Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1896: Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao?



Lãnh Thanh Thu cũng không nhịn được hỏi.





Thạch Trung Hổ lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Cô Lãnh, tôi quen chủ nhân nhà tôi chỉ sớm hơn cô một hai ngày!”



“Cho nên, tôi cũng không hiểu lắm!”



“Cái gì?”



Lãnh Thanh Thu thộn mặt: “Ông quen anh ta chỉ mấy ngày, đường đường cảnh giới thần tôn đỉnh phong lại nhận anh ta làm chủ nhân?”



“Lý do là gì?”



Thạch Trung Hổ dừng lại, chỉ vào trận pháp dưới chân: “Dựa vào thủ đoạn của chủ nhân, lý do này đủ chưa?”



Lãnh Thanh Thu nuốt nước miếng, gật đầu theo bản năng: “Đủ rồi…”



Một canh giờ sau.



Cuối cùng Diệp Bắc Minh vượt qua trận pháp cuối cùng, đến đỉnh núi của Lưỡng Giới Sơn!



Cả quá trình này lại không động chạm đến một trận pháp nào, đúng là nghịch thiên!



“Nơi này chính là đỉnh của Lưỡng Giới Sơn sao? Trong có vẻ chẳng có gì khác biệt!”



Lãnh Thanh Thu nhìn xung quanh.



Họ đứng trên một đài cao không lồ, xung quanh đầy tuyết dày đặc!



Hạ Nhược Tuyết cau mày: “Thật kỳ lạ!”



Diệp Bắc Minh nhìn cô ấy: “Kỳ lạ thế nào?”



Hạ Nhược Tuyết nói ra nghi hoặc của mình: “Đỉnh núi cao thế này lại không có chút gió nào!”



Cô ấy giật ra một sợi tốc, giơ giữa không trung rồi buông tay!



Chậm rãi rơi xuống.



Hầu Tử gật đầu theo: “Đúng thế, độ cao thế này, theo lý thì phải có gió rất lớn!”



“Sao lại không có chút gió nào?”



“Mau nhìn xem, đó là cái gì?”, Thạch Trung Hổ chỉ về phía trước.



Mọi người nhìn theo hướng ông ta chỉ, cách mấy trăm mét, một khu vực không có tuyết!



Thậm chí trong không khí có chút sấm sét lóe lên!



Mấy người đi đến gần, Lãnh Thanh Thu vô cùng vui mừng: “A là dịch lôi kiếp!”



“Vãi! Dịch lôi kiếp? Lại có nhiều như vậy!”, Thạch Trung Hổ kích động suýt nhảy lên.



Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử mặt đầy nghi hoặc: “Dịch lôi kiếp là gì?”



Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.



E rằng đây là Lôi Trì mà tiền bối Hiên Viên nói!



Thạch Trung Hổ nhìn Diệp Bắc Minh một cái, lập tức giải thích: “Chủ nhân, dịch lôi kiếp vô dùng quý giá!”



“Chỉ có người cảnh giới thần hoàng trở lên độ kiếp, mới có thể chắt lấy dược một giọt từ trong thiên lôi!”



“Dịch lôi kiếp tinh lọc cơ thể cho võ giả, cải thiện căn cốt, rửa kinh mạch tẩy tủy cho võ giả!”



“Nơi này lại có một bể dịch lôi kiếp, giá trị của số dịch lôi kiếp này đủ để các thế lực đó tranh cướp vỡ đầu!”



Vừa dứt lời.



Bóng hình Lãnh Thanh Thu vụt đi, không đợi được đi vào Lôi Trì!



Ầm ầm!



Lôi Trì bỗng nhiên chấn rung, tuy chỉ có một mét, lại gào thét như sóng thần!



Một đường sét to như thùng nước từ trên trời giáng xuống, đập mạnh lên người Lãnh Thanh Thu!



“A!”



Lãnh Thanh Thu kêu thảm một tiếng, lại bị đánh về nguyên hình!



Một mùi lông thỏ cháy khét tỏa ra!



“Vãi! Thỏ tinh!”



Hầu Tử sợ giật mình.



Thạch Trung Hổ trừng mở to con mắt: “Cô là yêu tộc?”



Lúc này, Lãnh Thanh Thu nằm trong phạm vi Lôi Trì, đường sét đánh thứ hai ngưng tụ thành hình giáng lên người Lãnh Thanh Thu!



“Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao?”



Toàn thân Lãnh Thanh Thu không có sức lực, trong đôi mắt đẹp là sự tuyệt vọng!



Ầm ầm!



Lúc đường sét thứ hai giáng xuống, một bóng người bỗng xuất hiện phía sau cô ta!



Ôm lấy eo nhỏ của cô ta, năm ngón tay cầm trường kiếm màu đen cổ xưa!