Điền Viên La Nhiễm

Chương 42



"Ca ca, lần này có thể trúng không"? La Bình quay về phòng, đóng cửa lại không kịp ngồi xuống mà bắt đầu hỏi.

La Hữu Hiếu cùng Triệu thị cũng ngồi ngay ngắn chờ La Văn Danh trả lời, câu hỏi mà La Bình hỏi cũng chính là câu hỏi mà bọn họ muốn hỏi.

"Thì như thế đó, chờ có kết quả là sẽ biết". Tâm trạng La Văn Danh không tốt, khẩu khí có hơi quá một chút.

Không để ý đến khẩu khí của La Văn Danh, giọng ngờ vực: "Bài thi đã có, ca ca khẳng định trăm phần trăm có thể trúng, không chừng có thể đỗ đầu cũng nên. Đến lúc đó chúng ta liền bàn đến chuyện lên trấn trên đi".

La Hữu Hiếu tiếp lời La Bình: "Đúng, đến lúc đó bàn đến chuyện lên trấn trên, để Văn Danh dược yên tĩnh đọc sách thi cử nhân. Trong thông này điều kiện quá kém, không thích hợp cho Văn Danh đọc sách".

"Nếu có thể ở riêng thì tốt rồi". Triệu thị thốt ra một câu, La Hữu Hiếu cùng La Bình nghe được thì trong lòng cũng rất đồng ý.

Còn La Văn Danh nhìn cha mẹ, muội muội một mực nói đến chuyện sau này, có chút muốn nói lại thôi. Cuối cùng, trực tiếp không nghe không nhìn, nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Cho dù là ở trên bàn cơm mọi người có nghi vấn với thành tích của cuộc thi thì cũng nhanh chóng bị dời đề tài đi ngay.

Ngày hôm sau La Hữu Hiếu thấy bộ dáng ỉu xìu của La lão gia tử, chắc là ngày hôm qua ngủ không được ngon, dù sao hai ngày nữa thành tích sẽ có, liền trực tiếp để cho La lão gia tử ở nhà nghỉ ngơi. La Hữu Hiếu cùng Triệu thị cũng muốn ở trong nhà, bị La lão gia tử trừng không dám lên tiếng.

Buổi chiều mấy người ở trong ruộng trở về, từ xa đã thấy La lão gia tử chắp tay sau lưng ở ngoài cửa lớn La gia đi đi lại lại, ngay cả thuốc lá rời thướng xuyên hút cũng chưa hút hơi nào.

"Cha, ngoài này mặt trời rất nhanh sẽ lặn xuống nhưng nhiệt độ vẫn còn rất nóng. Còn hai ngày nữa cơ mà, có chuyện gì cứ quay trở về đi ạ, một chút cũng không trì hoãn đâu". La Hữu Lễ biết La lão gia tử vẫn lo lắng chờ nha dịch tới thông báo kết quả, cũng không vạch trần trực tiếp khuyên nhủ.

"Các con nhanh vào trong viện rửa mặt đi cho mát, ta ở đây đợi một lát, đừng lo".

"Cha, ca ca, mọi người đã trở lại". La Nhiễm buổi sáng hôm nay từ ruộng trở về không có ra nữa, thấy mọi người trở về liền chạy nhanh đi rửa một ít hoa quả bưng lại đây ".

" Già rồi, không gặm được, mọi người ăn đi ". La lão gia tử khoát tay không nhận đồ La Nhiễm đưa. Mấy người khác trái lại đều nhận lấy.

" Lão nhị, ngày mai con cùng lão đại lên trấn trên đem lúa mạch kia bán đi, giữ lại mấy túi là được rồi. Lúa gặt trước qua mấy ngày nữa lại bán tiếp. Đem tiền đi trả cho mấy nhà kia đi, có thể còn dư ít nhiều ". La lão gia tử biết năm nay mưa ít, sản lượng giảm đi nhiều, đặc biệt là lúa nước, đem tất cả lương thực bán đi mới có thể gom được bảy, tám lượng bạc nhưng dù sao cũng phải giữ lại cho đủ để nộp thuế và để ăn.

" Vâng, con hiểu rồi ". La Hữu Lễ trả lời.

Ngày hôm sau cả nhà La Hữu Hiếu lẫn cả nhà La Hữu Lễ chở lương thực lên trấn trên. Bởi vì lương thực tương đối nặng liền mướn xe bò trong thôn, nhìn thấy La Nhiễm trên xe, trong lòng La Bình khó chịu một hồi. Đó là cái ánh mắt gì vậy, vừa theo lên xe, La Bình liền lấy khăn che mũi, mười phần ghét bỏ. Đây là ghét bỏ xe bò hay chê mình vậy.

La Bình này bất quá mới mười bốn tuổi, thực không giống đứa nhỏ lớn lên ở nông thôn. Theo Trịnh thị nói thì La Bình theo La Văn Danh nhận thức được rất nhiều mặt chữ, nghe nói lúc còn nhỏ văn lương hiền thục. Trong lòng La Nhiễm liền trực tiếp hô Trịnh thị nói sai rồi, làm sao có thể thấy văn lương hiên thục vậy. Đây hoàn toàn là điệu bộ của quan gia tiểu thư, cẳm vênh lên thật cao, nhìn thấy người trong nhà đều mang theo bộ mặt ghét bỏ cùng khinh bỉ. Sau này, La Nhiễm liền không để ý tới nàng, tự mình nói chuyện với La Văn Tuyên, La Văn Sinh. Bởi vì cả nhà đại bá ở đây, lần này La Nhiễm không có mang theo đồ vật này nọ lên trấn trên bán, cho nên tính toán là đi dạo phố. Tuy nhiên, trước đây đã lên trấn trên nhiều lần nhưng chủ yếu là mua mấy đồ vật này nọ, cũng chưa đi dạo nhiều lắm, lần này cơ hội quang minh chính đại cũng không thể bỏ qua. Chẳng qua là đáng tiếc không thể tùy ỳ mua đồ vật này nọ, bằng không không có cách nào giải thích được tiền từ đâu đến, đành phải cầm theo mấy văn tiền nói là lần trước bà ngoại đến cho để mua kẹo ăn, đa phần Tần thị sẽ chất vấn hoặc nghĩ biện pháp lấy được, hiện tại không ở riêng, La Nhiễm cũng không muốn rước đến một đống phiền toái.

La Bình thấy La Nhiễm chỉ nói một mình, nhất thời mất hứng, nhìn mấy người, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, nói:" La Nhiễm, trên người muội là quần áo của nhị thẩm sửa nhỏ lại đi? "

" Đúng vậy ". La Nhiễm không để ý đến phản ứng của La Bình, đáp có lệ.

La Bình thấy La Nhiễm không có phản ứng gì tiếp tục nói:" Màu sắc này hợp với nhị thẩm, mặc ở trên người muội sẽ không thích hợp ".

La Nhiễm:" Ừm ".

" Mùa hè này thật nóng mà, tương đối thích hợp đeo vòng ngọc, đã xanh xanh biếc biếc lại còn đẹp, lại lạnh một chút ". La Bình nói xong liền để lộ chiếc vòng ở tay mình, còn cố ý nhìn La Nhiễm.

La Nhiễm:" Ừm ".

Thấy La Nhiễm không phản ứng gì, La Bình thầm mắng, thật sự là không có nhãn lực:" Sao muội không đeo vòng tay. Muội xem vòng tay ta này, chất lượng rất tốt, mua rất đắt đấy, tốn không ít bạc đâu ". Sau đó cười mấy tiếng, lại nói tiếp:" Đúng rồi, phải thôi, Nhiễm Nhi hình như không có mấy món trang sức nào nhỉ. Không, hình như là một kiện trang sức cũng không có, làm sao có thể mua được vòng tay đắt tiền như vậy ".

La Nhiễm:" Ừm ".

La Bình:" Ta mang vòng tay này rất dễ chịu, Nhiễm Nhi muốn xem một chút hay không, dù sao cũng không phải vật bình thường. Nói xong liền đem vòng tay cởi xuống.

La Nhiễm xem vòng tay đeo trên cổ tay La Bình kia, xanh xanh biếc biếc, quả thật rất đẹp, hẳn là cố giá trị hơn mười lượng bạc, nghĩ xem La Bình lấy đâu ra nhiều bạc để mua trang sức, mà hôm nay lên trấn trên bán lương thực, vạn nhất không cẩn thận đem vòng tay làm va chạm, chính là mệt lớn, thế nhưng cũng không bỏ được mà mang đi. Nàng hiện tại là khoe với mình, có muốn theo ý nàng khen ngợi vài câu không nhỉ. Quên đi, vạn nhất mình cầm vòng tay không cẩn thận làm vỡ, "Quên đi, không nhìn".

La Bình thấy La Nhiễm vẫn là bộ dáng chẳng quan tâm, nghĩ đến La Nhiễm cố ý ra vẻ không để ý: "Chẳng lẽ La Nhiễm không thích cái vòng tay này sao?"

"Ta thích cái vòng tay này thì tỷ sẽ cho muội sao?"

La Bình thuận miệng đáp: "Tất nhiên là không".

La Nhiễm: "Vậy thôi đi".

La Bình nghiến răng nghiến lợi một hồi, lòng thầm mắng La Nhiễm không biết tốt xấu. Hôm nay vì muốn khoe ra nên đã đeo cái vòng tay quý giá nhất này lên tay. Mình có ý tốt cho nàng ta xem vòng tay để có them hiểu biết nhưng nàng ta không thèm xem, còn tưởng được đeo trên tay mình cơ. Cũng không xem lại cái cổ tay kia có xứng đáng với cái vòng này không.

Đối với cách cư xử của La Bình, La Nhiễm không để ý, chính là tiểu cô nương hơn mười tuổi khoe khoang, mình hai mươi mấy tuổi đầu rồi, không chấp nhặt với nàng ta làm gì. Vòng tay kia cũng không phải cực phẩm, phân gia thì nhà mình có tiền là có thể mua được nhiều đồ tốt, cũng không có gì mà hâm mộ cả.

Xe bò đi nhanh hơn so với đi bộ, không bao lâu liền đến trấn trên.