Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 471: Lôi kiếp cổ thụ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch hỏi Diệp Đình Vân: “Ngươi có cảm ứng hả?”

Cậu gật đầu: “Cảm giác được một chút, nhưng không rõ ràng lắm.”

“Có cảm giác là tốt rồi.” Dù chỉ là một manh mối nhỏ cũng được, bọn họ không cần phải đi tìm lung tung khắp nơi nữa. Hắn nói tiếp: “Ta cho ngươi mượn linh hồn lực, ngươi thử cảm nhận xem.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Được.”

Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, tiến hành cộng hưởng linh hồn lực.

Hắn có linh hồn rất mạnh, sau khi lên trung kỳ Tiên Hoàng, linh hồn lực lại tăng vọt, toàn bộ Tiên giới không có mấy tu sĩ có thể sánh ngang hắn.

Ngay giây phút khi linh hồn lực hai người kết nối với nhau, Diệp Đình Vân lập tức có cảm giác trời đất thay đổi hoàn toàn. Cậu từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự vật xung quanh.

Tất cả cảnh vật bốn phía sôi nổi xuất hiện trước mắt Diệp Đình Vân, dù chỉ là gió thổi cỏ lay cũng vô cùng rõ ràng, thậm chí cậu còn thấy được cả côn trùng có cánh đậu trên cọng cả xanh cách xa vạn dặm.

Gió mát thổi nhè nhẹ, khắp nơi như một bức tranh hoa cỏ khổng lồ, Diệp Đình Vân cảm giac bản thân như biến thành cảnh vật trong tranh.

Một cảnh tượng quỷ dị chợt tiến vào thức hải cậu.

Diệp Đình Vân trông thấy một gốc đại thụ che trời, phía trên có vô số chạc cây, trên chạc cây lại treo đầy các loại linh thú. Phần lớn cơ thể chúng bị chạc cây sắc bén đâm xuyên qua. Cả thân cây bị máu nhuộm đỏ, tình trạng cổ thụ không được tốt lắm, trên cành có mấy vết nứt rất sâu.

Dưới gốc cây, Diệp Đình Vân trông thấy mười mấy con thú to lớn, trong đó có Long tộc, Phượng tộc, Côn Bằng, kim sí điểu (chim cánh vàng)…



*Côn Bằng là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang, Côn Bằng có phần thân hình to lớn giống loài cá voi xám, hai vây bên hông to khỏe, đủ sức nâng toàn thân bay lượn trên không trung. https://sonhaikinh.fandom.com/wiki/C%C3%B4n_B%E1%BA%B1ng

Các hung thú hung danh hiển hách Tiên giới đều có mặt, có điều hình thái của chúng hơi kỳ quái, dường như đã bị hút khô huyết nhục tinh hoa, xem ra đã chết rồi.

Giang Thiếu Bạch thấy thần hồn Diệp Đình Vân không ổn bèn chậm rãi thu hồi linh hồn lực.

“Sao rồi? Ngươi nhìn thấy cái gì?” Hắn lo lắng hỏi.

Cậu lắc đầu: “Không có gì, chắc là cảnh đại chiến trong quá khứ.”

Diệp Đình Vân hít một hơi, cảnh tượng này khá giống cảnh một tu sĩ tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ đại chiến quần hùng. Cậu nhớ lại năm xưa gặp lão thụ yêu Mộc tộc, ông lão luôn nhắc đến bậc tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ bách chiến bách thắng, không gì đánh bại, ước chừng chính là như vậy. Xem ra lời lão thụ yêu đều là thật, tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ thật sự từng có thời huy hoàng, chẳng qua bây giờ…

Ngao Dạ lại xúm vào, vô cùng hiếu kỳ hỏi: “Đại chiến? Ai với ai vậy?”

Diệp Đình Vân quay qua nhìn hai mắt sáng lấp lánh của đối phương, tâm trạng hơi kỳ quái. Theo những gì cậu nhìn thấy thì năm xưa trong số các tu sĩ đại chiến với tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ có cả Long tộc.

Cậu đáp: “Cổ thụ đại chiến với các chủng tộc.”

Ngao Dạ lắc đầu, thương cảm nói: “Vậy à. Bình thường Mộc tộc không thường giao chiến, còn bị đánh hội đồng như vậy, đoán chừng bị đánh rất thảm…”

Lạc Kỳ lườm y: “Đừng nói bậy nữa.”

Lần trước y ăn nói bậy bạ ngay tại địa bàn tộc Bất tử, kết quả bị âm hồn dạy cho một bài học, bây giờ bọn họ đang ở địa bàn tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Ngao Dạ: “…”

Diệp Đình Vân do dự nhìn y, cuối cùng không nói ra Long tộc từng có đại năng chết dưới tay tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ.

Ngao Dạ hoài nghi hỏi: “Làm gì nhìn ta như vậy?”

Y cảm thấy ánh mắt Diệp Đình Vân rất kỳ quái, dường như có phần thương hại khiến y không hiểu ra sao.

“Đình Vân, đệ nói có thứ gì đó đang triệu hoán đệ, hiện tại đã xác định được phương hướng chưa?” Lạc Kỳ hỏi.

“Có chút manh mối, nhưng vẫn còn rất mơ hồ.” Diệp Đình Vân đáp.

“Có manh mối là tốt rồi.”

“Có khả năng nơi đệ muốn tìm bị giấu trong một không gian nào đó.” Cậu khó khăn nói.

Diệp Đình Vân cảm thấy nơi đó thuộc về một bí cảnh bí ẩn nào đó, chỉ khi nào tìm được lối vào thì mới có thể đi vào trong.

“Đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến, chúng ta có nhiều thời gian mà.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”

Hắn quay qua hỏi Đa Đa: “Đa Đa, ngươi có cảm nhận được mỏ nguyên thạch hay gì không?”

Chuột ú lắc đầu: “Không có.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Đa Đa không có bản lĩnh thì thôi đi, chẳng lẽ nó còn bị thụt lùi?

Lạc Kỳ nhìn em trai nói: “Thiếu Bạch, tinh vực Thiên Huyền vốn là như vậy, không có nhiêu mỏ nguyên thạch đâu.”

Mỗi tinh vực đều có đặc điểm riêng, tinh vực Thiên Huyền sở hữu thảo mộc nguyên khí đậm đặc, trời sinh thích hợp linh thảo sinh trưởng, có thể tuỳ tiện ngưng tụ ra tinh túy thảo mộc, nhưng lại không sản xuất được nhiều khoáng thạch.

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Tiếc thật.”

Hắn vốn đang muốn tìm nguyên thạch, bây giờ xem ra chuyện này không thành rồi. Có điều tuy ở đây không có nguyên thạch nhưng lại đầy tinh hoa thảo mộc, nói chung đi chuyến này không bị lỗ.

Lạc Kỳ nói tiếp: “Tài nguyên tu luyện vốn không dễ tìm, thoải mái tinh thần mới tốt.”

Giang Thiếu Bạch nhìn anh trai, tâm tính đại ca rất tốt, nếu so sánh thì đúng là hắn hơi bị xúc động.

Ngao Dạ nhàm chán nghe mọi người nói chuyện, bỗng nhiên lỗ tai y khẽ nhúc nhích, y hưng phấn nói: “Ong hoàng kim về rồi.”

Diệp Đình Vân: “…”

Một bầy ong hoàng kim bay tới, còn mang theo không ít mật ong. Mấy năm qua đẳng cấp của bầy ong tăng vọt, chúng vốn không bằng bầy ong mà Giang Thiếu Bạch đưa cho Lạc Kỳ năm xưa, bây giờ đã dần đuổi kịp.

Tại Long tộc, tuy Ngao Dạ là chủ nhân nhưng muốn có được mật ong hoàng kim thì phải đánh cướp một trận, còn ở đây, hơn phân nửa mật ong vừa sản xuất đều thuộc về y, thế nên dạo này tâm trạng y rất tốt.

***

Mọi người lần theo phương hướng Diệp Đình Vân cảm ứng, vòng tới vòng lui, cuối cùng đến một sơn cốc.

Ngao Dạ nhìn cậu hỏi: “Ngươi cảm nhận chính là chỗ nào sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Chính là nơi này.”

Ngao Dạ nhắm mắt lại, vận dụng võ hồn không gian cảm ứng xung quanh, sau đó thất vọng nói: “Ta không phát hiện bảo tàng.”

Y quay qua nhìn Giang Thiếu Bạch: “Còn ngươi, có phát hiện gì không?”

Hắn lắc đầu: “Không có.”

Ngao Dạ liếc mắt, nghi ngờ nói: “Trực giác của ngươi không có tác dụng.”

“Ở đây khó…”

“Ngươi như vậy mà là thiên mệnh chi tử cái gì! Ta nghe nói thiên mệnh chi tử chính là người đi trên đường cũng dễ dàng khiến bảo vật tự động xuất hiện trước mắt.” Ngao Dạ buồn bực nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nói ta là thiên mệnh chi tử, toàn là người khác nói hươu nói vượn.”

Ngao Dạ quay đầu đi: “Sai lầm rồi.”

“Ờ.”

Y nghiêng đầu, phát sầu phàn nàn: “Lúc lên đường, trưởng lão Long tộc nói với ta ngươi là thiên mệnh chi tử, bảo ta đi bên cạnh ngươi để chia sẻ vận may, xem ra mấy ổng tính sai rồi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Tuy hắn hiểu tâm tư các trưởng lão Long tộc, nhưng Ngao Dạ nói thẳng ra như vậy có được không?

Lạc Kỳ cạn lời nhìn y rồi quay qua nhìn Diệp Đình Vân: “Đình Vân, đệ xác định là nơi này hả?”

Anh vừa thăm dò một vòng, không phát hiện có gì đặc biệt.

“Đệ không chắc.” Diệp Đình Vân đáp.

Ngao Dạ: “…”

Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Thôi được rồi, hoàn cảnh ở đây cũng được, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi. Cửu hoàng tử thấy thế nào?”

Ngao Dạ tán thành: “Được thôi.”

Diệp Đình Vân ở trong sơn cốc hấp thu lực thảo mộc trong núi, từng điểm sáng màu xanh lục như đom đóm chui vào người cậu.

Lực thảo mộc cực kỳ ôn hòa, được năng lượng này bao quanh, Diệp Đình Vân bất tri bất giác chìm vào giấc mộng. Trong mộng, cậu lại nhìn thấy cây đại thu che khuất bầu trời kia, có điều lần này không giống, cậu chẳng những nhìn thấy đại thụ mà còn chứng kiến ánh chớp đầy trời, toàn bộ bầu trời đầy sấm sét, vô số tia sét liên tục giáng xuống đại thụ.

Diệp Đình Vân đã chứng kiến cảnh tượng Giang Thiếu Bạch độ kiếp, cậu vốn nghĩ lôi kiếp đó đã rợn người lắm rồi, ấy thế mà lôi kiếp của đại thụ còn dữ dội hơn, không nghi ngờ gì, đây chính là lôi kiếp Tiên Đế.

Cổ thụ sừng sững dưới bầu trời, khiến cậu có cảm giác cao ngất, rắn rỏi và bễ nghễ thiên hạ.

Lôi kiếp thực tế quá kịch liệt, từng đợt từng đợt, liên miên không dứt. Cổ thụ vẫn đứng sừng sững giữa trời đất, không sợ hãi nghênh đón lôi kiếp. Sấm sét cuồn cuộn liên tục đánh xuống, cổ thụ vẫn không hề có ý thoái lui.

Thời gian phảng phất kéo dài vô tận, Diệp Đình Vân cũng không biết đã qua bao lâu, dườngg như cả thế kỷ, cuối cùng lôi kiếp dần dần nhỏ lại.

Cậu tự hỏi chẳng lẽ lôi kiếp sắp kết thúc? Nghĩ kỹ lại thấy không thể đơn giản như vậy được. Trên trời bỗng đánh xuống mấy tia sét màu đen rất kỳ quái, mang theo sức mạnh hủy diệt cực đại.

Sấm sét đen nhánh đánh cổ thụ nứt ra.

Trong lòng cậu chợt có cảm giác kỳ quái, sấm sét màu đen quỷ dị lại lợi hại, giống như Thiên Đạo không muốn Tiên Đế xuất hiện nên cố tình phá hỏng cổ thụ tiến giai.

Cổ thụ bị lôi kiếp đánh bị thương tan nát, trong lúc hỗn loạn, các loại yêu thú chờ đã lâu cùng nhau nhào lên, một Mộc tộc bị thương nặng có sức hấp dẫn trí mạng đối với những sinh linh này.

Một trận chiến đáng sợ xảy ra, cổ thụ vươn cành đâm xuyên cơ thể yêu thú, hấp thu khí huyết đối thủ chữa lành vết thương độ kiếp. Tuy cổ thụ độ kiếp thất bại nhưng nguyên khí vẫn như cũ, không thể coi thường, hai bên cứ vậy giằng co, cho đến khi… toàn quân bị diệt.

“Thất bại rồi sao?” Trong lòng Diệp Đình Vân chợt nổi lên cảm xúc đau xót.

Cậu có cảm giác bản thân đã ngủ rất lâu rồi, rốt cuộc từ từ mở mắt ra.

Giang Thiếu Bạch bất an hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì, chỉ là mơ một giấc mơ.”

Vừa rồi Diệp Đình Vân khóc trong mơ làm hắn sợ hết hồn, hắn lên tiếng hỏi: “Mơ thấy gì?”

Cậu tả lại cảnh tượng trong mơ, Giang Thiếu Bạch không kiềm được cau mày, cảnh tượng tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ tiến giai Tiên Đế có phần tương tự tiền bối tộc Bất tử.

“Ngươi cảm thấy có một sức mạnh không rõ ngăn cản tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ tiến giai?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vậy.” Nếu thất bại đàng hoàng thì thôi đi, nhưng tiền bối thất bại do bị ám toán.

Sau khi tiền bối tộc Bất tử thất bại, cả chủng tộc xuống dốc, tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng vậy.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, xem ra tiến giai Tiên Đế không phải là chuyện tốt. Từ xưa đến nay, những người thử lên Tiên Đế đều bỏ mạng, chết một mình thì thôi đi, còn hại cả chủng tộc xuống dốc.

Trạng thái của Diệp Đình Vân hiện tại tương tự hắn trước kia, đã bắt đầu nằm mơ, có thể là đã kích thích gì đó, xem ra bọn họ không tìm sai chỗ.

“Ngươi còn cảm nhận được gì khác không?”

Cậu lắc đầu: “Hết rồi.”

“Ngủ một lúc đi.”

“Ừ.”

Sơn cốc này có rất nhiều linh hoa linh thảo sinh trưởng, hoàn cảnh rất tốt, Ngao Dạ uống say đã ngáy o o. Giang Thiếu Bạch nhìn qua Diệp Đình Vân, cậu đã ngủ say, ngửi thấy hương hoa được gió đưa tới, hắn cũng dần dần buồn ngủ.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy có ai đang lay hắn rất mạnh, hắn mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Ngao Dạ.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Giang Thiếu Bạch chợt có cảm giác không ổn: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngao Dạ đồng tình nhìn hắn: “Không thấy Diệp Đình Vân đâu.”

Hắn trợn mắt: “Lúc nào?”

Y gãi gãi đầu: “Không biết, lúc ta tỉnh lại thì không thấy nữa.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Không ngờ ta không phát hiện được gì.” Hắn đã là tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng, theo lý mà nói vừa có động tĩnh là hắn lập tức phát hiện mới đúng, chẳng lẽ có gì đó kỳ quái?

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy, ngươi ngủ rất sâu, còn ngủ say hơn cả ta.”

Giang Thiếu Bạch cau chặt lông mày, Ngao Dạ uống say mới ngủ không biết trời trăng gì, vậy mà hắn còn ngủ say hơn y, thật khó tin.

Hắn hỏi: “Ngươi có cảm nhận được gì không?”

“Có một chút, bên này có dao động không gian, có khả năng Diệp Đình Vân bị truyền tống đến nơi nào đó rồi.” Y đáp.

“Ra là vậy.”

Diệp Đình Vân có huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ, không chừng ngoài ý muốn phù hợp điều kiện nào đó, được tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ kéo vào bí cảnh.

Ngao Dạ nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Ta thấy Diệp Đình Vân không giống bị bắt đi.”

Giang Thiếu Bạch hít một hơi, hắn vẫn thiếu cảnh giác, hoặc là tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ có bản lĩnh quỷ dị.

Ngao Dạ an ủi: “Ngươi đừng quá lo lắng, không chừng lần này Diệp Đình Vân sẽ phát tài đó.”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Đúng là có khả năng này, có điều chúng ta vẫn nên tìm kiếm quanh đây xem sao.”

Y gật đầu đồng ý: “Cũng được.”

Hết chương 471