Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 67: Nếu tôi còn sống, tôi sẽ không để anh sống yên đâu võ đình nam





"Anh đã ăn gì chưa? Otis nhắn tin hỏi

" Chưa"Nam đáp

"Để em đưa đồ ăn qua cho anh nha" Otis đã nấu cơm, muốn đem qua cho Nam

"Ukm, cảm ơn em"

....

Trong lúc Otis chưa tới thì Nam uống tiếp. Gần chục lon Tiger rồi... Một lúc sau Otis tới,cửa không khóa Otis tự bước vào...

"Trời ơi, anh nhậu sao. Anh uống nhiều vậy?"

Nam ngước mặt lên nhìn Otis


"Em về rồi sao, em có biết anh nhớ em phát điên luôn không?" (Nam say quá rồi, không còn tỉnh táo, anh nhìn nhầm Otis là Dương)

.. Dương ngồi trên taxi gần tới nhà Nam rôi

"Nè 2 cậu mình không thể để bộ dạng này mà vào gặp anh ý được. Mình phải thay đồ, makeup nữa chứ. Không thể để anh ấy thấy mình tàn tạ như này được"

"Ghé nhà mình đi, rồi thay đồ. Nhà gần đây mà" Linh Miu nói

Cả 3 ghé nhà Linh Miu

Dương vì muốn che tay, chân gầy gò, ốm yếu của mình. Nên đã chọn bộ đồ màu hồng dài tay, quần dài, có nón. Cậu đội thêm bộ tóc giả nữa.

"2 cậu thấy mình ổn chưa? Có thấy gầy quá không?" Dương hỏi

"Ổn hơn rồi, giờ Makeup nữa" Linh Mai đáp

"Mấy cậu Makeup cho mình nhẹ nhàng thôi, làm sao da dẻ mình hồng hào là được. Son môi nhẹ thôi, làm sao không thấy môi khô, tái xanh là được. 10 phút sau xong"

"Ok chưa,? Dương đứng trước gương soi rất lâu. Vì lâu lắm cậu mới gặp người yêu của mìinh, nên cậu muốn mình đẹp trong mắt anh ấy.

" Rồi, cậu soi gương hơi bị lâu rồi đấy"

.. Cả 3 lên đường đến nhà Nam

"20 phút nữa là em gặp anh rồi. Gặp em anh có vui không nhỉ? Anh có bất ngờ không? Anh có chạy thật nhanh ôm mình không? Anh có nhớ mình nhiều như mình nhớ anh không? Anh có chờ mình quay về không?" Một mớ câu hỏi lộn xộn trong đầu Dương.

"Các cậu thấy mình đẹp chưa, đáng yêu chưa" Dương hỏi liên tục

Linh Mai và Miu chắp tay lạy. Dạ đẹp rồi ạ.


..

Xe taxi Dừng trước khu nhà Nam ở. Dương vào một mình.

"Em về thật rồi, anh nhớ em lắm" Nam xông tới ôm lấy Otis hôn,vừa hôn vừa gọi Dương. Dương anh nhớ em. Anh cố hôn mãnh liệt hơn.

Dương nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Vì muốn gây bất ngờ cho anh. Nhưng chính anh đã gây bất ngờ cho cậu. Chân cậu không còn muốn bước thêm bước nào nữa. Cậu nhẹ nhàng quay người ra đóng cửa lại. Ra ngoài ngồi thụt xuống đất và khóc.

"Hai người đã bên nhau rồi sao. Nhanh vậy sao, tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần mà. Anh quên tôi nhanh vậy sao. Anh từng nói hiện tại và tương lai anh chỉ yêu mình em. Mà giờ đây anh hôn người con trai khác, trong chính ngôi nhà của anh. Anh đã nói em là người đầu tiên và duy nhất bước vào nhà này mà. Em sợ anh thấy em bộ dậng ốm yếu, sẽ lo lắng cho em. Xem ra là do em ngu. Đúng rồi là do tôi kêu Anh ta chăm soc anh mà. Tôi lấy quyền gì mà tức mà hiận chứ. Là tôi đòi chia tay mà, anh đâu có lỗi. Hài ghê, đời đúng mắc cười quá....

Tôi ngu mới hy sinh tất cả vì anh. Tôi ngu mới một mình ôm lấy thương đau, để anh hạnh phúc...

"Võ Đình Nam tôi hận anh" Dương tức giận nói

"Nhưng anh Otis không giống người đi cướp bồ người khác"

"Mình phải chờ anh ấy ra hỏi rõ ràng"

.. Cậu ngồi chờ đã 30 phút trôi qua. 1h trôi qua.

"Sao Otis vẫn chưa ra, không lẽ họ thật sự làm chuyện đó sao?" Cậu không còn kiên nhẫn nước mắt đã ướt hết áo rồi.

.... Trong nhà Nam

Nam cố hôn Otis. Otis đẩy ra, em yêu anh nhưng em không phải loại người cướp người yêu của bạn. Em muốn đợi, đơi khi anh có thể yêu em. Nói dứt câu thì Nam ói hết lên người Otis

" Thôi xong anh ấy say quá rồi, giờ đồ em ướt nhẹp thế này. Em lấy gì mặc đây. Anh đợi em xíu em đi thay đồ rồi sẽ lau người cho anh.."

Otis mở tủ đồ vào phòng thấy sẵn bộ đồ ngủ màu hồng trên giường. Cậu đang vội nên lấy thay luôn. Thay đồ xong, đi pha nước lau người cho Nam, vì anh nôn dính người rồi.


Dương vẫn không tin là Nam yêu Otis. Cậu bước vào xác nhận lần nữa.

Dương bước tới của thấy Otis mặc bộ đồ ngủ của cậu. Tay cậu ta đang cởi từng cúc áo của Nam. Dương giật mình, nước mắt không còn ngăn được nữa, nó rơi trong vô thức.

Cậu chạy thật nhanh ra ngoài. Cậu tìm một cục đá, rút chiếc nhẫn đôi ra. Cậu cầm cục đá đập chiếc nhẫn, đập tới khi tay chảy máu, nước mắt không ngừng rơi. Cậu càng đập, càng nhớ về cảnh hai người đó hôn nhau. Nhớ tới bộ đồ của cậu cũng là người khác mặc. Võ Đình Nam tôi thề tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Cậu chay nhanh ra khỏi đó, đứng ngoài đường hét thật to "kết thúc rồi" "Á"

"Võ Đình Nam" tôi hận anh. "Võ Đình Nam" từ giờ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt " Dương rất tức giận.

"Dương cởi tóc giả ra vứt vào sọt rác. Đưa tay kau hết lớp Makeup và son.. Cậu gọi cho Linh Mai quay lại đón.

Linh Mai và Linh Miu tới. Dương chạy tới ôm 2 người và òa khóc... Mình muốn quay về Mỹ.

Cả 2 biết chuyện không lành. Sợ ảnh hướng sức khoẻ Dương nên không ai hỏi gì nhiều. Đợi khi nào cậu ấy ổn hơn, cậu ấy sẽ nói.

.. Cả 3 quay ra xe đi về nhà Linh Miu

Trước khi bước lên xe Dương quay đầu lại nhìn nhà Nam và nói: "Nếu tôi còn sống, tôi sẽ không để anh sống yên đâu Võ Đình Nam" giọnh điệu lạnh như băng

Người ta thường nói khi yêu ngọt ngào bao nhiêu. Thì khi bị phản bội, lạnh lùnh, cay nghiệt bấy nhiêu.