Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 30



“ Phốc ~ ”

Tiêu Trần Vũ bị đánh bay ra, lần này Phan Vũ không mấy lưu tình, do tên này dám nói bắt Tiểu Vũ làm sủng vật đáng đánh.

“ Tiểu lão đại…” Cả đám cao niên cấp chạy lại, đỡ lấy Tiêu Trần Vũ.

“ Khục ~ Ta chịu Thua…” Tiêu Trần Vũ miệng ho không ngừng, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Khi quả cầu vàng kia tiếp xúc lấy thân thể của hắn, một cảm giác xoắn nát xuất hiện ở phần tiếp xúc với quả cầu đó. Nếu mà Phan Vũ, mà không thu tay lại, hắn chắc chắn là sẽ đi bán muối.

Phan Vũ xoa nhẹ bàn tay, rồi phủi đi bụi bẩn dính trên y phục, trên mặt hắn toát ra nụ cười tự tin, kiêu ngạo mà các công độc sinh vẫn quen thuộc: " Nếu ngươi đã nhận thua, vậy, hãy án chiếu theo ước định của ngươi và Tiểu Vũ mà làm! "

Tiêu Trần Vũ được đám cao niên cấp đệ tử đỡ dậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Phan Vũ:

" Ta đây phải nhận ngươi làm lão đại hay nhận nàng? "

Hắn như thế nào cũng không tin, thực lực của Phan Vũ vượt xa thực lực của Tiểu Vũ ư. Hồn sư sáu tuổi, đây đã vượt quá nhận thức của hắn.

Phan Vũ nở nụ cười xấu xa nói: " Nghe nói cha ngươi là thành chủ của Nặc Đinh Thành, chắc là nhiều tiền lắm nhỉ?."

Vậy là tiền bạc đã được giải quyết, kể từ sau hắn có thể bao no cho Tiểu Vũ mà không cần phải sầu lo vì tiền bạc nữa rồi

“ Đương nhiên là nàng rồi, có điều Tiểu Vũ là tiểu đệ của ta, vì thế mà ngươi là tiểu đệ của nàng cũng chính là tiểu đệ của ta hiểu chưa! ”

" A? " Tiêu Trần Vũ miệng mở thành hình chữ O, trong lòng thầm than.

Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên người Phan Vũ, vỗ vỗ lên sau lưng hắn, bày ra bộ dáng một đại tỷ: " Tiểu Phan biểu hiện thật tốt, khổ cực rồi."

Phan Vũ a a cười, nói: " Bây giờ, chúng ta đã thu phục được đệ tử cao niên cấp rồi, về sau mọi chuyện giao cho lão nhị như ngươi."

Tiểu Vũ cười định hướng đầu vai Phan Vũ mà vỗ một cái, nhưng nàng chợt dừng lại vì nàng không tới a.

Chỉ có thể xoa mũi, xấu hổ nói: " Được rồi, những ngươi nhớ là phải bao ta ăn no nghe rõ chưa. "

Nói xong, ánh mắt nàng chuyển hướng Tiêu Trần Vũ " Như thế nào? Ngươi còn không phục? Được rồi, ta tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Tiểu Vũ, nhất niên cấp công độc sinh, vũ hồn, thỏ, Tiên Thiên Mãn Hồn Lực."

Lời này của nàng nói ra, làm cho đám người Tiêu Trần Vũ kinh hãi, ánh mắt sợ hãi nhìn hai tên quái vật này.

Và bọn chúng nghĩ rằng Phan Vũ cũng là Tiên Thiên mãn hồn lực, vì vậy mà việc có Hồn hoàn ở lúc 6 tuổi là điều có thể hiểu. Nhưng nếu chúng biết sự thực thì, chắc sẽ phải nói Phan Vũ là quái vật của các quái vật a.

Tiêu Trần Vũ sau khi khôi phục được một chút sức lực, đứng dậy dùng sức vỗ vào đầu mình một cái nói:

" Tiểu Vũ tỷ, ta phục rồi. Sau này tỷ chính là đại tỷ cùa Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện chúng ta. Tất cả lại đây, ra mắt Tiểu Vũ tỷ."

“ Phan lão đại, ngài về sau là đại lão của học viện !” Tiêu Trần Vũ hướng về hắn cung kính hành lễ nói.

“ Khà khà, kia ta là lão đại của ngươi rồi thì, sao tiểu đệ như ngươi không mời cả đám ăn một bữa, gắn tình huynh đệ chứ! ” Phan Vũ nói ra ý đồ của hắn.

“ Ách ~ lão đại nói phải! ” Tiêu Trần Vũ nghe vậy liền vui sướng, phải biết Phan Vũ và Tiểu Vũ đều là những người có thiên phú cao, nếu mà hắn có thể ôm đùi của một trong hai người này.

Tiểu Vũ nghe thấy vậy nàng liền vui sướng nhảy nói, “ Hảo, đi thôi còn chờ gì nữa! ”

Nàng kéo lấy tay của Phan Vũ lôi hắn đi, đám người Vương Thánh và Tiêu Trần Vũ cùng nhau bắm theo, phía sau là một đoàn công độc sinh và cao niên cấp đệ tử.

Tràng diện có phần náo nhiệt…



Và thế là cuộc sống ở học viện sơ cấp, cứ thế bắt đầu mỗi ngày Phan Vũ và Tiểu Vũ buổi sáng đều cùng nhau đi nghe giảng về tri thức về hồn thú, buổi chiều cùng nhau đối luyện.

Về phân buổi tối, hắn liền giảng cho mọi người một ít về kinh nghiệm minh tưởng, sau 3 ngày thi hôm nay Phan Vũ sẽ truyền thụ mọi người về “ Lam Ngân Minh Tưởng Pháp ”

Nói về Lam Ngân Minh Tưởng Pháp, thì có phần vi diệu, hắn trong lần hồn lực bị phù phiếm đã nghĩ ra cách đưa hồn lực của mình vào Vũ Hồn Lam Ngân Thảo pha ke, sao chép của Đường Tam.

Khi ấy, việc đó làm hắn liên tưởng tới áp xúc hồn lực, phải biết ở Đấu La thế giới này, mọi người chỉ nhắm mắt tập trung tinh thần rồi hấp thu hồn lực tự nhiên mà thôi.

Cái này giống với bản thô sơ của công pháp trong mấy bộ kiếm hiệp, thường thì tụ khí đan điền rồi khẩu quyết các kiểu, tất cả chỉ nhằm mục đích, nâng cao sự tập trung chuyển hóa năng lượng.

Vì thế mà, hắn đã đưa hồn lực của mình vào vũ hồn rồi dùng suy nghĩ bắt nó phải áp xúc, nghiền nát và áp xúc, sau đấy trả lại về bản thân.

Có thể nói Vũ Hồn là vật trung gian hấp thu hồn lực tự nhiên, rồi áp xúc biến đổi nói phù hợp với hồn lực của người dùng. Điều này có lợi cho cả hai, vũ hồn ngày càng được tu bổ, cơ thể thì khống chế hồn lực một cách dễ dàng hơn.

“ Các ngươi, hãy tập trung bỏ qua tạp niệm, trong ý niệm triệu hoán ra vũ hồn, rồi đồng thời cùng lúc minh tưởng, dẫn dắt hồn lực tự nhiên phải đi qua vũ hồn lẫn thân thể của các ngươi! ” Phan Vũ đứng ở giữa túc xá nói.

Lúc này, trong túc xá đã chặt kín người, đám người Vương Thánh và đám người của Tiêu Trần Vũ, 50 chiếc giường đã hoàn toàn đầy người.

Chỉ trừ giường của Đường Tam ra, là không có giường nào trống cả.

Trong túc xá lúc này, đủ các vũ hồn từ thú vũ hồn lẫn khí vũ hồn cả thực vật vũ hồn nữa, đang không ngừng phát sáng chiếu sáng cả túc xá.

Răng rắc ~

Phù ~

Trên người Vương Thánh liền phát ra thanh âm, ở phía sau vũ hồn chiến hổ liền gầm thét.

“ Hống ~ ”

Sau đấy, Vương Thánh liền mở mắt, trong mắt có tràn ngập vui sướng, kích động tâm tình hắn tựa như là mới hút một lượng bóng cười vậy, hắn khoái trí cười lớn.

“ Ha ha… ta đột phá rồi…. 10 cấp… cuối cùng ta cũng sẽ có hồn hoàn thuộc về mình! ” Hắn nước mắt chảy trên gò má, quay sang nhìn Phan Vũ.

“ Lão đại, cảm ơn ngươi! ”

Mọi người, chợt thu hồi vũ hồn lại mở mắt ra nhìn về Vương Thánh, có chút hâm mộ đều là công độc sinh, còn đám đệ tự cao niên thì nhìn ra được sự lợi hại của cái minh tưởng mới này.

“ Hảo! mọi người lấy Vương Thánh làm gương, đã khuya rồi ai về nhà người đấy đi, tu hành kết hợp khổ nhàn! ” Phan Vũ lập tức đuổi người, hắn buồn ngủ rồi.

Trong mấy ngày này, hắn chỉ tu luyện một ít còn lại dành thời gian đi chơi với Tiểu Vũ, nhưng không vì thế mà hồn lực hắn không tăng, hiện giờ hắn đã cấp 16 rồi. Chỉ chưa đầy, một năm thức tỉnh hắn đã sắp đạt tới Đại Hồn Sư.

Tốc độ tu luyện này, Đường Tam có Huyền Thiên Công cũng không thể nào sánh kịp.

Lúc này, mọi người liền rời đi, khi ra đều cung kính hành lễ chào hắn và Tiểu Vũ, nhưng bây giờ Tiểu Vũ đang có đầy bụng suy tư.

“ Hazz… làm sao để tách Phan Vũ ra bây giờ! Mình đã chịu cực hạn rồi, không ngưng tụ hồn hoàn chắc mình sẽ bạo thể mà chết mất hu hu…” Tiểu Vũ đắp chăn nằm suy nghĩ.

Quả thực, Tiểu Vũ mấy ngay này chơi quá vui rồi, nàng không chủ tâm tu luyện, nhưng mà Hồn lực vẫn chứ gia tăng, khiến nàng phải ngưng tụ ra hồn hoàn thì mới tiêu bớt hồn lực dư thừa.

" Ai ~ Tiểu Vũ ở là Tiểu Vũ, ai bảo ngươi không chịu ngưng tụ hồn hoàn trước đi tới học viện a! "

...


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc