Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 310



CHƯƠNG 310

Sở Phi không thèm để ý, ánh mắt cô đỏ bừng, gắt gao_ nhìn chằm chằm Lưu Tói Hồng, “Mẹ, Lâm Tử Minh đâu? Anh ta chạy đi đâu rồi? “

Lưu Tố Hồng nghe được tên Lâm Tử Minh thì tức giận, mắng: “Con đừng nhắc tên nó ở trước mặt mẹ, nhắc tới nó mẹ lại càng tức. Thắng vô dụng đó, đủ lông đủ cánh, lại dám măng mẹ, mẹ không để yên cho nó đâu.”

“Hắn đi đâu rồi?” Sở Phi lại hỏi.

Lưu Tô Hồng bị biêu hiện của Sở Phi làm cho hoảng sợ, nói: “Phi Phi, con không sao chứ? Nó ăn hiếp con à?

Nói cho mẹ, hắn làm gì con, mẹ Sở Phi, lớn tiếng quát: “Con hỏi mẹ hắn đi đâu?”

Lưu Tố Hồng kinh ngạc, rốt cục hiểu được , sự tình không đơn giản, nói: “Hắn đi rồi, trước khi đi còn nói mấy lời khó hiểu. Mẹ nói,chúng mày bị sao vậy? Cãi nhau hả?”

Sở Phi nghe nói như thế,cô thả lỏng đi rất nhiều, bình tĩnh lại một chút.

“Con muốn đi tìm anh ta” Qua vài – giấy, Sở Phi phục hôi tỉnh thân, đi về phía cửa.

Hành động này của cô khiến Lưu Tố Hồng hoảng sợ, chạy nhanh kéo Sở Phi lại, nói: “Ôi tổ tông của tôi, con, làm cái gì vậy, con sẽ quân khắn tắm đi ra ngoài hả”

Sở Phi lúc này mới ý thức được điêu này. Cô lại nhụt chí, hơn nữa lúc này cô cũng không biết đi đâu tìm Lâm Tử Minh. Ảnh ta có thê đi đâu được chứ?

Trên thực tế, hắn cũng không đi xa, mà đang ngồi ngắn ra ở công viên gần nhà, nhìn mặt hồ, ngấy người được lúc lâu.

Sở Phi không đi tìm hắn, làm cho hắn có chút vui mừng . Vậy chứng minh, hắn rời đi là có ý nghị ít nhất xem như làm một chuyện tốt, để Sở Phi được tự do.

Lại nói tiếp, thật đúng là kỳ diệu, hắn lúc trước ở rễ Sở gia, là vì ở ẩn, sợ bị Lâm gia đuôi giết, hiện tại hắn thành công vực dậy, không cân sống ẩn mình, cũng đúng lúc, hắn không cần thân phận ở rê Sở gia này nữa.

Nói cách khác, không chỉ là Sở Phi, đối với hắn đấy cũng là một loại giải thoát.

Bụi về với bụi, đất về với đất, hết thảy đều trở lại quỹ đạo cũ, rất tốt không phải sao?

Đến lúc này, hắn cũng rất vui mừng , ngược lại là hắn đã không chạm qua Sở Phi, để Sở Phi một cái thân trong sạch, như vậy về sau, Sở Phi tìm kiếm hạnh phúc chân chính, cũng là đế hơn.

Nghĩ tới ngày đó, hắn cũng đã làm “

thêm một chuyện tốt, ha ha ha…….

Nhưng mà, hắn vẫn là không kìm lòng được mà suy nghĩ, nêu có một ngày, Sở Phi biết hắn chính là chủ.

tịch Ni: Quỳnh, mà không phải giả mạo, Sở Phi sẽ như thê nào?

Sẽ hồi hân sao?

Hay là áy náy đấy?

Hay là cả hai, hoặc cả hai đều không có?

Thật sự là khó có thể nắm bắt được mọi chuyện.

Lâm Tử Minh vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, giống như trở thành pho tượng, thậm chí còn có anh cho răng hán là tượng đá, có mấy cô gái trẻ còn lại đấy cùng hắn chụp ảnh chung.

Lâm Tử Minh thấy thế, vẫn không hề động đậy, yên lặng cho qua.

Cuối cùng, trời bắt đầu mưa, rơi trên vai hắn, làm cho hắn cảm nhận được cảm giác, mát lạnh, mới đem suy nghĩ của hắn kép trở VỆ, phun ra một câu, “Tự nhiên trời lại mưa.