Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 46: Mở lòng





Trịnh Nam Thành luôn miệng nói rằng anh không sao cả, chỉ là vết thương nhẹ, nhưng khi tới bệnh viện Thư Ý mới biết, chẳng qua anh đang cố gắng chống cự để cô bớt cảm thấy có lỗi mà thôi.

Anh ở trong phòng phẫu thuật mất gần hai tiếng đồng hồ mới được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ dặn dò: "Vết dao đâm rất sâu cần phải nằm viện theo dõi thêm, tránh đi lại nhiều dẫn đến bung chỉ mũi khâu..."

"Dạ cảm ơn bác sĩ." Thư Ý cẩn thận ghi nhớ từng chút một, sau đó đi theo xe tới phòng hồi sức.

Có lẽ do tác dụng của thuốc hoặc mất máu quá nhiều, Trịnh Nam Thành ngủ tới tận khuya mới tỉnh lại. Cả quá trình Thư Ý luôn túc trực bên cạnh, thấy anh mở mắt liền cuống cuồng hỏi han: "Em lấy cháo cho anh ăn nhé."

"Em ăn chưa?" Trịnh Nam Thành nhìn cô, cánh môi khô khốc khẽ khàng hỏi.

Thư Ý khựng lại một chút rồi trả lời: "Lúc anh còn ngủ em đã ăn rồi."

Nghe Thư Ý nói vậy Trịnh Nam Thành mới gật đầu: "Không biết mấy giờ rồi, bụng anh quả thật có hơi đói."

"Đã hơn mười hai giờ rồi... anh đừng cử động để em." Thư Ý đang nói thì thấy Trịnh Nam Thành có ý định ngồi dậy, cô vội vàng ngăn anh lại, cầm lấy điều khiển giường nhấn nút nâng phần thân trên anh lên cao một chút cho thỏa mái.

Xong xuôi mọi việc, cô ra bàn múc cháo từ cặp lồng ra chén nhỏ bưng tới tỉ mỉ đút cho anh.

Về phần tự nhiên được đối đãi một cách đặc biệt này, Trịnh Nam Thành không hề phản đối, thậm chí còn khá hưởng thụ, mỗi lần cô đưa muỗm tới gần đều há miệng phối hợp.

Ăn xong cháo, Trịnh Nam Thành ngồi nhìn Thư Ý gọt hoa quả, đôi mắt lấp lánh tia ngọt ngào: "Bình thường quen vận động rồi giờ ngồi một chỗ khó chịu quá."

Thư Ý cắm dĩa vào miếng táo vừa bổ xong đưa qua cho Trịnh Nam Thành, nhắc nhở: "Anh có khó chịu cũng phải cố, bác sĩ đã dặn dò càng kiêng cữ càng sớm bình phục."

"Nhưng giờ anh cần đi làm một chuyện, phải thế nào đây." Gương mặt Trịnh Nam Thành khẽ nhăn, tỏ vẻ gấp gáp.

Thư Ý mờ mịt cất lời: "Anh nói đi em làm giúp anh."

Trịnh Nam Thành cười mưu mô: "Việc này em không thay anh được, thế này đi em qua đây đỡ anh xuống giường."

Thư Ý không rõ Trịnh Nam Thành muốn làm cái gì? Đi nơi nào? Bất đắc dĩ nghe lời đến bên cạnh anh, cánh tay đưa qua đặt ở hông anh dùng sức nâng dậy.

Đây là lần đầu tiên khi trưởng thành cô và Trịnh Nam Thành tiếp xúc thân mật như này, không tránh khỏi hai má đỏ ửng ngượng ngùng.

Trịnh Nam Thành ôm chặt Thư Ý làm điểm tựa, di chuyển cái chân lành lặn về phía trước, cả một quá trình hết sức gian nan.

Khi trước mắt là nhà vệ sinh, Thư Ý mới nhận ra việc cấp bách mà anh nói tới là gì, cũng may Trịnh Nam Thành không phải loại đàn ông mặt dày vô sỉ, bảo cô đứng ngoài cửa chờ mình là được.

Còn một vài bước chân nữa mới tới chỗ vệ sinh, đối với người khỏe mạnh thì rất đơn giản, nhưng Trịnh Nam Thành lại khác anh vì cô mà chỉ có thể đi bằng một chân, Thư Ý không đành lòng chủ động nói: "Em đưa anh vào rồi ra."

Trịnh Nam Thành nghiêng đầu nhìn gương mặt sắp biết thành trái cà chua của Thư Ý mỉm cười: "Vậy nhờ em."

Gia đình Trịnh Nam Thành đã sớm qua nước ngoài định cư, thành phố An Nam chủ yếu là họ hàng không tiện thông báo nhờ vả, Thư Ý thân là người mang tội lớn đứng ra chịu trách nhiệm ngày đêm túc trực chăm lo.

"Chồng cô vết thương bình thục rất nhanh, một hai ngày nữa có thể xuất viện về nhà được rồi." Nam bác sĩ khám xong cho Trịnh Nam Thành, hiểu lầm Thư Ý là vợ bệnh nhân quay qua nói.

Thư Ý muốn lên tiếng giải thích, nhưng sau đó lại chọn cách im lặng.

Đợi nam bác sĩ đi rồi, Trịnh Nam Thành nhận thấy cô có biểu hiện khác thường, hạ máy tính bảng xuống: "Em sao vậy? Tự nhiên trầm tư."

Thư Ý lắng đầu, cố tỏ ra ổn định cười nói: "Không có gì đâu, anh đã làm việc hai tiếng rồi nghỉ ngơi đi."

"Em không thích người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta sao?" Trịnh Nam Thành hít sâu một hơi, mất mát nói ra nghi vấn của mình.

Thư Ý bị nói trúng tim đen liền cứng lưỡi, mi mắt hơi cụp xuống. Thực ra cũng không hẳn vì việc đó, do lòng cô không thống nhất được quan điểm nên mới sinh ra chán trường mà thôi.

Trên môi Trịnh Nam Thành nở nụ cười thê lương, thấp giọng: "Em có thể giải thích mà."

Không khí trong phòng vốn đã tĩnh lặng này càng trở nên trầm lắng, một loại cảm giác khó tả bao trùm lên hai người, một hồi sau Thư Ý nghe được giọng nói rất nhỏ của Trịnh Nam Thành: "Em không có chút tình cảm nào dành cho anh sao? Ghét anh tới phải trốn tránh?"

"Không phải vậy đâu anh đừng hiểu lầm." Thư Ý sợ Trịnh Nam Thành suy nghĩ lung tung vội giải thích.

"Vậy em thích anh sao?" Trịnh Nam Thành bỗng ngồi thẳng người, cầm lấy tay Thư Ý kéo tới áp lên ngực mình, dồn dập hỏi.

Nơi lòng bàn tay cô truyền tới cảm giác ấm nóng cùng nhịp tim đập thình thịch của anh, cô không biết trả lời thế nào? Nói ra sao? Một phần sợ làm anh đau lòng, phần khác lại chưa quyết được.

"Giữa thích và không thích khó khăn vậy sao?" Trịnh Nam Thành chăm chú nhìn Thư Ý, ngữ điệu lúc này mang theo tia dịu dàng. Có thể đối với anh cô không thẳng thắn từ chối chính tỏ cô đang phân vân, ít ra bản thân mình còn có cơ hội.

Bàn tay Trịnh Nam Thành vẫn khư khư nắm chặt tay Thư Ý mong ngóng chờ đợi: "Anh cho em thời gian suy nghĩ, em cho anh theo đuổi em được không?"

Thư Ý bước qua khỏi bóng tối, đưa mắt nhìn sâu vào mắt anh, trong đó cô thấy được sự chân thành cùng tình cảm anh dành cho cô.

Sự yếu đuối này thực ra không thể trách Thư Ý được, Hà Đông Quân cũng từng có khoảng thời gian rất thực lòng, rất si tình, nhưng rồi thì sao? Hết lần này tới lần khác khiến cô thất vọng.

Một lần gục ngã chật vật thoát ra, lần hai thì sao? Đời người được mấy lần đôi mươi để làm lại cuộc đời đây?

"Thư Ý đến tư cách theo đuổi người mình thích em cũng không cho anh." Trịnh Nam Thành cười yếu ớt từ từ buông tay cô ra.

Không còn bàn tay anh bao bọc nữa, Thư Ý sinh ra một cảm giác mất mát khó tả, cô tự vấn bản thân hình như cũng không ghét cùng anh tiếp xúc.

"Anh theo đuổi thì cứ theo, chẳng lẽ tất cả đều phải hỏi sao?"

Thanh âm tựa như cơn nhỏ nhẹ thoáng qua tai Trịnh Nam Thành, khiến anh vui sướng không thôi. Đương nhiên không phải cái gì cũng hỏi, có những thứ tự làm chủ vẫn hơn.