Dâm Hoàng

Chương 83: Chu Phỉ Lộ Diện



Mộc San San rời đi bỏ lại nơi nàng từng đứng là bầu không khí câm nín. Thế này có phải là quá qua loa rồi không? Họ đang tự hỏi thế, có lẽ họ đang hiểu lầm rằng Mộc San San kia chỉ lên khiêu chiến Mộc Long một cách quá qua loa bởi dù ít dù nhiều thì cả hai đều là người Mộc Gia, cuộc chiến này không khác gì cho có thủ tục để đánh bóng tên tuổi Mộc Thị Gia Tộc.

Những người ngoài có thể hiểu song tộc nhân Mộc Gia thì không, bởi hơn ai hết họ biết Mộc San San là con người thế nào. Dù thiên sinh nàng là nữ tử nhưng ngay từ nhỏ đã không ai dám khinh thường nàng khi 6 tuổi một kiếm trảm Dạ Miêu, 8 tuổi Ngưng Khí Tam Trọng, 10 tuổi đám người cùng lứa đã không thể đứng ngang hàng với nàng. Một khuôn mặt xinh đẹp, một đôi mắt thờ ơ với mọi thứ song nàng lại sở hữu một cái tính cách vô cùng hà khắc với bản thân lẫn những người theo nàng, trong mắt nàng Mộc Gia luôn được đặt trên cùng. 

Tất nhiên sau mọi thứ không ai dám nghi ngờ thực lực của Mộc San San, họ cũng không nghĩ nàng đã nhường cho Mộc Long thắng bởi hơn ai hết Mộc San San mà họ biết chưa bao chịu thua một ai. Nếu phải miêu tả đám tộc nhân Mộc Gia lúc này thì họ đang sở hữu cho mình một khuôn mặt khô khốc, không phải họ sợ mà là họ chả dám tin vào mắt mình, kiêu ngạo như Mộc San San lại chịu nhận thua!!?

Bấy giờ từng ánh mắt hướng về phía Mộc Long, hắn quả thật như lời đồn, liệu suy nghĩ của hắn có tựa như 'Mài kiếm 10 năm rút một lần, một lần tuốt kiếm định giang sơn', nếu thật vậy thì con người này đáng sợ đến mức nào, suy nghĩ thâm trầm bao nhiêu?

Lòng người lại một lần nữa dậy sóng, họ không bị dọa sợ nhưng phút giây lại như bị suy nghĩ viển vông của bản thân áp chế chính mình. Mộc Long vẫn đứng đó chờ đợi, trong khoảng lặng để lòng người suy ngẫm ấy hắn đứa bộ món tay mình lên xem coi đã dài được bao nhiêu, quá an nhàn và tự tại.

Trước sức mạnh của đứa con trai mà mình đã ruồng bỏ, Mộc Ngạo Thiên khuôn mặt lạnh tanh thiếu cảm xúc, mọi thứ rất đáng để kinh ngạc tuy nhiên Mộc Long đây không thể giữ lại bởi Mộc Ngạo Thiên biết, Mộc Long này đã ghi thù hắn , không những thế nó đã ghi hận cả Mộc Gia. Ánh mắt và những việc làm của nó đã cho người làm Phụ Thân như lão hiểu, nó đã dám công khai đối chọi với Mộc Gia, với Mộc Ngạo Thiên là hắn tức nó đã có chỗ chống lưng vững chắc, là ai? Là thế lực như thế nào? Công Hội Đấu Gia? Đan Hội hay Thành Chủ?

Một mối nguy hiểm tiềm tàng, nó xứng đáng để kế vị Gia Chủ nhưng sẽ không thế, Mộc Gia sẽ bị nó hủy hoại, nó chắc chắn hận Mộc Gia hơn bất cứ thứ gì. Mộc Ngạo Thiên không còn đủ thời gian và hơn ai hết lão là người biết rõ nhất, một lần nữa chân mày của Mộc Ngạo Thiên cau lại, Mộc Gia hiện đang phải đứng trước một mối nguy lớn.

Kể sẽ phải kế nhiệm Gia Chủ đã bị phế, lựa chọn còn lại chính là Mộc Nam Thiên song Lão không hề tín nhiệm đứa trẻ này, Mộc Nam Thiên đã thế Mộc San San càng không, nàng là nữ nhân, nữ nhân liền không thể tiếp quản Mộc Gia, nàng ta rồi sẽ phải kiếm cho mình một người Phu Quân, cơ nghiệp trăm năm hà cớ phải rơi vào tay kẻ ngoại tộc.

Cứ thế suy nghĩ của Mộc Ngạo Thiên lâm vào ngõ cụt, đứng giữa Gia Tộc và Cái Chết.....cơn đau đầu dữ dội ập đến, điềm báo cho cái chết hiện đã tới gần.

Trần Thiệu kế bên lặng như tờ, hắn sớm đã hết chuyện tại nơi này, hy sinh một Trần Hán đã là quá đủ, hơn lúc nào hết hắn ý thức được sự đe dọa. Mộc Gia phải bị diệt, thâm tâm Trần Thiệu lạnh dần, một Mộc Ngạo Thiên đã khiến rất chật vật a, nay Mộc Ngạo Thiên gần phảu ra đi, cứ tưởng như cơn nhức nhối do cái gai ấy biến thì nó lại nhiễm trùng.

Quá nhiều sự đe dọa đến từ Mộc Gia khiến Trần Thiệu phải đứa ra quyết định diệt tộc Mộc Thị, hắn không thể để tiếp cho Gia Tộc này thêm thời gian được, và cơ hội hoàn hảo nhất chính là khi Mộc Ngạo Thiên chết.

Sự chú ý của hai Gia Chủ lần nữa hướng về phía lôi đài, một kẻ khác lại bước lên nhưng khác gần hết với các trường hợp, người này thân mặc hắc y áo choàng, cả khuôn mặt và dáng dấp cũng bị che đi, không rõ danh tính, không rõ Gia Thế khiến hết thảy những kẻ phía trên không khỏi kinh ngạc.

Chưa từng có tiền lệ này nhưng cũng chưa có ai nói rằng Đại Hội đây chỉ cho phép Tộc Nhân Tam Đại Gia Tộc Nam Dương Thành phân tranh mà không cho người ngoài xen vào. Hơn ai hết Hứa Minh Khai là người rõ nhất bởi Đại Hội này từ thời của Gia Phụ đã tổ chức cho tất cả những người trong Thành cọ xát với nhau nhưng theo thời gian các Gia Tộc lớn mạnh mà dần không còn tán tu nào dám lên lôi đài ứng chiến bởi Tán Tu hay Tu Sĩ bình thường thì lấy đâu ra đủ thực lực đánh lại Tộc Nhân của một Gia Tộc.

Đại Hội tiến luận bàn sôi nổi, Hứa Nguyên phí trên Chủ Tọa lặng im không nói, hắn nhìn hắc y nhân kia rồi nhàn nhạt nụ cười. Bạch Mai Sơn bấy giờ đôi mắt nhíu lại một nét, Lão nhận ra khí tức của người này rất quen thuộc, Tô Thanh đứng cạnh lão chợt trưng ra nét mặt khó coi rồi đôi cánh tay thanh nhã đan vào nhau được nàng đặt trước bụng chợt run rẩy.

"Thành Chủ Đại Nhân, ta không phải Tộc Nhân Tam Đại Thế Gia nhưng ta muốn so tài với Mộc Nhị Thiếu Gia đây, không có vấn đề gì chứ?''

Giọng nói của một thiếu nữ vang lên, hướng ánh nhìn từ sau chiếc mũ trùm về phía Hứa Nguyên nàng hỏi.

Hứa Nguyên im lặng ít giây rồi nhẹ gật đầu: ''Không có vấn đề, không có tiền lệ nào nghiêm cấm Tu Sĩ không thuộc Gia Tộc không được tham gia.''

Hứa Nguyên đáp lại, trên cương vị Thành Chủ kiêm Chủ Trì Đại Hội ông chưa bao giờ cười cũng như sự nghiêm nghị trên nét mặt chưa bao giờ mất, nhìn vào ai ai cũng có thể thấy một Thành Chủ uy phong mạnh mẽ.

Như nhận được câu trả lời ưng ý, nụ cười chớm nở trên môi của thiếu nữ hắc y áo choàng đối diện, từ hai ống tay áo rộng vụt rơi xuống nắm tay nàng hai con dao hắc sắc hình bán nguyệt.

Mộc Long và Nàng nhìn vào, dưới lớp áo choàng che phủ bên ngoài hắn không thể nhận dạng rõ nàng do trên áo được khắc văn tự che giấu. Song che giấu được dung mạo thật của bản thân nhưng vóc dáng thì không thể che giấu hoàn toàn, từ một dài cử động nhỏ của nàng Mộc Long có thể nhìn ra một thiếu nữ nhỏ nhắn và mảnh mai đang đứng trước hắn.

Hắn nhanh nghĩ đến một người song cũng đã chắc chắn là nàng bởi gần như nàng không có ý định che giấu thân phận thật của mình, khí tức nàng lộ liễu một cách tự nhiên và khi Mộc Long nghĩ tới đó nàng cởi bỏ chiếc áo choàng ném xuống.

Hình ảnh Chu Phỉ lộ ra ngay sau đó kèm nụ cười ma mị, ánh mắt nàng sắc lẻm như con dao nhìn vào kẻ đối diện, mái tóc đẹp được thắt bím đuôi sam ngày nào được cắt ngắn, phần mái trước được chẻ đôi năm năm và có hai sợi tóc dài chạm cằm tựa râu tôm.

Sự ngây thơ năng động của nàng biến đâu mất, thay vào đó Mộc Long có thể thấy một Chu Phỉ thứ hai, một Chu Phỉ ma mị và phóng túng. Khác với hầu hết nữ nhân bấy giờ ăn mặc kín đáo thì nàng có nét làm hắn liên tưởng tới Tục Giới.

Một chiếc áo đen ngắn tay hở bụng, một chiếc quần đen ngắn ôm sắc đường cong ở mông và khoe ra cặp đùi trắng nõn.

Khoe gần hết những điềm quyến rũ trên cơ thể kèm cái khí chất mị ma của một con tiểu quỷ nàng không khỏi khiến một số ít nam nhân chảy máu mũi song tặc lưỡi thèm thuồng không thôi.