Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 52: Anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về. chiến đấu với tử thần





Xe đẩy Nam từ từ vào trong. Dương kiệt sức, ngồi bệt xuống đất. Nhìn xung quoanh toàn là máu của người cậu yêu nhất.

"Đỗ Hoàng Dương mày có còn là con người không. Mới cách đây không lâu mày coi anh ấy còn quý hơn cả mạng sống. Thấy anh bị người ta bày trò, mày tức điên lên. Bằng mọi giá giúp anh. Mày con nói:" Dù cả thế giới quay lưng với anh thì em cũng sẽ vì anh mà quay lưng với cả thế giới." Vậy mà giờ chính mày là người quay lưng với anh. Khiến anh chịu biết bao tổn thương. Giờ còn không biết sống chết ra sao? Mày hiwas gì với chị Mina "Hứa sẽ yêu anh ngiều hơn, quan tâm anh nhiều hơn. Yêu anh luôn phần của chị." Đây là cách mày yêu anh à... Phòng phòng cấp cứu. Cậu đứng dậy chạy đi."

" Em đi được không? Để anh dìu em.

Cậu quỳ xuống bên ngoài phòng cấp cứu. Bên trong là người đàn ông cậu yêu,vì cậu mà tai nạn nằm đó. Rèm cửa phòng cấp cứu từ từ kéo lại. Cậu không còn nhìn thấy anh nữa. Cậu quỳ ở đó, tay vẫn đập cửa, Võ Đình Nam anh nghe em nói đây. Anh phải sống, anh mà chết em sẽ không tha thứ cho anh đâu. Võ Đình Nam.. em yêu anh... Võ Đình Nam anh nghe không. Những giọt nước mắt mắt của cậu bây giờ là vô nghĩa. Khi nhìn người cậu yêu nhất một mình chiến đấu dành quyền sống.

"Em xin lỗi, em sai rồi. Nếu em nói với anh sớm hơn. Rồi chia tay trong êm đẹp cũng không khiến anh ra nông nỗi này.

...

1h trôi qua, 2 h trôi qua 3h trôi quá, 4 h trôi qua anh vẫn chưa ra


Em thì ngồi đây, còn người em yêu giờ còn ở trong đó chiến đấu ác liệt với tử thần.

...

Anh ơi anh mau ra với em đi. Anh ơi em biết em sai rồi, em không nên nói lời nhẫn tâm với anh như thế. Anh ơi, anh anh... Cố gắng lên vượt qua nhé. Đừng bỏ em, bỏ mẹ. Đôi mắt đỏ hoe, chsan tay run rẩy, không còn sức. Cậu vì quá đau đớn lại ho ra máu, lần này lại nhiều hơn. Đấy anh thấy không? Ông trời phạt em đấy,đừng lo cho em nha. Em sẽ khỏe thôi, chỉ cần anh sống.

Trong phòng cấp cứu:

Bác sĩ:Bệnh nhân mất máu quá nhiều. Truyền máu gấp.

....

Y tá đẩy cửa ra:

chị y tá anh ấy sao rồi? Dương hỏi

"Anh ta rất nguy kịch. Thiếu máu gấp, chúng tôi cần đi lấy máu.

...

Hiện tại bệnh viện đã hết máu dự trữ, mời người nhà vào thử nhóm máu phù hợp để truyền cho bệnh nhân.

" Em... Em lấy máu em đi chị".

" Riêng cậu thì không, vì cậu sức khỏe yếu quá."


" Để anh đi thay em" -- Thịnh nói

" Em em được mà chị, anh ấy wuan trịng với em lắm.Chij giúp em với. Lấy hết máu của em cũng được."

Cậu theo tôi vào

Cậu đã được thử máu và thật may nhóm máu của cậu phù hợp với anh. Cậu nằm giường kế bên truyền máu cho anh. Nước mắt chảy dài trên hai gò mà chảy xuống tai, ướt hết gối.

" Anh à, anh biết không. Bây giờ en ghét bản thân mình lắm. Nếu được em mong bác sĩ lấy hết máu em đi. Cho em chết đi, để không phải chịu đau đớn. Nhìn người em yêu mà không thể yêu. Anh à, anh biết không. Em nhớ vòng tay ấm áp của anh lắm. Em nhớ cả nụ hôn của anh. Nhớ cả mùi cơ thể của anh nữa. Dù biết là mình không nên nhớ. Nhưng có vẻ như bây giờ muốn em quên anh thật khó lắm. Anh à, giờ chúng ta nằm đây chỉ cách nhau một sợi dây chuyền máu thôi. Mà sao em thấy nó xa như 1 vòng trái đất vậy. Em không thể nói em nhớ anh. Cũng không thể ngồi kế bên chăm sóc anh. Em ước gì mình không phải anh em. Chưa bao giờ mà em ước em không phải con của mẹ như lúc này. Em vô lý quá phải không?

Anh à, hôm nay anh giận lắm phải không, anh thất vọng lắm phải không? Chắc anh đau lắm phải không, dâu như chính em cầm dao đâm vào tim anh đúng khoing? Anh hãy cố gắng vượt qua anh nhé. Rồi muốn xử em thế nào cũng được. Chứ nếu anh mà đi, thì ai hát em nghe, ai cõng em, ai ôm em. Ai thương em...

.... Trong đầu Nam..

"Cậu ta không yêu cậu đâu. Cậu đi với mình, mình sẽ vẫn yêu cậu như xưa. Mình sẽ chăm sóc cậu, chúng ta sẽ sống hạnh phúc."

"Đúng vậy, em ấy không yêu mình. Em ấy sợ mình lằm tổn thương em ấy. Em ấy ghét mình rồi. Chắc cúng không muốn găp mình nữa đâu. Cậu đưa mình theo với, giờ mình phải làm sao để đi cùng cậu.. " Nam nói

"Cậu chỉ cần đi qua cây cầu này là được sống hạnh phúc với mình. Thay vì sống đau khổ với cậu ta." Mina đáp

...

Ở phòng mổ....

Bác sĩ otis: Nhịp tim giảm mạnh rồi. Sốc điện nhanh lên.


Dương nằm đó, ôm misngj lại mà khóc. Anh anh cố lên vượt qua. Quay về với em, đùng bỏ em đi.

Dương rút kim tiêm ra chạy lại chỗ Nam đang sốc điện.

Bác sĩ:Đưa cậu ta ra ngoài.

"Đợi cháu một xíu đuọc không ạ?

Cậu rút ổng thờ của Nam ra hôn lên môi anh, rồi nắp ống thở laị."Võ Đình Nam ở lại với em. Đừng bỏ em mà đi. Em cần anh,rất cần.

.... Trong đầu Nam...

" Chỉ cần mình đi aua cây cầu này là được sao. Nhưng Anh nghe thâyd tiếng ai đang goị"Anh ơi ở lại với em. Đừng bỏ em đi, em cần anh(Là Dương). Xin lỗi cậu Mina, mình không đi với cậu đâu. Em ấy cần mình, mình phải ở lại..

....

Y tá: Bác sĩ nhịp tim đập trở lại rồi. (cả bác sĩ và y tá đều khóc khi thấy Dương như vậy.)

Dương cũng kiệt sức và ngất đi.