Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 112: Hoài Nghi (2)



Đăng Khoa vừa về đến nhà, anh bực mình cởi áo vest ra vứt sang một bên, rồi thả mình ngồi phịch xuống ghế sô pha. Anh nhắm mắt đưa tay lên nới lỏng cà vạt, ngửa đầu ra sau ghế thư giãn.

Sau khi xong việc, anh ghé trung tâm thương mại mua ít đồ, vô tình thấy cảnh Thành Thành và Tường Vy nói cười thân thiết với nhau. Đăng Khoa ngồi thẳng dậy, khoanh tay làm mặt giận, trong lòng rất muốn tra hỏi Tường Vy rằng tại sao lại hẹn hò với Thành Thành. Nhưng anh cầm điện thoại lên, rồi lại vứt xuống.

Trưa nay từ chối đi ăn với mình để đi cùng cậu ta à. Đã dặn em chỉ được chú ý mình anh, mà sao không nghe lời gì cả.

"Cả hai người đó đã đi đâu, đã làm gì nhỉ?"

Đăng Khoa bực mình đứng ngồi không yên, anh chống tay ngang hông đi đi lại lại tiếp tục đắn đo. Có nên hỏi thẳng không nhỉ, cô ấy có nghĩ mình là kiểu người chiếm hữu, chỉ đi gặp bạn bè bình thường cũng ghen không nhỉ. Nhưng Thành Thành không bình thường, cậu ta muốn theo đuổi Tường Vy. Nhất định phải hỏi rõ.

Đang miên man suy nghĩ, thì điện thoại reo lên, Đăng Khoa liền nghe máy. Ở công ty, Thành Vũ đang gọi Đăng Khoa về ký mấy hợp đồng quan trọng.

- Alo anh à? Anh xong chưa, có mấy văn bản cần anh ký gấp!

- Cậu mang qua nhà cho tôi! Giờ tôi lại sang nhà hàng rồi!

Nói xong Đăng Khoa tắt máy, giở đống hồ sơ tài liệu bên nhà hàng ra xem. Nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Tường Vy thân thiết với người khác. Đăng Khoa vò đầu rồi mặc kệ, quyết định bước vào phòng tắm cho thoải mái tinh thần.

Bên công ty, Thành Vũ lắc đầu khó hiểu, nhưng cũng soạn hợp đồng chuẩn bị mang đi. Anh xem lại đồng hồ chợt nhớ ra điều gì liền lên tiếng.

- Thôi chết, tới giờ hẹn với chủ tịch Vương... Tường Vy, em mang hợp đồng qua nhà Tổng giám đốc giúp anh!

Tường Vy cũng nhận lời và đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, Thành Vũ cũng dặn dò thêm.

- Nếu không có anh ấy thì em mang vào để trên bàn làm việc nhé, mật khẩu là...

***

Bên chung cư nhà Đăng Khoa.

Tường Vy đứng bấm chuông nhưng không thấy ai mở cửa. Có lẽ anh Đăng Khoa đã ra ngoài rồi, cô nghĩ và đưa tay bấm mật khẩu. Nghe tiếng mở cửa, Đăng Khoa giờ mới tắm xong đang mặc quần áo. Anh lau vội mái tóc còn ướt, và cầm áo sơ mi bước ra, Đăng Khoa vừa lau mái tóc vừa lên tiếng.

- Cậu qua rồi à? Để đó lát tôi xem sau!

Nghe tiếng Đăng Khoa, Tường Vy bỗng giật mình, vì cô nghĩ không có ai ở nhà nên xông vào luôn. Vừa quay lại đã thấy Đăng Khoa mặc độc chiếc quần Âu, bước ra từ nhà tắm. Mái tóc còn ướt, loà xoà trước trán.

Lồng ngực ấm áp thường ngày cô ôm hôn, ngả đầu lên, lấp ló đằng sau lớp áo sơ mi Đăng Khoa đang vắt trên vai. Tường Vy còn thấy rõ cơ bụng sáu múi cuồn cuộn. Cánh tay thường ngày dịu dàng ôm cô vào lòng cũng đầy cơ bắp. Hoá ra sau bộ đồ vest chỉnh chu, thân hình Đăng Khoa trông như thế. Cô bỗng thấy hai gò má mình nóng ran.

Lúc này Đăng Khoa nhìn lên đã thấy Tường Vy đứng trước mặt, mở to đôi mắt. Anh cũng giật mình đứng im, vì cứ ngỡ là Thành Vũ nên cứ thế đi ra. Tường Vy lập tức xấu hổ quay đi và nói.

- Anh Vũ bận tiếp chủ tịch Vương nên kêu em mang hồ sơ qua đây, em để trên bàn cho anh nha!

- Đưa đây anh xem rồi ký luôn! - Đăng Khoa lập tức trả lời và tiến về phía cô.

Tường Vy hốt hoảng lấy hồ sơ che mặt, tay kia ra hiệu cho Đăng Khoa dừng lại, và la toáng lên.

- Anh mặc áo đàng hoàng đi rồi xem!

Biết Tường Vy xấu hổ, anh vừa mặc áo vừa tiếp tục trêu.



- Không mặc áo xem cũng được mà?

Đăng Khoa nói xong, đã đứng ngay trước mặt cô và đưa tay giật lấy tập hồ sơ ra. Tường Vy hốt hoảng vội lấy tay che mặt và hét lên.

- Á!!! Đồ biến thái.

Cô hé mắt nhìn qua kẽ tay đã thấy Đăng Khoa quần áo chỉnh tề đứng khoanh tay nhìn cô. Tường Vy vội bỏ tay ra và đứng cười trừ. Đăng Khoa đi ngang qua cô và không quên lấy tay gõ yêu lên trán cô gái manh động một cái.

- Tự xông vào nhà anh còn mắng anh biến thái! Càng ngày càng hư.

Tường Vy gãi đầu xấu hổ và bước theo đến sô pha. Đăng Khoa khẽ lấy khăn chậm những giọt nước còn nhiễu xuống từ trên mái tóc, và chăm chú xem hồ sơ. Còn cô thì ngồi ngắm kỹ anh một tí, từ mái tóc đến sống mũi cao, và đôi môi mỏng thường ngày vẫn trao cô nụ hôn nồng ấm. Nhìn anh thế này cũng thật hay, gần gũi hơn với kiểu tổng tài lạnh lùng thường ngày.

Đăng Khoa bỗng liếc lên, làm Tường Vy giật mình. Anh ấy có biết mình lén ngắm anh ấy lâu như vậy không nhỉ. Cô giả vờ sắp xếp đống giấy tờ lộn xộn trên bàn và ngỏ ý muốn vào phòng làm việc cất cho anh. Đăng Khoa cũng gật đầu đồng ý, rồi tiếp tục công việc.

Vào phòng sách của Đăng Khoa, Tường Vy mới thở phào, không hiểu tại sao mình lại cuống lên như vậy. Cô bước đến bàn làm việc, đặt giấy tờ lên ngay ngắn, rồi nhìn xung quanh một lượt. Bỗng cô chú ý đến một khung hình để bàn, Tường Vy tò mò cầm lên ngắm nghía.

Cô khẽ vuốt lại khung ảnh cũ và đứng ngắm hồi lâu. Chắc đây là gia đình của Đăng Khoa, thật hay vì được biết nhiều hơn về những thành viên trong gia đình anh ấy.

Đăng Khoa từ lúc nào cũng đã bước vào trong phòng sách, nhưng Tường Vy không chú ý. Anh nhẹ nhàng bước đến đứng ngay sau lưng cô, thấy cô đang mải mê ngắm bức ảnh gia đình, anh khẽ mỉm cười, đặt tay lên bàn và giải thích. Tường Vy giờ đây đang đứng gọn trong vòng tay của anh.

- Bức ảnh đầy đủ thành viên gia đình anh. Đây là ba mẹ anh, còn đây là anh Đăng Vũ và chị dâu!

Tường Vy cũng ngước lên cười và trả lời.

- Nhìn anh lúc ấy thư sinh quá. Anh giống ba nhỉ, nhất là đôi mắt!

Đăng Khoa cũng vuốt nhẹ lên tấm ảnh cũ và ngẫm nghĩ. Đây là lúc anh trai mới cưới chị dâu, nhà có thêm thành viên mới, ai nấy cũng hạnh phúc. Chỉ tiếc là... bây giờ đã thiếu đi một người. Anh cũng cười nhẹ từ từ trải lòng.

- Ba rất thương anh, còn anh là đứa bất hiếu, chỉ biết làm ông buồn lòng. Lúc ba mất, anh cũng không kịp về nhìn ba lần cuối. Điều đó cứ làm anh day dứt mãi.

Thấy Đăng Khoa trầm tư suy nghĩ, Tường Vy khẽ chạnh lòng. Có lẽ cô hiểu được cảm giác ấy, mẹ cô cũng đã mất lúc cô còn nhỏ. Tuy được ở cạnh gia đình, nhưng khi mẹ mất cô đã rất đau lòng. Huống gì Đăng Khoa còn không được gặp người cha kính yêu lần cuối, hẳn anh đã rất đau khổ và cắn rứt thời gian dài.

Tường Vy đặt tấm ảnh xuống và xoay người lại, đưa hai tay ôm lấy gương mặt đang buồn của Đăng Khoa, và dịu dàng nói.

- Mẹ em cũng mất từ khi em còn nhỏ. Em chỉ ở với ba thôi! Hôm nay ba em vào rồi gấp rút về ngay, để hôm sau em sẽ giới thiệu anh với ba em nha.

Đăng Khoa cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tường Vy và mỉm cười đồng ý. Ba anh mất anh đã rất buồn, mãi không quên được. Một cô bé như em mà đã chịu nỗi đau mất người thân, chắc lúc ấy hẳn em cũng đã rất rất đau lòng.

Tường Vy suy nghĩ rồi nói thêm.

- Nên em từng có ý nghĩ, đời người vốn không dài, nếu yêu ai thì hãy mạnh dạn nói ra, vì biết đâu, lần sau sẽ không còn cơ hội. - Tường Vy bỗng dừng lại và tự cười chính mình, Đăng Khoa vẫn im lặng lắng nghe, cô lại tiếp tục. - Nhưng nhiều khi kết quả nó lạ lắm!

Nói đến đây cô lại cúi đầu, nhớ lại mình của khi xưa, cũng bồng bột yêu đương không suy nghĩ. Lúc đó, cô ngây ngô kiểu "Bắt được con ve sầu, ngỡ như nắm cả mùa Hè trong tay. Hôn lên gò má, cứ ngỡ sẽ có nhau trọn đời".

Đăng Khoa hiểu ý cô, anh khẽ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên, nhìn vào đôi mắt biếc đượm buồn và cúi xuống hỏi nhỏ.

- Không sao, anh hiểu mà! Vậy bây giờ, em có yêu anh không?



Tường Vy cong đôi môi hồng, đôi môi luôn làm Đăng Khoa cứ muốn hôn lên thật nhiều, và lém lỉnh lắc đầu.

- Không! Anh thèm yêu anh!

Đăng Khoa cũng phì cười, vừa lúc nãy còn giận, muốn chất vấn em, bây giờ lại tan biến hết. Sự dịu dàng của em, dáng vẻ của em khiến anh chỉ muốn yêu chiều mãi.

Anh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc mềm và mân mê gương mặt thanh tú ấy. Anh nhẹ nhàng rê ngón tay cái đến chiếc cằm nhỏ, áp sát đôi môi hồng và thì thầm.

- Không sao! Anh sẽ làm cho em yêu anh nhiều hơn!

Đôi môi anh nhanh chóng đặt lên đôi môi hồng đang khép nép một nụ hôn dịu dàng. Tường Vy cũng khép hờ đôi mi lại, và vòng tay ôm lấy tấm lưng Đăng Khoa đáp lại nụ hôn của anh. Đăng Khoa ôm chặt Tường Vy trong vòng tay. Đôi môi cả hai nóng bỏng quyện vào nhau nồng say.

Bàn tay ấm của anh đang áp lên lưng cô bỗng lướt xuống. Một cảm giác nhẹ nhàng, có như không khiến Tường Vy khẽ rùng mình. Chưa hết bất ngờ thì anh mạnh mẽ bế Tường Vy ngồi lên bàn.

Cô giật mình dừng lại, thì Đăng Khoa đã nhanh chóng đưa tay lên luồn vào làn tóc rối, giữ lấy cô và tiếp tục nụ hôn mãnh liệt. Bàn tay kia nhẹ nhàng đặt lên chiếc đùi thon thả, tham lam ôm sát vào người anh. Tường Vy rùng mình, phản xạ chạm vào ngực anh và đẩy anh ra.

Nhưng Đăng Khoa vẫn không nhúc nhích, anh bắt đầu rời môi Tường Vy và lướt đôi môi nóng ẩm xuống chiếc cổ thon trắng ngần. Cảm nhận được hơi thở nồng ấm của Đăng Khoa ngay bên tai mình. Tường Vy cũng khép mi mắt, căng người chờ đợi.

Bàn tay Đăng Khoa khẽ đặt lên ngực cô và lần tới cúc áo. Đôi môi Đăng Khoa vẫn lướt trên cổ, giờ đang di chuyển dần xuống hõm xương quai xanh mơ màng.

Khi Đăng Khoa vén áo sơ mi của cô ra, để lộ đôi vai trần nhỏ nhắn. Hơi máy lạnh phả vào người làm cô bừng tỉnh. Bỗng nhớ đến chuyện lúc sáng nghe lỏm mọi người bàn tán, nhớ lại những vết rạn xấu xí trên bụng mình. Cô vội nắm tay anh lại, tay kia đẩy Đăng Khoa ra.

- Đừng anh!

Nhưng Đăng Khoa dường như không nghe thấy, tay anh dễ dàng thoát khỏi tay Tường Vy và lần xuống eo cô, vén áo sơ mi ra khỏi chiếc váy.

"Không thể để anh ấy phát hiện vết rạn trên bụng mình."

Tường Vy khẩn trương đấm vào vai Đăng Khoa và la lên.

- Không được! Anh Khoa, dừng lại!

Đăng Khoa giờ mới thức tỉnh, anh dừng lại, từ từ nhìn Tường Vy với ánh mắt say đắm. Cô vội túm lại áo sơ mi của mình và ánh mắt bối rối không dám nhìn Đăng Khoa. Anh ngẩn ngơ giây lát rồi phì cười và nói.

- Anh xin lỗi! Hay là chúng ta vào phòng ngủ.

Tường Vy vội xua tay, lập tức tìm một lý do.

- Không phải, hôm nay... không được... em... em...

Cô mím môi và chớp chớp đôi mắt, ái ngại nhìn Đăng Khoa. Anh chăm chú lắng nghe một hồi cũng chợt hiểu ý và khẽ đưa tay vuốt tóc cô, cười nhẹ. Tường Vy nuốt nước miếng, trong lòng dấy lên cảm giác như có lỗi, cô căng thẳng nhìn sang chỗ khác. Cô vẫn chưa sẵn sàng để anh nhìn thấy những dấu vết xấu xí đó.

Thấy Tường Vy còn đầy vẻ bối rối, anh nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô và dịu dàng nói.

- Không sao! Chúng ta còn nhiều thời gian mà.

Rồi anh ôm Tường Vy vào lòng vỗ về, cô cũng ôm lấy tấm lưng rộng của anh, nhắm mắt lại, một cảm giác yên bình quen thuộc. Cô từ từ ngả đầu lên vai anh, thả lỏng người ra. Đăng Khoa cũng cảm nhận được, có vẻ cô đã hết căng thẳng, anh nhắm mắt, hôn nhẹ lên mái tóc mềm.

"Anh yêu em, Tường Vy của anh!"