Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 114: Sinh Nhật Đăng Khoa (2)



Đăng Khoa vào phòng thay bộ vest lịch lãm và bước ra. Vừa đúng lúc thấy có chuyện gì náo động, anh liền nhanh chóng tiến đến. Bỗng thấy An Nhiên đang đứng ôm chân Tường Vy, còn cô ôm cô bé và xoa đầu vỗ về, anh vội vàng chạy đến và hốt hoảng lên tiếng.

- Có chuyện gì hả em?

- Là do em làm bể ly rượu, cô bé bị hoảng sợ một chút, cô xin lỗi bé nha. - Bạn phục vụ vội chạy đến và cúi xuống nhận lỗi.

Đăng Khoa vội vàng bế An Nhiên lên và lo lắng nhìn tới nhìn lui, âu yếm hỏi.

- Con có bị thương ở đâu không? - Đoạn anh quay sang Tường Vy, và hỏi nhỏ. - Em không sao chứ?

Tường Vy lắc đầu tỏ ra không sao và đưa tay bế lấy An Nhiên. Nhưng khi nhìn thấy các bạn đang chơi đùa huyên náo, An Nhiên cũng hào hứng tụt xuống khỏi tay Đăng Khoa và phấn khích chạy về phía trước. Tường Vy cũng cúi chào mọi người và tìm cớ lánh đi với con gái, tránh làm cho bầu không khí trở nên ngượng nghịu hơn.

- Em qua kia trông con bé tí, chào anh chị ạ.

Tất cả cũng đành gật gù và cười trừ tạm biệt, nhưng vừa quay đi thì Đăng Khoa đã nhanh tay giữ Tường Vy lại, anh ôm lấy vai cô ngồi vào bàn và nói.

- Để nó tự chơi với bạn đi, em ăn chút gì đã.

- Em ăn no rồi! - Tường Vy hơi nhổm người dậy và ngước lên trả lời.

Đăng Khoa vẫn giữ chặt vai cô và ra lệnh.

- Nãy giờ em lo cho An Nhiên không, đã thấy em ăn gì đâu. Nghe lời!

Mọi người đều quan sát thấy tình cảm Đăng Khoa dành cho Tường Vy, thì nhìn nhau qua lại, và thôi bàn tán như khi nãy. Đúng là nãy giờ loay hoay chưa kịp ăn gì tử tế, anh ấy cũng nhận ra à, Tường Vy thầm nghĩ.

Phục vụ bê một phần bít tết đến, Đăng Khoa nhanh chóng đặt ngay trước mặt Tường Vy và không quên dặn nhân viên chú ý đến An Nhiên đang chơi ở khu vực bên cạnh, để Tường Vy an tâm dùng bữa.

Thấy suốt bữa tiệc, thái độ Tường Vy có vẻ hơi sượng, chỉ cúi đầu không trò chuyện với ai. Một vài người bạn của Gia Kỳ thì nói nhỏ với nhau điều gì và lén nhìn sang Tường Vy, rồi lại ngó nghiêng qua khu trò chơi em bé. Có vẻ đã hiểu mọi người đang bàn tán chuyện gì, nên Tường Vy mới luống cuống muốn rời đi nhanh chóng. Đăng Khoa chạnh lòng nhìn sang người con gái mình yêu. Có lẽ mình đã hấp tấp muốn giới thiệu cô ấy với bạn bè, vô tình làm cô ấy khó xử.

Đăng Khoa lúc này giả vờ nói chuyện về dự án thật nhiều, rồi cố tình không nhớ ra vài chi tiết, khiến Tường Vy phải nhắc nhở. Bạn anh ấy cũng hào hứng muốn tìm hiểu, liền hỏi Tường Vy mấy câu. Cô cũng tự tin giải đáp mọi thắc mắc, phân tích vấn đề bằng vốn hiểu biết của mình. Mọi người lúc này mới nói chuyện với nhau nhiều hơn. Bạn Đăng Khoa cũng phải gật gù công nhận.

- Đúng là bạn gái Tổng giám đốc, không phải tầm thường.

Đăng Khoa cũng nhìn sang Tường Vy trìu mến và quay lại trả lời.

- Lần trước ký hợp đồng với nhà đầu tư lớn nhất Trung Quốc, đều là công của cô ấy hết. Trước khi về Halles cô ấy làm mưa làm gió ở Trung Quốc mọi người không biết đâu.

Nghe Đăng Khoa nói ai nấy cũng phải trầm trồ, không ngờ bạn gái Đăng Khoa lại là người tài giỏi như vậy. Mọi người bây giờ đều tập trung chú ý và muốn kết bạn với Tường Vy. Còn cô nghe Đăng Khoa nói thì phì cười, cô thì làm mưa làm gió được gì chứ, anh đúng là nhây, tâng bốc cô quá rồi. Tường Vy liền đấm vào vai Đăng Khoa cái tội bịa chuyện, anh cũng cười khúc khích và nắm lấy tay Tường Vy lén lút đặt dưới bàn, và nắm chặt mãi không buông.

Cái nắm tay ấm áp dường như làm cho Tường Vy thêm tự tin, anh như khẳng định cả hai sẽ đồng hành cùng nhau, anh không muốn cô bị bỏ lại, bị xem thường. Cô cũng có ưu điểm của riêng mình, anh chỉ muốn cô tự tin với ưu điểm đó, không thấy mặc cảm khi ở bên anh.



Tường Vy cũng nhận ra thành ý của Đăng Khoa, anh chỉ giả vờ hay quên khiến cô phải nhắc nhở. Cái nắm tay như ngầm nhắc nhở hãy tin vào tình yêu của anh, yên tâm ở bên cạnh anh, mọi thứ để anh lo. Cô cũng lén nhìn Đăng Khoa, ánh mắt long lanh cảm động.

Thấy tình cảm cả hai dành cho nhau, Gia Kỳ lại càng thêm ghen tức. Vốn muốn làm Tường Vy bẽ mặt, nhưng Đăng Khoa lại xuất hiện kịp thời, cô âm thầm dựa ra sau ghế, hậm hực uống cạn ly rượu.

***

- Lúc nãy chị muốn nói gì?

Nam Anh và Xuyến Chi đang ở bên ngoài ngắm cảnh Sài Gòn hoa lệ về đêm, cùng đón những cơn gió mát lạnh mơn man thổi. Cả hai có vẻ đều có tâm sự của riêng mình. Xuyến Chi bỗng không biết bắt đầu từ đâu, cô đành hỏi lại.

- Cậu cũng có chuyện muốn nói mà, cậu nói trước đi.

Nam Anh gãi đầu và hít thở sâu rồi từ từ nói.

- À! Gia đình có khuyên em... đi du học thêm ngành kinh doanh, nếu thích hợp sẽ định cư luôn ở Mĩ, cùng phụ quản lý công ty với anh trai bên ấy. Chị thấy sao?

Xuyến Chi nghe rõ từng lời Nam Anh nói, cô bất giác nắm chặt tay lại, ngăn không cho cảm xúc của mình lộ liễu lúc này. Phải, Nam Anh còn rất trẻ, tương lai đang rộng mở, tự dưng có một đứa con, chẳng phải ngáng đường công danh của cậu ấy sao.

Nam Anh cũng quan sát thái độ của Xuyến Chi. Không biết khi anh nói sẽ đi nước ngoài mấy năm, chị ấy sẽ phản ứng ra sao, có lưu luyến gì chuyện của cả hai không.

Xuyến Chi phì cười và quay qua đấm Nam Anh một cái rồi nói.

- Thì có cơ hội thì bắt lấy chứ sao. Cậu cũng là cậu ấm đó nhỉ, đi làm vì đam mê thôi phải không. Chuyện này cũng hỏi tôi.

Nam Anh khẽ xuýt xoa rồi nhăn nhó, chị ấy vẫn xem mình như đàn em, không mảy may có tình cảm với mình thì phải, dù cả hai đã có một đêm rất thân mật. Anh mím môi và hỏi lại cho chắc.

- Chị... không còn nghĩ gì khác hả?

- Nghĩ gì là nghĩ gì, điên à? - Xuyến Chi lườm anh ấy rồi nói.

Nam Anh chỉ đành thở dài thất vọng, đúng là chị ấy vẫn xem mình là đàn em. Anh xốc lại tinh thần và nói.

- Còn chị? Lúc nãy muốn nói gì cơ?

Xuyến Chi vuốt lại mái tóc bị gió làm tung bay và trả lời.

- Định hỏi có ký gia hạn hợp đồng lao động không, mà xem ra không cần rồi.

Vừa nói xong, Thuý Vy ở đâu chạy tới nói với Xuyến Chi là bắt đầu tiệc khiêu vũ, gọi chị ấy nhanh đi vào tham dự. Cả hai cũng hào hứng vội vã đi vào bên trong.



Vậy là đã xác định sẽ một mình nuôi con rồi. Không sao, mình không trách cậu ấy. Cậu ấy cũng là một người mang lại tiếng cười cho cuộc đời đầy u tối của mình. Khi người yêu qua đời vì tai nạn, cô không còn mở lòng với ai nữa, nhưng Nam Anh luôn bên cạnh cô, làm cô cười, làm cô tức giận, đủ mọi cung bậc cảm xúc. Cảm ơn cậu, vì đã mang lại nhiều cảm xúc cho cuộc sống vốn tẻ nhạt này.

Những giai điệu lãng mạn bắt đầu cất lên. Các vị khách quý cũng mời bạn đời của mình lên sàn khiêu vũ. Thành Vũ cũng dạy Thuý Vy vài điệu, cô lóng ngóng cứ giẫm phải chân anh, Thuý Vy xấu hổ không muốn nhảy nữa, anh lại thì thầm vào tai cô.

- Tự tin lên nào, nghe lời tiền bối.

Các cô gái phòng nhân sự cũng được vài vị khách mời lên sàn nhảy. Chỉ còn Nam Anh và Xuyến Chi, anh cũng mạnh dạn mời chị ấy một điệu. Xuyến Chi cũng gật đầu đồng ý, thôi thì xem như một kỷ niệm đẹp trước khi cả hai phải xa nhau, mỗi người một phương trời.

Sống mũi cô bỗng cay cay, nhớ về những kỷ niệm cả hai cùng trải qua. Những lần không nương tay dạy dỗ đàn em, những lần cả hai liên tục đấu khẩu, những lần đi chơi hay xem phim cùng nhau mỗi cuối tuần. Tất cả nhanh chóng trôi qua và không bao giờ quay trở lại. Nam Anh cũng sẽ vậy, cũng sẽ bước qua đời nhau và chỉ để lại những kỷ niệm thật đẹp.

Tất cả đều chìm đắm vào giai điệu lãng mạn.

Thấy An Nhiên cũng hào hứng bắt chước theo điệu nhảy, cô bé hết xoay người rồi lại nhịp chân, rồi lại té oạch xuống. Đăng Khoa từ lúc nào đã quan sát được, anh cũng phải bụm miệng phì cười. Bỗng nảy ra ý gì, anh liền tiến về phía An Nhiên và cúi người, lịch thiệp đưa tay ra nói.

- Công chúa nhỏ, cho thần mời người một điệu nhảy nhé!

An Nhiên bất ngờ quay lại, thấy dáng vẻ Đăng Khoa thật giống hoàng tử trong câu chuyện mẹ kể. Cô bé cung bụm miệng cười khúc khích rồi cũng nắm lấy tay Đăng Khoa bước lên sàn nhảy.

Một người cao lớn, lom khom dìu một cô bé lon ton bước lên, ai nấy cũng nhìn nhau cười và cũng nhau nhường chỗ. An Nhiên say mê với điệu nhạc, ngước lên nhìn Đăng Khoa hào hứng cười khúc khích, anh cũng nở theo một nụ cười chiều chuộng. Đoạn, anh đưa tay nắm tay An Nhiên giơ lên cao, cô bé cũng hiểu ý xoay liền mấy vòng, làm ai nấy cũng phải vỗ tay thán phục.

Lúc này, bánh kem được đẩy ra, ai nấy cũng dừng lại nhường đường. Đăng Khoa liền bế bổng An Nhiên tiến đến chiếc bánh kem ba tầng, lung linh ánh nến. Tường Vy nãy giờ chỉ ngồi chăm chú quan sát cả hai, thấy giây phút thổi bánh kem ý nghĩa liền đưa điện thoại lên ghi hình.

Đăng Khoa cũng nhìn thấy Tường Vy liền vẫy tay với cô. An Nhiên cũng vẫy tay mãnh liệt gọi mẹ lên cùng thổi bánh kem. Nhưng Tường Vy xua tay và ra hiệu cho An Nhiên thổi bánh kem nhanh lên. Đăng Khoa hết cách đành đi xuống chỗ Tường Vy, Xuyến Chi cũng nhanh nhảu đẩy cô ấy đi lên còn mình lấy điện thoại quay lại giúp.

Cả ba người đứng quây quần và hát bài hát "Happy Birthday To You" trong điệu nhạc rộn rã. Vừa dứt lời bài hát, An Nhiên vội chồm người xuống thổi những cây nến xinh lung linh. Đăng Khoa và Tường Vy cũng phụ một tay. Rồi điện được bật lên, mọi người đều gửi lời chúc tốt đẹp tới vị Tổng giám đốc điển trai.

An Nhiên cũng quay qua, ôm lấy gương mặt Đăng Khoa và đặt lên một nụ hôn chúm chím dễ thương. Trong lòng Đăng Khoa lại dấy lên cảm giác hạnh phúc, anh cũng hôn phớt lên gò má bầu bĩnh của bạn nhỏ một nụ hôn. Xong đâu đó, cô bé tụt xuống khỏi vòng tay Đăng Khoa chạy về hướng Thuý Vy đang vẫy tay mới mình.

Tường Vy cũng toan bước xuống nhưng Đăng Khoa đã nhanh tay giữ cô lại. Chưa kịp hiểu anh ấy định làm gì, thì Đăng Khoa ôm lấy gương mặt đang ngơ ngác và đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn bất ngờ trước đông đảo khách mời.

Mọi người cùng nhau vỗ tay, reo hò cổ vũ, huýt sáo hưởng ứng. Còn Thành Vũ đứng bên hốt hoảng vội bịt mắt An Nhiên lại. Ai nấy cũng nhìn nhau tươi cười hạnh phúc.

Tường Vy xấu hổ đẩy Đăng Khoa ra, cảm thấy gò má hồng cũng đang ửng đỏ. Anh ấy tự dưng hôn mình trước đông đảo mọi người, khiến cô không không kịp phản ứng, chỉ biết vội vàng đưa tay ôm lấy hai gò má đang nóng ran đứng yên xấu hổ. Đăng Khoa thấy hết dáng vẻ lúng túng đáng yêu đó. Anh vòng tay qua eo cô và cúi xuống nở nụ cười trìu mến.

Một bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ và nhiều bất ngờ. Ai cũng bận chúc phúc cho cặp đôi trong sảnh chính. Không ai để ý, Gia Kỳ đứng ở ngoài tức giận cầm ly rượu trong tay chặt đến run lên, đôi mắt long lên đỏ ngầu. Một giọt nước mắt ấm ức bất giác rơi xuống. Cô ta dám hống hách đứng vị trí bên cạnh Đăng Khoa sao, tưởng mình là phu nhân giám đốc thật sao. Vị trí đó vốn thuộc về mình, cô ta cũng xứng đứng bên cạnh Đăng Khoa ư.

Trước giờ cứ mắt nhắm mắt mở không thèm để ý, đã để cô ta trèo cao quá rồi. Đúng là người từng trải, đầy tâm cơ, cố ý mang con gái ra lấy sự thương xót của Đăng Khoa.

Gia Kỳ nhìn trừng trừng vào Tường Vy đang bẽn lẽn cười xấu hổ và nghiến răng.

- Tôi chịu đủ rồi, tôi phải khiến cho cô thân bại danh liệt, không còn mặt mũi nhìn Đăng Khoa!