thịt be bét, Công Tử Giản dáng vẻ phẫn nộ nhìn Cảnh Dương “Mày gϊếŧ cậu ấy! Mày dám gϊếŧ cậu ấy! Hôm nay mày nhất định phải đền mạng, tất cả đội viên của Chiến Đội Tiêu Yên bọn tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”

Công Tử Giản một chút khổ sở cũng không có đối với cái chết của Hắc Ưng, sở dĩ làm dáng vẻ này là vì gã thật sự sợ hãi. Gã vẫn luôn cảm thấy Đinh Nặc Dương ở trong cái thế giới game này chỉ là một con kiến, chỉ cần gã muốn, bất cứ lúc nào cũng có bóp chết Đinh Nặc Dương.

Bây giờ Hắc Ưng mà Cảnh Dương cũng gϊếŧ được, sao gã có thể không sợ hãi, gã biết bằng năng lực cá nhân hiện tại của gã rất khó để gϊếŧ chết Cảnh Dương, gã phải lợi dụng sự phẫn nộ của tất cả đội viên, để tất cả đội viên cùng nhau gϊếŧ chết hắn.

“Anh thật sự không ngờ em là loại người này.” Diễm Minh phẫn nộ nhìn Cảnh Dương “Tốt xấu gì em cũng từng ở trong đội ngũ của bọn anh, vậy mà một chút tình cảm cũng đều không có sao?”

“Tôi nói đầu óc của các người có vấn đề à?” Nhạn Quá tiến lên nói “Các người nhân lúc chúng tôi chiến đấu với Huyết Quái Vương đánh lén, bị gϊếŧ hoàn toàn là do cậu ta xứng đáng. Động thủ muốn gϊếŧ người ta trước, bây giờ lại muốn nói cái tình cảm chó má gì? Chính bản thân làm không được lại cầu người khác làm được, da mặt của các người dày đến nỗi bom nổ cũng không phá được hả?”

“Đinh Nặc Dương! Mày hôm nay nhất định phải đền mạng cho Hắc Ưng!” Công Tử Giản cầm vũ khí nhắm ngay Cảnh Dương.

Cảnh Dương vung roi lên, Công Tử Giản la lên một tiếng, vũ khí rơi xuống mặt đất, tay gã lập tức liền chảy máu. Cảnh Dương nhìn gã nói “Đừng có gấp, tiếp theo sẽ đến lượt của mày thôi.”

Công Tử Giản trong lòng cả kinh, che lại vết máu trên tay phẫn nộ không thôi, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi Hắc Ưng bị tươi sống quất chết, gã có chút không rét mà run, sợ hãi mình cũng sẽ giống như Hắc Ưng.

“Nặc Dương, anh không nghĩ tới giữa chúng ta sẽ biến thành cục diện như bây giờ, nếu em vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình ở đâu, không cho đội viên của anh một câu trả lời thoả đáng, vậy từ giờ trở đi, chúng ta đường ai nấy đi.” Diễm Minh dáng vẻ đau khổ cùng phẫn nộ nhìn Cảnh Dương.

Cảnh Dương lạnh lùng nói “Cầu còn không được.”

“Còn không biết sai, em nhất định phải chết!” Diễm Minh giơ vũ khí lên nhắm ngay Cảnh Dương, đám người của Chiến Đội Tiêu Yên cũng đều giơ vũ khí lên.

Thích Phong chắn trước người Cảnh Dương, nhìn Diễm Minh nói “Đừng nói có nhảm nữa, muốn thì cứ việc đánh! Các người không phải rất có danh tiếng sao? Chẳng lẽ danh tiếng đều là dựa vào miệng để nói?”

Diễm Minh đối mặt với Thích Phong, khí thế rõ ràng thấp hơn Thích Phong một khoảng lớn, khí thế của một mình Thích Phong là đủ để nghiền áp đám người bọn họ.

Đội viên của A Chiến Đội cũng đều cầm vũ khí lên, vũ khí của bọn họ có bao nhiêu lợi hại, Chiến Đội Tiêu Yên đã từng thấy qua nên trong lòng lập tức khiếp đảm. Vì một người đã chết như Hắc Ưng lại đánh cược tánh mạng của mình, tất nhiên là bọn họ không muốn. Bọn họ còn muốn sống tiếp để thoát khỏi cái thế giới trong game này nữa.

Diễm Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua biểu tình của các đội viên, liền hiểu được suy nghĩ của bọn họ, thật ra suy nghĩ của anh ta cũng giống như bọn họ, bộ dáng vừa rồi chẳng qua là vì làm dáng với bọn họ mà thôi.

“Nặc Dương, đây là lần cuối cùng anh nương tay với em, sau này gặp lại, chúng ta chính là kẻ thù của nhau.” Diễm Minh nói xong liền xoay người mang theo các đội viên rời đi.

Min: 1 chương hoi vì hôm nay tui hơi...lườiiiiii ( ╹▽╹ )