Đêm Đầu Định Mệnh

Chương 4




20h30 Linh mặc quần jean, áo phông rộng đi giày thể thao đi xuống nhà, cô vauwf tới cầu thang lại trông thấy ông anh Ba đang ngồi xem phim cắn hạt dưa là đầu muốn đau nữa.
Cố tình làm lơ không để ý đến ông anh trai, mình không nhìn mà có người cứ nhìn, tay cầm hạt dưa đưa mắt hỏi:
– Linh, hôm nay lại đi đâu thế ?
– Em đi gặp bạn.
– Đi với mấy đứa kia ấy à?
– Vâng.
Linh trả lời cho có, anh ba Linh bỏ hạt dưa xuống mặt nghiêm túc nói:
– Đi thì đi, tối 11 giờ cho anh.
Linh bị cái bản mặt nghiêm túc không còn gì làm giật thót tim hoảng sợ.
– Anh ăn cơm xong đã uống thuốc chưa thế?
– Gì cơ?
– Em tưởng anh phát sốt nên nói anh đi uống thuốc.
– Anh đang nghiêm túc nha mày.
– Anh mà biết nghiêm túc em đến sợ, anh cứ bình thường em không bị đau tim.
– Em gái, em đang chú anh đầu có vấn đề đấy à?
Linh nhún vai:
– Đâu có, em chỉ nói thế anh là tự nhận mình bị bệnh đấy chứ.
– Oh my goodness, did I say that wrong?
Linh: ….. ( Oh no! bắn tiếng anh luôn!!! )
– Anh bị bệnh hơi nặng!!!
Triệu Thanh:….. ( Con bé này độc mồm thế nhỉ?)
– Anh có thể nói tiếng mẹ đẻ được không?
Triệu Thanh gật đầu ngồi thẳng người bĩu môi nói:
– Anh đang nghiêm túc đấy em gái.
Linh hào phóng ngồi xuống ghế lấy hạt dưa cắn đồng tình trả lời:
– Vâng, em biết!
– Hôm trước em đi qua đêm mẹ lo sốt ruột luôn đấy.
– Vâng!
– Chơi gì thì chơi không được xa ngã, anh không muốn mẹ khóc đâu đấy.
– Em sẽ không để cho mẹ lo.
– Ngày mai đi chỗ ba làm đi.
– Em muốn đi xin việc.
– Nhà có sẵn việc xin làm gì, đi quản lý hai ba chi nhánh phụ anh hai kia kìa.
Linh khó hiểu nhìn chằm chằm anh ba thắc mắc:
– Sao anh không nghỉ làm đi phụ đi?
– Anh hết tháng này cũng xin nghỉ về giúp ba, Mày không thấy ba với anh hai tối mặt tối mũi tối không có thời gian cùng cả nhà ăn cơm đấy à?
– Vâng, vậy mai em đi.
Triệu Thanh cười bất cần đời lật mặt trêu Linh:
– Nhớ đi sớm về sớm nha em gái không lại có thằng nào nó lừa đem cái quý giá cướp đi thì khóc mười năm đấy em.
Linh sửng sốt, cô tí thì buột miệng hỏi ông anh sao mà biết cô bị người ta cướp mất trinh trắng còn đang ăn vạ 100 triệu đây.
May cô kịp nghẹn lại không thì giờ cái nhà kiểu gì cũng um xùm lên cho coi.
Linh lã chã cười:
– Anh yên tâm đi không thằng nào làm được em gái anh đâu.
Triệu Thanh khinh bỉ em gái:
– Thôi đi bà cô, tự tin thái quá rồi gặp nhân tra cho coi.
Linh:……. ( Oh, độc miệng thế. Thần Thần đoán mò.)
– Anh bà em bảo cái này?
– Bảo gì?
Linh thần bí cười cười, đứng dậy chuẩn bị tinh thần xong nói:
– Em cảm thấy anh ba một là đi lên lấy mấy viên thuốc uống tạm vào mà em cảm thấy anh ba hơi bị dở hơi, thứ hai là nếu không muốn uống thuốc thì anh ba lên phòng em hay của ba mẹ mở tử tìm cái váy mặc vào cực kỳ hợp với anh ba đấy……
Vèo…….
Nói xong Linh lấy một hơi chạy thẳng ra cổng không ngoái đầu lại, cô chỉ sợ chạy chậm một bước kiểu gì cũng bị ông anh trời đánh túm cổ lại răn dạy một hồi cho xem
Linh chạy ra đến cổng còn nghe tiếng gào của anh trai mình, vuốt ngực thở phì phì lẩm bẩm.
“ Anh hôm nay mới biết tức mà lực bất tòng tâm sao. bổn cô nương xả chút bực trước, trách thì trách anh đoán chúng khẩu tim đen của em làm chi.”
Đi ra một đoạn cô lấy máy gọi taxi đi lên điểm hẹn.
Tới nơi Linh tìm kiếm chỗ Nhật Minh đặt trước, là trùng hợp hay gì Linh không biết.
Đi đến bàn cô thấy Mai cùng chồng nó ngồi cùng bàn với Minh. Bên cạnh Minh còn người khác, Linh đoán là bạn cùng.
– Linh hẹn ai à?
Mai không biết cuộc hẹn giữa Minh cùng Linh, nó hồn nhiên hỏi, Linh cười nhạt liếc Minh nói:
– Tao hẹn một tên nhân tra thôi.
– Nhân tra? Thằng nào mày nói tao gọi hai đứa con Hà đến cùng tiến xử.
Mai hét lên, Linh bình thản từ chối:
– Tự tao giải quyết được.
– Có gì khó khăn cứ alo tao.
– Ừ!
Nói xong Linh nhìn Minh không chớp mắt, Quân, Huy hai người biết trong đó có uẩn khúc gì chỉ biết im lặng, Minh tự nhiên lắc lắc ly rượu nhìn lại Linh.
Nhìn một bàn có vợ chồng con Mai không nói, bên cạnh Minh có một tên ôm một cô gái còn Minh ngồi một mình một phía uống rượu Linh khinh thường chửi trong lòng:
“ Khiếp, đã tra còn tỏ vẻ thanh cao.”
Minh nhìn mặt cô nhếch mép cười cười, Linh hạn ngứa răng, cô chỉ muốn tông cho anh anh ta cái dép vô bản mặt vênh váo kia thôi.
Linh quay người đi đến bàn cách vài cái bàn ngồi xuống thở phì phò.
Huy bên này tò mò nhìn Minh muốn nói sau lại hỏi Mai:
– Mai, đó là bạn em sao?
– Vâng, mà có gì không anh Huy?
– Không, anh muốn hỏi tí thôi, trông em ấy dáng ngon phết.
– Nó không phải gái chơi qua đường đâu.
– Nhìn ăn mặc là biết.
Linh bên này thản nhiên gọi rượu, cô ngồi nhấp nhấp rượu tiện thể bĩu môi nhìn về phía Minh oán trách.
“ Ui xời, tưởng thế nào? Đồ nhát gái.”
Minh còn ngồi nghe Huy, Mai nói chuyện, cậu ta bỗng nhiên hắt xì cái, Huy ngồi gần không bỏ qua cơ hội trêu ghẹo:
– Lại em nào nhắc rồi, Minh nhà ta hôm nay đẹp trai thế này tí nữa lại đi nhầm phòng ngủ với em nào đó thôi.
– Cậu ngứa miệng ?
– Không nhé, tôi đang nói sự thật nhé bạn thân ơi. Không biết ai ngủ với con nhà người ta xong bị người ta chạy mất ấy nhỉ?
– Cậu thật muốn làm không công hẳn năm mới tỉnh ngộ.
– Vừa phải nha Minh, tôi nói cho bạn nghe nha, bạn đừng có lấy tiền lương áp người khác nhé.
Minh nhướn mày hỏi kích:
– Tôi thích thế đấy.
Huy cầm ly rượu chỉ chỉ hướng Minh:
– Cậu đúng là không nói lý nên ế là phải?
Minh không trả lời Huy, cậu ta đứng dậy đi về phía bàn của Linh trong sự ngỡ ngàng trước mấy người.
– Tên này ……. !!!
…….
– Anh Minh quen Linh sao?
Quân:……..” Đâu chỉ quen, ngủ luôn rồi chứ!”
___________
Minh ngồi đối diện Linh tự rót cho mình một ly rượu, nhấp ngụm rượu hài hước nói:
– Cô Linh có đem theo tiền không?
Khụ khụ……
Linh sặc rượu, cô trợn mắt chỉ mặt cậu ta mắng:
– Anh vừa nói cái gì nói lại cho tôi nghe.
Nhật Minh không biết sợ nói:
– Tôi vừa hỏi cô có đem tiền đến đền bù cho thiệt thiệt hại tinh thần cùng tiền cô lấy đi lần đàu tiên của tôi không?
Linh cảm giác ngực mình muốn hộc máu tam thăng, cô đỏ bừng mặt nghiến răng nghiến lợi nói:
– Anh không biết xấu hổ hả mà dám xuất khẩu nói chính mình là lần đầu tiên? Trai 32 tuổi như anh tôi không biết anh đã đổi qua bao nhiêu cô rồi, anh thiếu ngồi nói ba hoa không tôi kiện anh bây giờ.
– Kiện tôi?
– Ừ.
– Tội gì?
– Tội vu khống chứ tội gì nữa, có thế thôi cũng hỏi ra được.
Hahaha!
– Thú vị, cô Linh ra mặt thật dày…..
Linh cười như không cười nói:
– Cũng thế, cũng thế!!!
Haha!!!!!