Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 319: Khúc mắc của vụ án (II)



Ngô Phương Châu gật đầu: “Chuyện này còn cần xác minh. Nhưng Tần Hạo không có nhật ký xuất cảnh, mà khoản tiền chuyển vào tài khoản của Tôn Mai là giao dịch từ nước ngoài, nên không thể là Tần Hạo. Song cũng không loại từ khả năng anh có đồng phạm.”

Kỷ Hi Nguyệt nghe đến đây thì lòng đầy hoảng sợ, lập tức nghĩ đến Đường Tuyết Mai.

Kiếp trước cô không hề biết Tần Hạo và Đường Tuyết Mai quen nhau từ lúc nào, vẫn nghĩ rằng sau khi gả cho bố cô hai năm Đường Tuyết Mai mới cấu kết thành gian với Tần Hạo.

Nhưng bây giờ cô đã biết Tần Hạo và Đường Tuyết Mai là bạn học cũ, hơn nữa Đường Tuyết Mai lại làm việc cho công ty tài chính. Hai người này phải chăng đã sớm liên hệ, sớm cấu kết với nhau từ lâu?

“Tần Hạo có bạn gái không?”  Kỷ Hi Nguyệt buột miệng hỏi.

Ngô Phương Châu lắc đầu: “Không có. Tôi điều tra rồi. Cũng có vài người phụ nữ, nhưng chỉ qua lại một thời gian ngắn. Nhà anh ta còn mẹ và một em trai, cả hai đều ở thành phố Châu, bọn họ cũng ít khi lui tới.”

“Vậy rốt cuộc tại sao anh ta phải vay nặng lãi? Sau khi vay rồi thì làm thế nào để có tiền trả? Phải biết vay nặng lãi thì lãi suất rất cao.” Kỷ Hi Nguyệt cau mày.

“Chuyện này tôi sẽ điều tra thêm. Bây giờ vụ án đang dần chìm vào im lặng. Sau khi các thông báo được đăng tải lên mạng, bình luận cũng đã bớt đi rất nhiều. Bên phía cảnh sát có lời cảm ơn sự hợp tác của quý đài truyền hình các cô. Nếu có thêm manh mối liên quan, tôi sẽ nói cho các cô biết đầu tiên.”

Lúc Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông ra về, Kỷ Hi Nguyệt vẫn có chút mơ hồ.

“Chị Nguyệt, làm sao vậy? Hình như chị rất quan tâm người tên Tần Hạo này. Hay là chúng ta tự đi điều tra xem thế nào?” Liễu Đông hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt bỗng ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó nở nụ cười: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Liễu Đông, cám ơn cậu. Haha”

Ký ức của kiếp trước làm Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn sợ hãi Tần Hạo sâu sắc, cho nên bản năng vẫn còn rất chống đối tên khốn kiếp này, vì suy cho cùng cô đã bị anh ta hại chết.

Nhưng bây giờ đã khác, cô đã có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa anh ta căn bản là chưa quen biết cô, vậy thì cô cần gì phải?

Phải tranh thủ kiếm được bằng chứng phạm tội của anh ta, để sớm đưa anh ta ra chịu trước pháp luật, có như vậy thì cô và bố cô mới không bị tổn hại như kiếp trước.

Liễu Đông ngơ ngác: “Cám ơn gì chứ? Tay tôi cũng sắp lành rồi, lát nữa tôi sẽ đi theo dõi, nhưng trước tiên phải tra xem tên này sống ở đâu cái đã. Chị Nguyệt, chị khẳng định tên này không phải là người tốt?”

“Tôi khẳng định. Nhưng mà không cần cậu đi theo dõi đâu. Lần này để tôi tự làm.” Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt đầy vẻ kiên định.

“Sao thế được? Chạy tin ở bên ngoài rất tốn sức, cứ để tôi với anh Béo đi cho. Chị cứ ngồi đợi tin tốt của chúng tôi là được.” Liễu Đông cười nói, “Nhưng tin tức này có giá trị không?”

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Trước khi chân tướng được phơi bày, e là sẽ không có bất cứ giá trị nào, hơn nữa còn tiêu tốn thời gian của mọi người. Liễu Đông, chuyện này để một mình tôi làm là được rồi.”

“Nói gì thế? Chuyện của chị Nguyệt cũng là chuyện của tôi và anh Béo. Tôi nhất định sẽ giúp đỡ.” Liễu Đông rất có nghĩa khí, “Dù sao tin tức của chúng ta cũng đủ sài rồi. Thỉnh thoảng cũng nên làm một số chuyện tốt mà không cần lưu danh. Hơn nữa tôi rất tin tưởng chị Nguyệt. Chị nói tên này có vấn đề, là chắc chắn có vấn đề. Chúng ta phải vạch trần người xấu, nếu không sẽ có nhiều người khác bị làm hại.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ánh mắt và vẻ mặt chính nghĩa của Liễu Đông, đột nhiên cô bật cười.

Liễu Đông bị cô nhìn thì có phần khó xử, gương mặt nhất thời đỏ lên, trong lòng cũng có chút chộn rộn.

Nhưng cậu không biết mình chộn rộn vì điều gì,chỉ cảm thấy trái tim đang đập rất loạn xạ.

“Cám ơn cậu nhé. Đi thôi, tôi mời cậu đi ăn trưa. Gọi Manh Manh nữa.” Kỷ Hi Nguyệt vừa đạp xe vừa cười nói.

“Được đấy. Tôi có thể gặp gỡ minh tinh tương lai rồi.” Liễu Đông cười vui vẻ, vươn tay xoa nhẹ trái tim của mình, sao nó vẫn còn đập nhanh thế nhỉ?

Bị cô nhìn chằm chằm như thế, quả thực rất căng thẳng.