Dục Tu Ký

Chương 237: Liều ?



Bên dưới, Lý Quý nghe đến đoạn thương nhân đến từ Mễ Hê thành thì có chút giật thót.

 

“Con mẹ nó, sao trùng hợp như vậy a, ta… cũng là thương nhân đến từ… Mễ Hê Thành…”

 

“Còn nữa… thành Tây….”

 

Hiển nhiên Lý Quý có nằm mơ cũng không thể ngờ được người mà hắn ân ái mấy tháng qua chính là Tiêu Mộ Đình, chỉ đành trấn an bản thân mình.

 

“Thành tây có cả mấy trăm trang viên, hơn nữa, Mễ Hê thành cũng là thành trì gần Triệu Hạ Thành nhất, trùng hợp… cũng không có gì kì lạ”

 

“Nhưng vấn đề là… Đình Đình tại sao vẫn chưa tham gia đại điển a ?”

 

Hắn đảo quanh, suy xét kĩ từng người đang có mặt.

 

Trong lúc Lý Quý đang dò xét thì một vị trưởng lão mập mạp ngồi kế Tiêu Mộ Đình đã đứng dậy.

 

- Triệu công, tu sĩ khắp nơi bàn tán, hơn hai ngàn tu sĩ Địa Cảnh, Thiên Cảnh dưới trướng của Tiêu trưởng lão bị hạ sát, nhưng suốt hai năm qua, nàng ta lại dửng dưng như không có chuyện gì. Thậm chí còn chẳng cho người đi điều tra nữa a !

Bên cạnh, hai vị trưởng lão kia đều hô ứng.

 

- Đúng vậy, mấy vị thành chủ của ta cũng đang đồn đại về việc này.

 

- Triệu công, việc này hoàn toàn có thật. Con số chính xác là 2317 tu sĩ bị mất tích lẫn hạ sát, đây thực sự là con số không nhỏ.

 

Triệu Cao Vương thấy mấy vị trưởng lão liên tiếp mở lời tố cáo thì khuôn mặt vô cùng khó coi, sắc mặt xấu đến cực điểm. Nhưng cũng có một người sắc mặt cũng khó coi không kém…

 

…. Lý Quý !

 

Việc hắn hạ sát nhiều tu sĩ như vậy, bây giờ rốt cuộc đã đến tai Triệu Cao Vương. Ắt hẳn sắp tới ông ta sẽ cho người điều tra rõ đầu đuôi sự việc. Dù Lý Quý cẩn thận, chùi mép rất kỹ, toàn bộ các thi thể đều chôn sâu bên dưới sa mạc hoang vắng, nhưng ít nhiều đi nữa, khả năng rất cao hắn…

 

… cũng sẽ phiền phức.

 

Bên trên, Du Tần nghe đến đây ánh mắt chợt động, nhìn sang Du Phụng. Hiển nhiên đã biết thủ phạm chính là huynh đệ mình. Nhưng hiển nhiên Du Tần… sẽ không nói ra.

Triệu Cao Vương chầm chậm đi đến trước mặt Tiêu Mộ Đình, ánh mắt có chút đáng sợ.

 

- Hạ sát Băng Cung hộ pháp !

 

- Bắt giam Du thiếu chủ.

 

- Trầm mê tư tình, bỏ bê việc công !

 

- Hạ nhân bị hạ sát, nhưng bàng quan không quản !

 

- Tiêu nhi, ngươi… thật làm nở mày nở mặt…

 

…. nghĩa phụ a !

 

Tiêu Mộ Đình cả người run rẩy, sợ hãi khó dấu. Dù giọng nói của Triệu Cao Vương vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng lại không hề che dấu hàn ý.

 

- Dù ngươi là nghĩa tử của ta. Nhưng nếu không xử lý ngươi thoả đáng thì….

 

…. Còn chút gì danh dự gì….

 

… cho ta ?

 

Nghe đến đây, Tiêu Mộ Đình ánh mắt chợt loé, đang ngước lên toan mở lời khẩn cầu thì.

 

“Ầm….”

 

Không chút báo trước, cả người Tiêu Mộ Đình bất giác bị chấn văng về phía sau.

 

“Đùng”

 

Tiếng động cơ thể văng vào hồ nước cực mạnh phát ra khiến các quan khách xung quanh ai nấy cũng đều vô thức run rẩy, nuốt nước miếng liên hồi.

Ngay cả Lý Quý cũng phải chấn kinh, nháy mắt cũng không dám. Triệu Cao Vương không hề có bất cứ hành động gì, nhưng Tiêu Mộ Đình cứ thế bị chấn văng hơn mấy chục trượng, không hề có lực hoàn thủ.

 

Lý Quý cũng biết…Tiêu Mộ Đình là vị trưởng lão tu vi cao nhất trong ba vị trưởng lão của Hợp Hoan Tông, tu vi chính là… Thiên Ma hậu kì. Vậy mà trước mặt Triệu Cao Vương hệt như một phàm nhân vậy.

 

Triệu Cao Vương khuôn mặt không hề biến sắc, bước thêm ba bước. Ánh mắt nhìn đến kim toạ đưa tay lên.

 

“XÈo xèo xèo…..”

 

Kim toạ to lớn hai người ngồi của Tiêu Mộ Đình quỷ dị tan chảy thành chất lỏng, chẳng có nhiệt lượng toả ra, chẳng có khói bốc lên. Cứ như vậy mà hoàn toàn thành một bãi kim loại không rõ hình dạng.

 

Chính là pháp tắc thời gian của Triệu Cao Vương.

Bên dưới ai nầy đều hít một ngụm lãnh khí. Không phải vì năng lực kì lạ kia của ông ta, mà bởi… qua hành động kia, dù ông ta không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều biết. Thông Thời Các bây giờ…

 

…. Chỉ còn 3 vị trưởng lão mà thôi !

 

Hiển nhiên người vui mừng nhất chính là ba vị trưởng lão còn lại kia, tất cả đều cúi gằm như cảm thông với Triệu Cao Vương, nhưng thật ra là cố nén tiếu ý trên khuôn mặt mình.

 

Có thể thấy Triệu Cao Vương hoàn toàn có thể một chiêu hạ sát Tiêu Mộ Đình, nhưng ông ta lại không làm vậy.

 

Mà chính là đang dày vò nàng ta, để đám trưởng lão kia thấy, để cho các quan khách thấy. Và quan trọng nhất, để cho người Băng Cung thấy….

 

Thật ra mà nói, việc Tiêu Mộ Đình bỏ bê công vụ cùng phát sinh tư tình, ông có thể bỏ qua. Triệu Cao Vương đã là lão hồ ly, sao lại không nhận ra là các vị trưởng lão kia đang phối hợp công kích Tiêu Mộ Đình. Dù gì đi nữa, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Thậm chí dù bế quan đi nữa, ông ta cũng thừa biết, hiện tại Kim Sa giới đang là thời bình, nào có đại sự gì lớn lao mà cần Tiêu Mộ Đình phải túc trực ở tổng đàn. Mặt khác ông cũng chẳng hề nghi ngờ năng lực lãnh đạo lẫn tài năng của nàng.

 

Nhưng việc hơn hai ngàn tu sĩ mất tích thì lại khác.

 

Thật ra mà nói, Triệu Cao Vương tu sĩ dưới trướng không đếm xuể, hai ngàn tu sĩ vong mạng với ông ta cũng chẳng phải đại sự gì. Thậm chí Tiêu Mộ Đình có xuống tay hạ sát hai ngàn tu sĩ dưới trướng, ông cũng chẳng quản.

 

Vấn đề chân chính là Triệu Cao Vương cần thái độ điều tra của Tiêu Mộ Đình, và nguyên nhân rõ ràng gây ra vụ việc, cũng như cách giải quyết thoả đáng để trấn an lòng nhân sĩ Kim Sa giới !

 

Với mối quan hệ nghĩa tử với Tiêu Mộ Đình, Triệu Cao Vương hoàn toàn có thể cho người điều tra, giải quyết triệt để việc này. Thậm chí có thể đưa tay cứu nàng ta một lần nữa.

Nhưng…

 

Đã đụng chạm đến Băng Cung… thì lại vô cùng nhạy cảm.

 

Thậm chí Du Phong Hiến từ nãy đến giờ mí mắt cũng chẳng động, dường như vẫn đang quan sát thái độ cũng như cách giải quyết của Triệu Cao Vương.

 

Vì vậy Triệu Cao Vương cần tỏ rõ lập trường…. ngay lúc này !

 

Có thể thấy, rõ ràng ông ta đã chọn Băng Cung, hi sinh Tiêu Mộ Đình như Du Tần đã nói qua trước đây.

 

Việc này cũng chẳng có gì khó hiểu. Tiêu Mộ Đình chỉ là nghĩa tử của Triệu Cao Vương hơn 30 năm, nhưng Băng Cung… là ân nhân của Triệu Cao Vương hơn cả ngàn năm qua.

 

Bên dưới, Lý Quý vô cùng khó xử. Hắn đến chủ ý là muốn thuyết phục Tiêu Mộ Đình, cùng với đó là dò hỏi tung tích của Du Tần, Hà Dạ Tư.

 

Hiện Du Tần đã có mặt ở đây, hiển nhiên Hà Dạ Tư cũng đã an toàn.

 

Nhưng Lý Quý vẫn còn một việc chính, đó là thuyết phục Tiêu Mộ Đình trở về. Đây chính là một trong những nguyên nhân mà hắn cất công đến Kim Sa giới.

Tiêu Mộ Đình chẳng may vong mạng, hắn mất đi một trụ cột, hơn nữa, mấy ngàn nữ tử đi theo chẳng biết số phận sẽ đi về đâu. Vì vậy dù Tiêu Mộ Đình năm lần bảy lượt gây khó dễ, nhưng Lý Quý vì đại cuộc phải… cắn răng đánh liều.

 

Nhưng trước mắt, nếu hắn cứu Tiêu Mộ Đình trước mặt Triệu Cao Vương…. có đủ năng lực không ? Việc này cũng thật sự chẳng biết được, nhưng khả năng rất cao….là không.

 

Nhưng không cứu…. chẳng lẽ ngồi nhìn nàng ta chết ? Chính vì vậy Lý Quý lúc này đang cắn chặt răng, cả người run rẩy, đấu tranh tâm lý vô cùng dữ dội.

 

Tất nhiên việc cũng chẳng kết thúc như vậy.

 

Chỉ thấy Triệu Cao Vương chầm chậm đưa một tay lên, bàn tay bắt đầu có đồ đăng kì quái chuyển động.

 

Hồ nước khẽ động, nhân ảnh Tiêu Mộ Đình từ bên dưới làn nước bất ngờ nổi lên, tư thế rơi xuống thế nào thì bay lên y hệt. Ngay cả các tia nước cũng quỷ dị bay ngược trở lại.

Tất cả quan khách đều chấn kinh, mọi việc đang phát sinh trước mắt giống như….

 

….đang quay ngược thời gian vậy.

 

Đây cũng chính là Thời Thư, một trong tam đại thiên thư….

 

Bí pháp thời gian của Triệu Cao Vương !

 

Qua hai cái hô hấp, Tiêu Mộ Đình lúc này đã trở về ngay vị trí cũ, khó tin ở chỗ thậm chí nàng ta còn quỳ hệt như tư thế ban đầu.

 

Nhưng khác hẳn lúc nãy, bây giờ Tiêu Mộ Đình đầu đã cụp xuống, tóc xoã bung ra cùng với huyết y ướt sũng.

 

Thậm chí cả người run rẩy lẩy bẩy đung đưa qua lại, dường như ngay cả ngồi cũng không nổi. Nếu không cử động, hẳn đã nghĩ nàng ta đã chết rồi.

 

Triệu Cao Vương tiến tới, đặt tay lên đầu của Tiêu Mộ Đình, khuôn mặt vô cùng phức tạp thở dài.

 

- Thứ lỗi cho ta. Lỗi lầm ngươi đã gây ra, lần này nghĩa phụ….

 

….không thể nhắm mắt làm ngơ...

Tiêu Mộ Đình thở dốc ngước mặt lên, máu từ khoé miệng đã chảy ra không biết từ lúc nào, ánh mắt vô cùng phức tạp, dường như có cả tiếc nuối lẫn không cam lòng.

 

Chỉ thấy lúc này Triệu Cao Vương cũng không nhìn xuống như né tránh, mà nhìn lên khoảng không.

 

- Tiêu nhi, nói lời cuối đi !

 

Chỉ thấy Tiêu Mộ Đình run rẩy, hai dòng lệ nóng vô thức chảy ra, cũng chẳng biết đang uất hận hay sợ hãi, nhưng ánh mắt đờ đẫn thất thần không chớp lấy một cái.

 

- Nếu ngươi không có gì để nói… thì thôi vậy !

 

Triệu Cao Vương chỉ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, đặt tay lên đầu Tiêu Mộ Đình.

 

Đây cũng chính là điều cuối cùng mà ông ta có thể làm cho nghĩa nữ mình…

 

… một cái chết nhanh nhất, không đau đớn !

 

“ممم”

 

Đúng ngay khoảnh khắc quyết định này, hai hắc đạo bỗng nhiên vô thanh vô thức xuất hiện bên dưới chân của Triệu Cao Vương và Tiêu Mộ Đình.

Trong chớp mắt, Tiêu Mộ Đình đã rơi xuống hắc đạo dưới chân biến mất, Triệu Cao Vương choàng mở mắt, vừa rơi xuống hắc đạo bên dưới hơn nửa tấc đã thấy cơ thể ông ta chầm chậm trở về vị trí cũ.

 

Dị biến phát sinh khiến tất cả quan khách đều giật thót, nhất thời chẳng biết chuyện gì xảy ra, ai nấy đều cảnh giác cực độ.

 

Chỉ thấy Triệu Cao Vương ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía cuối gian lầu các.

 

- Giết một nữ tử không có lực hoàn thủ… có gì là hay ho chứ !

 

.

 

.

 

Ở phía cuối hồ nước.

 

Một nhân ảnh đang bế Tiêu Mộ Đình trên tay mình, rõ ràng giọng nói là đến từ nam tử này.

 

Thậm chí ngay cả Tiêu Mộ Đình nhắm mắt chờ chết cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, trong sát na đã thấy mình rơi xuống bên dưới lòng đất, tiến vào một không gian tối mịt.

Sau đó lại từ không gian tối mịt này tiếp tục rơi xuống, chưa chớp mắt đã thấy rơi từ trần của toà lâu các, yên vị trên một đôi tay bên dưới rồi.

 

Mọi chuyện chỉ xảy ra chưa tới một cái hô hấp.

 

- Đình ĐÌnh….

 

- Khốn kiếp, chính là chữ Đình trong Tiêu Mộ Đình. Tỷ tỷ à… ngươi lừa ta…

 

….rõ khổ.