Dục Tu Ký

Chương 238: Du lão tổ - Du Phong Hiến



Quay ngược trở lại ban nãy, lúc Triệu Cao Vương dùng pháp tắc thời gian kéo Tiêu Mộ Đình sống dở chết dở từ bên dưới hồ nước ra, va chạm cực mạnh. Y phục rách lỗ chỗ ướt sũng, và tất nhiên…

 

… khăn che mặt cũng rơi ra.

 

Lý Quý đang lo sợ an nguy của Tiêu Mộ Đình nhất thời chưa biết làm như thế nào thì liếc đến.

 

Thấy khuôn mặt nhắm nghiền kia chính là vị tỷ tỷ Đình Đình, thì đã triệt để hiểu ra tất cả.

 

Thân phận Tiêu Mộ Đình không biết mặt, trưởng lão Hợp Hoan Tông, cũng là trưởng lão Thông Thời Các, là người từ trước đến nay năm lần bảy lượt ra sức ám hại hắn…. còn khiến Lý Quý nhất thời đắn đo phân vân.

 

Nhưng khi Tiêu Mộ Đình là nữ tử Đình Đình xinh đẹp kiều mị, hai tháng qua chu đáo chăm sóc, ăn nằm cùng hắn… thì lại là chuyện khác !

 

Lý Quý lúc này, đã không còn phân vân nữa. Mà đã quyết định liều mạng cứu bằng được…. bất chấp hậu quả ra sao.

Việc này mạo hiểm như đoạt thức ăn trong miệng cọp vậy, nhưng Triệu Cao Vương cũng chẳng phải cọp, mà…

 

….còn đáng sợ hơn cả ngàn vạn lần.

 

Ôm Tiêu Mộ Đình trên tay, chân dùng Cách Không Khống Pháp đạp phi kiếm, miệng dù nói như vậy nhưng cả người run rẩy, thần kinh như căng lên. Lý Quý không hề dám rời mắt khỏi Triệu Cao Vương một khắc nào.

 

Thậm chí ngay cả nháy măt….cũng không dám !

 

- A Lý… sao ngươi…

 

- Sao đệ…. sao đệ lại… ngu ngốc !

 

Lý Quý cũng không dám trả lời, khuôn mặt căng thẳng tột độ, ngưng thần thu hồi, thông đạo dưới chân Triệu Cao Vương cũng biến mất.

 

Thấy ông ta nheo mắt lại, Lý Quý bất ngờ miệng lẩm bẩm, một hắc đạo dưới chân mình hiện ra. Nhưng hắn…

 

….không rơi xuống.

 

Mà đúng hơn cả hắn, Tiêu Mộ Đình cùng thanh phi kiếm… không sao di chuyển được.

Liếc sang đã thấy Triệu Cao Vương thi pháp, đồ đằng màu đen trên tay trái di chuyển khắp nơi, vô số vòng tròn kì bí hiện ra lơ lửng xung quanh.

 

- Muốn chạy ?Dục Tu Ký - Chương 238: Du lão tổ - Du Phong Hiến

 

Khuôn mặt Lý Quý lúc này vô cùng khó coi, hắn nhíu mày, cắn răng thi triển Không Thư đến tận cùng.

 

Nhưng đáng tiếc, hắc đạo có thể tạo ra, nhưng bí pháp thời gian của Triệu Cao Vương như khoá chặt lấy cả cơ thể mình, hắn có di chuyển thế nào, cũng trở về vị trí ban đầu.

 

Không xê dịch được chút nào !

 

Nhưng thứ khiến Lý Quý cả kinh nhất chính là lúc này, không gian vô cùng yên ắng, tất cả các khách quan khuôn mặt ai nấy cũng đang nhìn về hắn chấn kinh, nhưng tất cả, không có ai cử động cả.

Dường như thời gian đã dừng lại vậy.

 

Bên dưới hồ nước, mấy đàn cá đủ màu sắc cũng đang dừng lại như tượng, các lồng đèn ban nãy phấp phới cũng đứng yên, ánh lửa bên trong cũng đứng yên, các lá cờ phướng cũng đứng yên.

 

Chưa bao giờ, Lý Quý sợ hãi như lúc này.

 

Triệu Cao Vương không hề thu pháp, ánh mắt đanh lại, nhìn lên các đồ đằng di chuyển ở trên người đối phương, chợt liếc xuống các hắc đạo xung quanh hắn, ánh mắt chấn kinh không thể dấu.

 

- Là… là.. chính là bí pháp không gian…. không thư !!!

 

Ông ta chợt cả người đằng không, chầm chậm lơ lửng tiến về phía Lý Quý.

 

- Ngươi… là ai ?

 

- Ngươi là ai ?

 

Lúc này, không chỉ Triệu Cao Vương, mà ngay cả Tiêu Mộ Đình đang ở trong vòng tay hắn cũng trợn tròn chấn kinh, thều thào hỏi hệt như ông ta.

 

Hắn ánh mắt chăm chú nhìn vào thân ảnh đang tiến đến gần mình, miệng nói.

- A Lý…. chữ Lý trong...

 

….Lý Quý !

 

Tiêu Mộ Đình lúc này dù cả người suy yếu cực độ, nhưng ánh mắt mở lớn, chấn kinh không thể tin được.

 

- Ngươi… ngươi… ngươi chính là…..

 

Triệu Cao Vương chỉ còn cách hơn tám trượng, không hề nôn nóng, dường như rất tự tin, giọng nói chầm chậm.

 

- Ngươi có là ai….

 

...Cũng phải chết !!

 

“Ầm….”

 

Vừa nói dứt lời, Lý Quý cảm thấy một lực lượng vô hình cuồng bạo cưỡng ép hắn rơi xuống dưới sàn đá bên dưới. Vì trên người còn phải mang Tiêu Mộ Đình, hắn trong sát na định ngả lưng ra đỡ lấy nàng ta.

 

Nhưng lúc này Lý Quý mới thấy bí pháp thời gian đáng sợ thế nào, tốc độ rơi xuống của hắn, nhanh bất thường.

 

Nhanh đến mức hắn chỉ muốn ngả người ra…. cũng không kịp.

 

Dường như Triệu Cao Vương đã dùng Thời Thư gia tăng gấp mấy lần thời gian hắn rơi xuống….

Không kịp làm bất cứ điều gì !

 

“Bịch” “Bịch”

 

“Rắc”

 

Hắn vừa rơi xuống, rõ ràng nghe thấy xương cốt chân phải dường như đã bị gãy, phát ra tiếng động giòn tan. Tiêu Mộ Đình cũng từ vòng tay hắn rơi sang bên cạnh, lăn mấy vòng.

 

Lý Quý khuôn mặt đau đớn, cắn chặt răng cố nhịn đau, đầu óc cấp tốc xoay chuyển tìm đường thoát khỏi tuyệt lộ.

 

Triệu Cao Vương hiển nhiên không cho hắn thời gian suy nghĩ, đã từ trên không lao đến, khuôn mặt già nua không hề dấu đi sát khí.

 

Bên dưới Lý Quý niệm pháp quyết, ánh mắt lăng lệ, dường như quyết liều mạng.

 

Đúng ngay lúc này, bốn tiếng hét vang lên cùng một lúc.

 

- Nghĩa phụ… đừng… hắn chính là hộ pháp Băng Cung !

 

- Hạ thủ lưu tình !

 

- Triệu thúc thúc, đừng !

 

- Triệu tổ bá… dừng tay !

Ngay trước mặt Triệu Cao Vương, nước bên dưới hồ từ lúc nào đã vươn lên thành một bức tường băng dày hơn một trượng, ngăn cản ở giữa ông ta và Lý Quý.

 

Triệu Cao Vương cảm thấy cả người nặng nề, bên trong cơ thể phát lạnh, hệt như vừa nuốt xuống vô số khối băng lạnh cóng, máu huyết dường như muốn đông lại thì liền giật mình.

 

Hiển nhiên lúc này cũng đã đình chỉ, cả kinh quay ra sau.Dục Tu Ký - Chương 238: Du lão tổ - Du Phong Hiến

 

- Triệu huynh, hạ thủ lưu tình !!!

 

- Hắn chính là hộ pháp của Băng Cung ta !!!

 

Triệu Cao Vương lúc này khuôn mặt chấn kinh, ánh mắt mở lớn, chỉ tay về Lý Quý.

 

- Hắn ????

 

Thấy Triệu Cao Vương đình chỉ, Du Phong Hiến mới thở phào thu hồi băng thuật. Quay sang Du Tần.

- Ngươi còn không mau ra giải thích !

 

Chỉ thấy Du Tần gật đầu.

 

- Vâng gia gia !

 

Du Tần đi đến phía trước chắp tay.

 

- Triệu Tổ Bá, nam tử kia, chính là hảo huynh đệ của vân tôn, cũng là… hộ pháp mà cả năm qua ta tìm kiếm a !

 

Dứt lời, Du Tần nói vọng sang.

 

- Tiểu Kê, đệ còn chờ gì nữa mà không mau mở mặt nạ ra !!!

 

.

 

.

 

.

 

Thì ra là ban nãy, lúc Lý Quý dùng Không Thư, Du Tần liền nhanh chóng nhận ra. Bởi cũng chính nhờ Không Thư, mà trước đây Lý Quý cứu Du Tần ra khỏi Thượng Vân Ngục. Đến Kim Sa giới gặp mai phục, trước mặt Du Tần, hắn cũng không cố kị sử ra bí pháp không gian này.

 

Vì vậy chỉ thoáng nhìn, Du Tần đã nhận ra chính là hắn. Mặt khác, Du Tần cũng biết Lý Quý có thể vô thanh vô thức cải trang thành người khác, ngoại trừ giọng nói, tất cả đều giống hệt.

 

Du Tần biết hắn có Du Bộ Chấn Vạn Sĩ, có Không Thư, có mặt nạ chắp vá kia. Nên trước đây khi bị Tiêu Mộ Đình bắt giam, gặp Hàn Kỳ Siêu, Hạ Như Ảnh Du Tần mới dám nói, bắt được Lý Quý…

….còn khó hơn bắt cả mình.

 

Mặt khác, Triệu Cao Vương thi triển bí pháp thời gian lên tất cả các khách nhân, nhưng hiển nhiên không hề thi pháp lên ba người Du Phong Hiến. Vì vậy đám người Du gia qua miệng Du Tần mới kịp ứng cứu Lý Quý hắn.

 

.

 

.

 

Lý Quý vừa thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, thở phào một hơi. Nhìn sang Du Tần gật đầu.

 

“Xoạt”

 

Trong nháy mắt, trên tay hắn đã có một chiếc mặt nạ, ngay lúc này, triệt để phục hồi nguyên hình dạng ban đầu.

 

Mái tóc bạc trắng xoã bung ra, Lý Quý nhìn lên nhân ảnh đang lơ lửng cách mình không xa, cười khổ ấp úng.

 

- Tiểu… tiểu bối Lý Quý…. ra… ra mắt Triệu Lão Tổ.

 

Hắn quay sang nhân ảnh đằng sau chắp tay.

 

- Ra mắt… Du lão tổ.

 

Triệu Cao Vương chấn kinh.

 

- Sao ngươi không nói sớm ?

 

- Lão tổ, ta..ta… vì cứu…

 

Lý Quý liếc sang Tiêu Mộ Đình.

- Vì lo lắng cho tính mạng của nàng ta cho nên ta mới….

 

Lúc này chẳng biết từ lúc nào Du Phong Hiến đã lao tới, giật lấy mặt nạ trên tay Lý Quý lắp bắp.

 

- Ngươi… Bách Quỷ Vạn Diện. Ngươi… ngươi… làm sao có được thứ này ?

 

Hắn nén đau dưới chân, ngồi thụp xuống thở dốc. Nhìn sang Du Phụng mỉm cười.

 

Du Phụng thấy vậy chỉ trừng mắt như hăm doạ, thấy hắn rụt cổ lại thì liền cười khúc khích. Lý Quý lúc này mới nhìn sang Du Phong Hiến, chỉ chỉ thanh trượng trên tay ông ta.

 

- Chẳng dấu gì lão tổ, ta… ta là có được chiếc mặt nạ này cùng với Huyết Châu Hàn Trượng, nhưng thấy thứ này thú vị cho nên… cho nên…

 

Chỉ thấy Du Phụng kiều mị tiến đến.

 

- Ai dà, Tiểu Kê ngươi…. dám biển thủ truyền thừa của Băng Cung làm của riêng ?

 

- Ta… ta….

 

Thấy hắn ấp úng, Du Phong Hiến khuôn mặt phức tạp.

- Du Phụng, chớ có nói bậy. Thứ này thật ra cũng chẳng phải là vật của Băng Cung. Bách Quỷ Vạn Diện này… trong các điển tịch cổ của bản tông, chính là của một vị đại nhân đến từ nhị cấp tu chân giới, trong điển tịch cổ cũng chẳng ghi lại tên tuổi của vị đại nhân này.

 

- Chỉ biết vị đại nhân này vân du khắp nơi, từ nhị cấp tu chân giới đến tứ cấp tu chân giới, cuối cùng chẳng biết thế nào lại dừng chân ở Hải Di giới. Ông ta cũng chính là người đã giúp lão tổ đầu tiên của Băng Cung sáng tạo ra công pháp.

 

- Sau này thọ mệnh đã tận, liền rời Hải Di giới tìm nơi an nghỉ. Trước khi đi đã tặng cho lão tổ chúng ta Bách Quỷ Vạn Diện này. Chỉ nói lại lời cuối cùng, đó là… muốn tiến vào Thanh Siêu giới, phải có Bách Quỷ Vạn Diện này.

 

- Để tưởng nhớ vị đại nhân này giúp đỡ Băng Cung sáng tạo công pháp, mới lấy Bách Quỷ Vạn Diện này để ở tổ đường, để các thế hệ đời sau cúng bái.

Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt chấn động cầm lấy vạt áo của Du Phong Hiến.

 

- Lão tổ, lão tổ, Thanh Siêu giới ở đâu ??

 

Thấy Du Phong Hiến trợn tròn, Lý Quý hắn mới có chút thất thố vội rút tay lại, ho khan mấy tiếng.

 

- Ai dà. Mong tiền bối thứ lỗi, chuyện này để nói sau a.

 

Hắn chợt nhìn lên Triệu Cao Vương, sau đó nhìn về Du Phong Hiến, ánh mắt phức tạp. Mặc cho chân phải bị gãy, vẫn cố gượng quỳ xuống, chắp tay cúi đầu.

 

- Triệu lão tổ, Du lão tổ, mong hai vị tiền bối mở lượng từ bi… tha cho Tiêu Mộ Đình nàng ta một mạng. Vãn bối vạn lần cảm kích !

 

Triệu Cao Vương nhìn xuống Lý Quý, ánh mắt sâu hoắm chợt động, dường như khó hiểu.

 

- Tiêu nhi dồn ngươi vào chỗ chết, vì sao ngươi … lại cầu xin cho nàng ta ? Thậm chí ban nãy còn liều mạng mà…

 

Nói đến đây ông ta chợt dừng lại thở dài, Lý Quý ánh mắt phức tạp, nén đau nhìn về phía Tiêu Mộ Đình.

Lúc này, Tiêu Mộ Đình đang nằm, cơ thể run rẩy ngước đầu, hai mắt mở lớn nhìn chăm chăm khuôn mặt lạ lẫm phía trước, dường như thấy hắn quỳ gối cầu xin cho mình thì….

 

….vô cùng khó tin.

 

Ánh mắt Lý Quý vẫn đang nhìn về phía nàng có chút phức tạp.

 

- Hai vị lão tổ, bởi vì… bởi vì…

 

.