Độc Thần

Chương 226: 226




Hôm nay lại là một ngày trời nắng đẹp, bầu trời trong xanh, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên, toàn bộ Chí Tôn gia trang đã đầy ắp người từ ngay lúc sớm.

Dòng người đông nghịt, đủ loại màu sắc, dưới cái nắng kia không người nào e ngại, dòng người lũ lượt kéo tới võ đài, nơi diễn ra đại hội.

Nơi võ đài đã có người đang thi đấu rồi, tiếng đấu võ bụp bụp vang lên, tiếng đao kiếm chém nhau leng keng.
Độc Nhĩ Kha theo đường cũ tiến vào, chỉ là lần này hắn nhảy vọt qua tường chứ không chui lỗ chó, bằng vào lực lượng nhục thân hắn cố gắng mãi mới chen được vào trong.

Ánh mắt lại nóng rực nhìn về phía võ đài, nơi đó có hai người đang đứng, phía sau họ là dãy ghế đám người tông chủ, minh chủ…đang ngồi và đứng.
Phía dưới là hai trung niên nam tử một đao một kiếm, một cao to một gầy ốm, tình cảnh nhìn qua rất là tương phản.

Nam tử cao to ôm thanh đại đao, đại đao của hắn lớn hơn đại đao bình thường một chút, vóc người hắn cao to vạm vỡ, vẻ mặt cũng hung tợn, hắn đang khua đại đao chém tới tên gầy ốm.

Tên gầy ốm tay cầm kiếm đang chật vật đón đỡ và tránh né sát chiêu của tên đại hán cao to.

Nếu nhìn kỹ thì trên khóe miệng của hắn đã rỉ máu, nhưng mà bộ dạng cũng không đến nỗi bị thương quá nặng, ánh mắt và chiêu thức vẫn sắc lẹm và uyển chuyển, đặc biệt dáng người nhỏ yếu của hắn kết hợp với bộ pháp của hắn lại có chút phiêu dật.

Từ lúc Độc Nhĩ Kha đến thì đã có ánh mắt chú ý tới hắn.

đó chính là đám người mặc quần áo màu đỏ tía, từ khi Độc Nhĩ Kha đến ánh mắt bọn chúng vẫn dán chặt vào hắn không rời, thỉnh thoảng còn quay sang nhỏ giọng cái gì đó.
Độc Nhĩ Kha cũng không hề biết có người đang theo dõi mình, tâm niệm vừa động, Thấu Thuật được phát động, Độc Nhĩ Kha đã nhìn ra tu vi của hai người trên võ đài, nam tử to cao vạm vỡ tay cầm đại đao tu vi là Linh Tôn Trung Giai, còn tên gầy ốm kia lại chỉ có tu vi Linh Tôn Hạ Giai.

Độc Nhĩ Kha lắc đầu, đánh nhau như thế vậy đúng là vẫn còn chênh lệch.
- Đao Không Liệt Trảm!
Quả nhiên nam tử vạm vỡ quát lên một tiếng đại đao huy động, cả người bắn lên không trung, cả người xoay một vòng, đại đao xoay xéo ba vòng, hỏa linh khí nóng rực lóe lên nhanh chóng bao phủ đại đao, không khí đột nhiên trở nên nóng bức hơn, đại đao khí thế hừng hực chém xuống.
- Kiếm Vũ!
Tên gầy ốm cũng lộn người vọt lên cao, cả người xoáy tròn như mũi tên hướng thẳng lên trời, hai chân đạp vào nhau, eo hơi uốn một cái cả người lộn ngược lại, đầu chúc xuống phía dưới, tay huy kiếm, kiếm liên tục vẽ lên vô số kiếm ảnh, kiếm ảnh đan xen nhau giống như mưa dầm gió dữ, ánh kiếm trùng trùng chém xuống, cả người bắn thẳng xuống hướng về đại đao Đao Không Liệt Trảm đánh tới.
- Keng! Keng! Keng!...
Tiếng kim thiết liên tục vang lên, không khí trở nên vặn vẹo, hỏa đao, thủy kiếm liên tục va chạm khiến cho không khí trở nên hơi thực chất, thoáng phân ra hai thái cực thủy hỏa.

Thật không ngờ hai thái cực này lại mãnh liệt đẩy nhau ra khiến cho không khí liên tục vặn vẹo.

Nhưng sự việc này chỉ xảy ra trong sát na, mấy hô hấp sau hai thái cực đối lập đã nổ tung.

- Bạch, bạch...
Hai người liên tục lùi về phía sau, tên nam tử vạm vỡ lui lại năm bước trên bả vai đã có một vết chém dài, nhưng mà lại khá nông, y phục thì rác rưới te tua.

Tên gầy yếu thì lui lại bảy bước, kiếm chống xuống đất, cả người nửa quỳ xuống, hắn cúi đầu thở dốc, quần áo của hắn có một số chỗ bị cháy khét, tóc tai thì xoăn lại, nhiều chỗ bị cháy bốc lên mùi sừng khét.
- Hự, ộc!
Tên gầy yếu bị nội thương không nhẹ, dù sao công lực không bằng tên nam tử vạm vỡ, tu vi thấp hơn người ta, hỏa khí nhập thể cả người khí tức nhộn nhạo, hắn lúc nãy không phun ra máu tươi là vì cố nhịn xuống nhưng mà rốt cuộc không nhịn được, hắn hự lên một tiếng, miệng ộc ra một búng máu tươi, máu tươi có màu đỏ đậm giống như tiết bị nấu, hắn liên tục thở dốc, vẻ mặt có chút không cam lòng, hắn hơi yếu thế hơn đối phương, ngẩng đầu nhìn thấy đối phương chỉ có chút tả tơi và bị thương nhẹ chứ cũng không có gì đáng kể, hắn không cam lòng nói:
- Ta thua!
- Đã nhường!
Nam tử vạm vỡ vậy mà lại rất khiêm nhường, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất bội phục đối phương, nhất là chiêu Kiếm Vũ lúc này của đối phương, vậy mà ép hắn tới tình trạng này, lại cản được sát chiêu của mình, nếu không phải mình tu vi cao hơn thì rất có thể người thua hôm nay là hắn, hơn nữa là thua rất thảm, lúc đó có thể bị thương nặng bỏ mạng cũng nên.
Tên gầy ốm ôm kiếm đi xuống, thần tình của hắn có chút tủi nhục chỉ là những người ở đây cũng không quan tâm tới.

Độc Nhĩ Kha cũng không quan tâm tới hai người trên võ đài, hai người bọn họ hơi yếu hắn cũng không mấy hứng thú lên thử sức.

Tên cao lớn vạm vỡ lại ôm quyền thách đấu, hắn dứt lời thì đã có người tiến lên, đó là một lão già, một lão già gầy ốm khoảng sáu sáu sáu bảy tuổi, vẻ mặt khá nhiều nếp nhăn, đôi mắt lại rất sáng và láo liên, vẻ mặt có chút âm hiểm, một thân y phục màu xanh đen, bên trên có những họa tiết ngoằn nghoèo như rắn.
Trên ngực lão còn thêu một chữ xà, một chữ xà rất to, gần như chiếm cả khuôn ngực lão, cho dù người ở khá xa cũng nhìn rõ chữ này.


Vừa nhìn thấy chữ này nhiều người run lên, đặc biệt là tên nam tử vạm vỡ đặc biệt ngưng trọng, cả người căng cứng vô cùng căng thẳng nhìn lão quái vật này, hắn nói:
- Thiên Xà Lão Nhân, sao ngài lại rảnh rỗi lên đây?
Giọng nói của hắn tràn ngập kiêng kỵ, có vẻ cũng không dám thất lễ với người trước mặt này.
Thiên Xà Lão Nhân đúng như tên gọi, một thân dùng độc, đặc biệt có năng lực khống chế xà độc, nghe nói trên người lão chỗ nào cũng có rắn, có người nói lão có thể khống chế một ngàn con xà độc cho nên gọi là Thiên Xà lão nhân.

Nhưng mà dáng vẻ này của lão thì ngoài chữ xà ra thì chưa thấy một con rắn nào, cho dù một con rắn chứ đừng nói là một ngàn con rắn.

Không biết lão quái vật này giấu xà độc ở đâu.
- Khái khái! Thật không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết lão nhân ta.
Thiên Xà Lão Nhân âm hiểm cười nhìn nam tử to cao, lão nói:
- Xưng tên đi! À mà thôi, người chết không cần xưng tên làm gì, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là quỳ xuống xin thua hoặc là bị ta giết chết, hắc hắc, mùi vị không dễ nếm đâu, để cho thiên xà của ta thôn phệ.
Vừa nói đã khiến cho người ta căm hận, nam tử to cao vạm vỡ cũng vậy, hắn bị khi nhục, bị khi nhục trước vô số người, khuôn mặt hắn đỏ bừng, cực kỳ giận dữ nhìn lão quái vật trước mặt, quát:
- Thiên Xà lão nhân, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta…
- Ta làm sao? Muốn đánh thì lên, nhanh lên một chút đỡ mất thời gian của ta, xà độc của ta đã lâu chưa được ăn no.
Lão nhân này là người của Xà cốc bên tà phái, xưa này làm việc tùy ý, giết người vô tội, sự độc ác của lão đã nổi tiếng khắp võ lâm Thiên Nhai, nhiều lần có võ giả tổ chức vây giết lão nhân này nhưng mà kết quả lại không thành công, sau khi bị toàn diệt, lão nhân này lại không tha cả nhà người ta, chó gà giết không tha khiến cho võ lâm căm phẫn.
Nam tử to cao biết mình đã động và một nhân vật khó chơi rồi, nhưng mà kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, hắn căm phẫn nói:
- Thiên Xà lão quái! Người khác sợ ngươi chứ ta không sợ ngươi!
Hắn chuyển từ lão nhân thành lão quái, dứt lời cả người hỏa linh khí bùng lên, đại đao vung lên cả người bật lên một chiêu Đao Không Liệt Trảm chém xuống.

Độc Nhĩ Kha lắc đầu, hắn vừa rồi vận dụng Thấu Thuật đã nhìn ra lão nhân này vậy mà lại ẩn dấu tu vi, hắn thậm chí còn chưa nhìn ra tu vi của lão là gì, chỉ là cảm giác của hắn là lão nhân này rất là nguy hiểm, nam tử to cao kia nhất định xong rồi.
Đám người phía dưới thấy Thiên Xà lão nhân lên đài cũng rất là công phẫn, lại nghe lời nói vô pháp vô thiên của lão miệt thị người khác thì vô cùng tức giận, vô số người chửi ầm lên.
- Khặc khặc! Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không đường thì ngươi lại xuống, đừng trách ta không nói trước.

Chết đi!
Lão không tránh né, ngược lại lại xông lên, cánh tay uốn lượn như một con rắn, năm ngón tay chụm lại mổ thẳng lên đại đao của nam tử to cao.

Từ trên bàn tay lóe lên ánh sáng màu đen ngăm, giống như một loại linh khí tà ác gì đó, mọi người nhìn thì không hiểu nhưng Độc Nhĩ Kha nhìn thì lại biết, đây chính là độc công, thật không ngờ lão nhân này cũng tu luyện độc công vả lại độc công này bản chất cũng khác Độc Nhĩ Kha.
- Băng!
Đao Không Liệt Trảm nhìn thì rất là uy lực khí thế nhưng mà khí bổ xuống thì chẳng được mấy thành, uy lực còn chưa được một nửa lúc trước, ai cũng không biết nhưng Độc Nhĩ Kha và nam tử kia lại biết chính mình đã bị lão quái này hạ độc từ lúc nào rồi.

Nam tử to cao trong lòng tuyệt vọng, hắn biết mình chắc chắn phải chết rồi.
- Bụp.
Năm đầu ngón tay chụm lại mổ lại đại đao, không chút trở ngại đại đao bị đánh bay ra ngoài, bàn tay lão quái này như không xương, uốn lượn một cái đâm thẳng vào ngực tên nam tử to cao.
- Phụt! Vèo!
Bỗng nhiên thấy máu tươi bắn ra, một bóng đen nhỏ bằng ngón chân cái dài ngoằng bắn ra từ phía sau lưng của nam tử to cao, nhìn kỹ lại thì đó là một con độc xà, chỉ là con xà độc này lóe lên một cái đã biến mất, không biết đã trở lại người lão quái vật này từ lúc nào rồi, còn nam tử to cao kia ánh mắt đờ đẫn thẫn thờ, vẻ mặt không tin từ từ ngã xuống.
- Vèo vèo!