ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 538



Mục Hàn nói xong, tất cả mọi lập tức vỗ tay như sấm rền.

Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Mục Hàn liếc nhìn các lãnh đạo cấp cao đã bỏ phiếu bảo anh rời khỏi tập đoàn Phi Long rồi nói: “Tôi vẫn nhớ tất cả những gì mọi người đã làm với tôi”.

Mấy vị lãnh đạo cấp cao kia liền hoảng sợ.

“Nhưng mọi người cũng không cần lo đâu”, Mục Hàn nói tiếp: “Tôi cũng nhìn thấy rất rõ công sức của mọi người bỏ ra cho tập đoàn Phi Long! Tôi không phải là người nhỏ nhen, tôi sẽ không đuổi mọi người vì điều này đâu”.

“Chỉ cần mọi người tiếp tục ở vị trí của mình, giúp sức khiến tập đoàn Phi Long lớn mạnh hơn thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ nhận được những phần thưởng hậu hĩnh”.

Mấy vị lãnh đạo cấp cao kia nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Một người trong số đó vâng vâng dạ dạ nói: “Anh Mục yên tâm đi! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, đóng góp toàn bộ sức lực của mình cho tập đoàn Phi Long!”

Mục Hàn mỉm cười gật đầu.

Sau khi quan sát một thời gian, Mục Hàn cảm thấy năng lực của mấy vị lãnh đạo cấp cao này cũng rất tốt.

“Tiếp theo...” Mục Hàn nhìn sang Phương Viên: “Người mà tôi muốn biểu dương nhất chính là Phó Tổng giám đốc Phương Viên xinh đẹp của chúng ta”.

“Kể từ khi nhậm chức đến nay, Phó Tổng giám đốc Phương đã chứng tỏ khả năng nghiệp vụ xuất sắc của mình, cô ấy đã dẫn dắt tập đoàn Phi Long phát triển ngày càng lớn mạnh”.

“Ông chủ Mục...” Phương Viên hơi bối rối, nhất thời không biết nên gọi Mục Hàn là gì: “Đây đều là việc tôi nên làm”.

“Cô khiêm tốn quá”, Mục Hàn khẽ cười nói tiếp: “Phần thưởng của cô sẽ được phòng tài vụ chuyển vào tài khoản sau”.

Nghĩ đến việc Mục Hàn là ông chủ của mình, cảm xúc trong lòng Phương Viên hơi hỗn loạn.

Cả quá trình sau đó, Phương Viên đều trong trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không tập trung.

May là có sự chỉ đạo của Chúc Long nên buổi lễ kết thúc tốt đẹp.

Mục Hàn còn đặc biệt sắp xếp một ngày nghỉ phép để các nhân viên của tập đoàn Phi Long đi chơi trên đảo Trùng Minh.

Còn về Phương Viên, sau khi lịch trình kết thúc, Mục Hàn gọi cô đến một nơi yên tĩnh.

Phương Viên vẫn chưa tỉnh táo lại, ngây ngốc nhìn Mục Hàn.

“Này này này, cô cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy làm tôi xấu hổ đấy”, Mục Hàn nói đùa: “Phó Tổng giám đốc Phương, không phải là cô yêu tôi rồi đấy chứ?”

“Xì!”, Phương Viên đỏ mặt, bĩu môi nói: “Ai thèm thích anh chứ, anh đừng nói linh tinh!”

“Ôi ôi ôi!”, Mục Hàn cười đáp: “Là ai cố gắng ăn mặc và trang điểm thật xinh đẹp chỉ để gặp ông chủ phía sau là tôi hả?”

“Hừ! Anh nghĩ nhiều quá đấy!”, Phương Viên phụng phịu nói: “Với tư cách là phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long, tôi ăn mặc đẹp đẽ trong một dịp trọng đại như vậy thì có gì là sai chứ?”

“Anh toàn nghĩ đến chuyện không đâu!”

“Được rồi! Tôi không trêu cô nữa!”, Mục Hàn không cười nữa, anh nói tiếp: “Vốn dĩ tôi định nói ra thân phận của mình với Nhã Hiên ở sự kiện quan trọng lần này”.

“Nhưng tiếc là tập đoàn Thiên Thành có việc gấp nên Nhã Hiên phải về trước rồi”.

“Xem ra chỉ có thể khiến Nhã Hiên bất ngờ ở lần sau thôi”.

“Cho nên anh muốn tôi giúp anh giữ bí mật sao?”, Phương Viên lập tức hiểu được ý đồ của Mục Hàn: “Anh muốn tìm cơ hội thích hợp khác để thú nhận thân phận với Nhã Hiên, tạo không khí bất ngờ cho cô ấy phải không?”

“Thông minh!”, Mục Hàn bật ngón tay cái lên, tán dương: “Không hổ là phó tổng giám tốc tôi chọn!”

“Tôi đồng ý với anh”, lúc này Phương Viên mới hiểu được vì sao Lâm Nhã Hiên lại luôn giữ chặt Mục Hàn không buông.

Người đàn ông vừa lãng mạn lại vừa có lòng như vậy thì ai mà muốn bỏ lỡ chứ chứ?

Sau khi hoạt động kỷ niệm của tập đoàn Phi Long kết thúc, Mục Hàn cũng trở về tỉnh.

Lúc đến tập đoàn Thiên Thành, Mục Hàn phát hiện tâm trạng của Lâm Nhã Hiên không tốt lắm.

“Có chuyện gì vậy vợ?”, Mục Hàn nghi ngờ hỏi: “Hôm qua lúc em rời đi, nói là Giải trí Thiên Thành có chuyện gấp, nói cho anh biết có chuyện gì đi”.

“Cháu thấy không có khả năng đó”, Sở Chí Minh lắc đầu nói: “Mục Hàn chỉ là một thằng ở rể, nếu có quan hệ với quân đội thì cậu ta không thể ở rể được!”

“Theo cháu thấy, phần lớn là do tên Phàn Thành Vương này đã làm rất nhiều chuyện quá đáng ở đảo Trùng Minh, nên bị người ta nhắm vào!”

“Là ai nhắm vào cậu ta đây?”, Sở Nhậm Hành nhíu mày hỏi.

“Gia chủ, lẽ nào ông quên mất hiện tại ai đang ở tỉnh này sao?”, Sở Chí Minh chỉ lên trời.

“Hả?”, Sở Nhậm Hành lập tức phản ứng lại: “Ý cháu là… người đó?”

“Đúng vậy”, Sở Chí Minh gật đầu: “Người đó luôn ghét cái ác như kẻ thù, Phàn Thành Vương lại khiến dư luận phẫn nộ, có lẽ hắn sớm đã bị người đó nhắm tới, chỉ là đúng lúc chúng ta chuẩn bị ra tay thì người đó cũng ra tay”.

“Tên vô dụng ăn bám Mục Hàn cũng may mắn thật đấy”, Sở Nhậm Hành nghe vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thuyết phục lắm: “Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?”

“Bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này ông thật không cam lòng!”

“Phải biết rằng, một thời gian nữa, nhà họ Sở chúng ta sẽ tổ chức cuộc họp gia tộc thường niên, cuộc họp gia tộc lần này sẽ khác với những năm trước, năm nay được tổ chức ở nhà họ Sở chúng ta, đây là cơ hội tuyệt vời để nhà họ Sở chúng ta áp đảo các phe phái nhà họ Sở khác”.

“Nếu để bọn họ biết ông có một đứa cháu ngoại vô dụng thì thật mất mặt!”.