Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 956



Chương 956

Hôm nay là nơi lịch sự, đương nhiên Lâm Vân sẽ mặc đồ tây.

Sau khi tiến vào bữa tiệc, Lâm Vân liếc mắt nhìn lướt qua, buổi tiệc được bày trí vàng lấp lánh, ở hội trường đã vô cùng náo nhiệt, các ông chủ lớn, các nhân vật có tiếng của tỉnh Tây Xuyên, dựa vào mối quan hệ của mỗi người, vây quanh lại tụ tập nói chuyện chém gió, gia tăng tình cảm.

Trên sân khấu của buổi tiệc, thậm chí còn có một vài ca sĩ khá là có tiếng tăm, nhảy múa ca hát góp vui cho bữa tiệc!

Những người nổi tiếng này, Lâm Vân đã từng nhìn thấy trên ti vi.

“Lâm Vân!”

Lâm Vân vừa tiếc vào bữa tiệc, thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng từ phía sau truyền đến.

Lâm Vân quay đầu nhìn, hóa ra là Triệu Linh. Cô là cháu gái của ông cụ nhà họ Triệu, tham gia buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay, đương nhiên không có gì kỳ lạ.

Hôm nay Triệu Linh mặc một bộ váy tơ tằm màu trắng, cộng thêm cách trang điểm tinh tế đúng chỗ, trông càng xinh đẹp có khí chất.

“Lâm Vân, anh mặc đồ tây thật đẹp trai!” Triệu Linh cười nói.

“Cô cũng vậy, hôm nay rất xinh đẹp.” Lâm Vân khẽ mỉm cười.

“Vậy ý anh là, tôi bình thường không xinh đẹp rồi.” Triệu Linh bĩu môi nói.

Lâm Vân vội vàng xua tay: “Ấy, tôi không có ý đó, ý tôi là …, hôm nay cô vô cùng xinh đẹp.”

Triệu Linh che miệng cười: “Tôi trêu anh đó, xem anh lo lắng kìa.”

Lâm Vân nghe vậy, chỉ đành cười ngượng.

“Đúng rồi Triệu Linh, giới thiệu với cô một chút, đây là bạn tôi Lang Hải.” Lâm Vân lên tiếng giới thiệu.

“Xin chào cô Triệu. Tôi là bảo vệ của Anh Vân.” Lang Hải mở miệng nói.

“Chào anh Lang Hải.” Triệu Linh lên tiếng chào hỏi.

Sau đó hai người lại trò chuyện vài câu.

“Đúng rồi Lâm Vân, trong buổi tiệc, anh có bạn bè gì không?” Triệu Linh đột nhiên hỏi.

“Tôi mới đến không lâu, những người ở trong bữa tiệc, tôi thậm chí còn không quen, ngoại trừ cô.” Lâm Vân mỉm cười buông tay.

“Vậy thì anh đi cùng tôi đi.” Triệu Linh nở nụ cười.

Lúc này, bảy tám người nam nữ trẻ tuổi đi tới.

Có thể vào đây, đương nhiên bố mẹ của bọn họ đều là những nhân vật lớn trong thương mại và chính trị.

“Chị Triệu Linh.”

Bảy tám người nam nữ trẻ tuổi này, nhao nhao chào hỏi Triệu Linh.

“Chị Linh, người này là ai vậy? Sao trông lại lạ mắt như này? Không lẽ… là bạn trai chị.” Bọn họ đều nhìn sang Lâm Vân.

Một người đàn ông tóc vàng trong đám đó, thì lại cười nói: “Không lẽ là trai nhỏ mà chị Linh bao nuôi đấy chứ?”

“Ha ha!”

Câu này vừa nói ra, bảy tám người nam nữ trẻ tuổi này, tất cả đều cười lớn ha ha.

Lâm Vân nhíu mày: “Tóc vàng, ăn nói phải biết suy nghĩ, đừng giống như đồ ngu xuẩn, cho dù bố anh có ở đây, cũng không dám nói như vậy với tôi!”