Hắc Bạch Thám Tử

Chương 21: Tiểu Cam Cam



Tiểu Cam Cam không hiểu sao mình trả lời xong, người chú thân thiện là sếp Vu lại ngơ ngác kinh ngạc như vậy. Hai chú cháu nhìn nhau trong yên lặng, cho đến một lúc sau cô bé mới lên tiếng ngây thơ hỏi rằng.

- Có phải chú biết mẹ con không, vậy thì chúng ta mau mau đi thăm mẹ đi chú?

Chính Long anh chưa kịp trả lời, đã bị cô bé kéo chạy lon ton vào phòng cấp cứu, vừa mới bước vào Cam Cam đã thấy mẹ mình đang ngồi dựa lưng trên gối mà chạy tới cùng tiếng gọi mẹ mẹ đầy ríu rít. Còn Ngọc Phụng nghe tiếng gọi mẹ vô cùng quen thuộc mà quay qua, thấy Cam Cam, cô vô cùng ngạc nhiên.

- Ơ kìa bé Cam Cam, sao con lại ở đây?

Cô bé ôm choàng lấy mẹ mình trong lòng và lại khóc nức nở, Cam Cam nói thấy mẹ tối rồi không về nhà cũng như chẳng gọi về, trùng hợp tivi lại đưa tin Thoại Phương bị bắt và có người bị thương do xi măng gây ra, cô bé nhận ra ngay gương mặt của mẹ mình được các nhân viên y tá đưa lên xe cấp.

Nên cô bé Cam Cam tưởng rằng mẹ mình sẽ không qua khỏi, nên vô cùng sợ hãi và liên tục nài nỉ bác Dã là người giúp việc đưa tới đây. Nghe lời kể vô cùng ngây thơ như vậy khiến cho Ngọc Phụng không thoát khỏi sự xúc động.

Ngọc Phụng ẵm Cam Cam lên, cho cô bé dựa vào lòng mình và thơm nhẹ lên mái tóc mềm mại kia. Cô chờ Cam Cam nín dứt mới cất lên tiếng nói ôn tồn khẽ ấm.

- Cảm ơn Cam Cam đã lo lắng, mẹ không sao đâu chỉ mệt chút xíu thôi... Mà ai đưa con vào được phòng cấp cứu vậy?

Bé Cam Cam vừa nói là chú ấy, vừa chỉ nhẹ ngón tay về phía sếp Vu đang đứng, lúc này Chính Long mới chịu bước vào với chiếc cà mên cầm trên tay, gương mặt vẻ hơi ngần ngại khi nhìn Ngọc Phụng, miệng mấp máy mãi mới cất tiếng hỏi thăm.

- Cô... Cô khỏe chưa?

- Tôi thấy hơi đỡ rồi, cảm ơn anh nha sếp Vu, cũng như xin lỗi anh...

Biết đối phương xin lỗi chuyện gì, nên anh mỉm cười trong sự ngần ngại cũng như hành động cứ lúng túng không dứt khoát, cho đến một hồi rất lâu mới cất lên tiếng hồi âm.

- Có gì mà cô xin lỗi, mạo hiểm mà nên phải có lúc nguy hiểm chứ.



Nghe nói như vậy, Ngọc Phụng mỉm cười tươi thầm cảm ơn sự thông cảm của đối phương. Còn sếp Vu đến bây giờ mới lấy tự tin và tính lên tiếng hỏi điều gì đó nhưng chậm hơn Tiểu Cam Cam một bước.

Cô bé Cam Cam ngồi dậy khỏi lòng Ngọc Phụng, dùng đôi mắt hồn nhiên lẫn tiếng nói thanh thót khẽ nhẹ hỏi.

- Mẹ đói chưa? để con đi mua cháo cho mẹ ăn nha!

Ngọc Phụng dùng chất giọng ngọt ngào ấm áp của người mẹ đáp lại là mẹ không đói. Nhưng Tiểu Cam Cam nhất quyết đòi đi mua cháo cho mẹ bằng được, bỏ ngoài tai tiếng gọi tên Cam Cam, cô bé cứ lon ton chạy đi, sếp Vu anh thấy vậy liền giữ bé lại và khẽ nhỏ bên tai nhỏ xíu nói rằng.

- Cô bé ngốc này mua chi tốn tiền, chú mua sẵn rồi, mau cầm lấy lại đưa cho mẹ con đi!

Tiểu Cam Cam không nghĩ gì nhiều, liền cầm lấy cà mên cháo nóng cảm ơn người chú thân thiện rồi từ từ tiến đến chỗ Ngọc Phụng đang nằm, cô bé hai tay giơ lên cùng cái mỉm cười đầy ngây thơ dễ thương.

Một phút sau, khi mở cà mên cháo ra mùi thơm vẫn còn nóng hổi bốc lên lan tỏa giữa hai đường mũi Ngọc Phụng, do quá đói cô ăn gần hết thì đột nhiên bàn tay nhỏ xíu níu lấy tay và nói.

- Muỗng cuối để con đút mẹ ăn cho...

- Sao tự nhiên lại muốn đút mẹ ăn?

- Tại hồi nhỏ mẹ đút con ăn ngoài, bây giờ con đút lại mẹ...

- Chà chà coi con của tôi kìa... Thôi đút đi cô bé cung nữ tí hon kia.

Tiếng a kéo dài của chiếc miệng há vừa tầm, Tiểu Cam Cam từ từ đút một muỗng cháo đã âm ấm đưa vào miệng mẹ mình. Còn Ngọc Phụng sau khi nhận muỗng cháo đó thì liền có cảm giác cháo có thêm hương vị ngọt ngào, càng thêm ngon khó diễn tả được.



Chính Long lặng lẽ đứng san sát kế bên chiếc rèm giường bên kia, nhìn hình ảnh hai mẹ con Ngọc Phụng quấn quýt yêu thương nhau như vậy, khiến cho anh có cảm giác rất dễ thương, muốn mỉm cười tươi trong hạnh phúc mà thôi. Nhưng ánh mắt của anh có chút gì đó đượm buồn ẩn giấu khi nhìn hai mẹ con họ.

Bầu không khí đang vui tươi với hình ảnh tình mẹ con yêu thương nhau như vậy, thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên và phát ra từ hộc tủ nhỏ của bệnh viện. Ngọc Phụng nhẹ nhàng lấy ra để xem ai điện thì liền ngạc nhiên vì người gọi chính là bác Dã trông trẻ.

-Alo con nghe bác Dã!

Đột nhiên tiếng sao vang lên rất là lớn với vẻ mặt hơi bất ngờ của Ngọc Phụng và sau đó xìu cảm xúc xuống như con diều hết gặp gió từ từ hạ xuống, cô dạ dạ vài tiếng rồi tắt máy cùng tiếng thở dài đầy ngao ngán.

Sếp Vu không biết chuyện gì xảy ra cuộc gọi nê ngập ngừng hỏi mé mé cùng biểu cảm chút tò mò, cô gái thích thám hiểm quay qua nhìn lại đối phương bất động vài giây mới kể

Hóa ra cuộc gọi ban nãy là của bác dã, bà gọi cho cô xin phép thôi việc một cách đột ngột, vì chồng của bà mới vừa nhắm mắt xuôi tay nên phải về liền. Dứt lời kể Ngọc Phụng lại bâng khuâng suy nghĩ không biết có thể xuất viện sớm được hay không.

Ngay lập tức cô nhận ngay phản hồi không được từ giọng nói trầm nghiêm, không ai khác chính là sếp Vu, anh nói hiện sức khỏe của đối phương vẫn còn theo dõi không thể xuất viện tùy tiện như vậy.

Giải thích xong, anh từ từ đứng lên tiến lại chiếc giường mà hai mẹ con Ngọc Phụng đang ngồi, anh đặt nhẹ tay lên trên vai bé Cam Cam và nói.

- Cô cứ nằm viện nghỉ ngơi và theo dõi sức khỏe đi...

- Trong thời gian này tôi thay cô chăm sóc bé Cam Cam cho...

Ngọc Phụng vô cùng ngạc nhiên khi sếp Vu lại đưa ra yêu cầu như vậy, vì từ trước tới giờ anh không biết chăm sóc ai cả nên cô khẽ hỏi một câu thật không để xác định.

Thì Chính Long tự nhiên nhìn cô bằng đôi mắt lạnh tanh cùng bộ mặt vẽ lên thần sắc đầy nguy hiểm gian manh, anh khẽ bên tai đối phương nói rằng, tôi là cảnh sát mà nên không như người khác nói miệng không đâu.

Dứt lời, anh từ từ đứng thẳng lên cùng cái nhếch cười đầy đểu cáng nhìn cô, giai điệu vang lên từng nhịp hồi hộp hòa lẫn giữa màn đêm lạnh lẽo âm u như vậy. Sau cuộc tàn phá của cơn mưa dai dẳng đường đi lẫn tấm bảng chỉ hướng đều ẩm ướt và có vài giọt mưa còn đọng xót lại.