Dâm Hoàng

Chương 53: Mộc Đới Lưu Huynh Trưởng, Thê Thảm



(Ps: Thông báo là ta có triệu chứng hơi ngáo ngơ, chuyện là nhân vật Mộc Thiên Ngạo ta cứ viết lộn Mộc Ngạo Thiên miết nên từ chương này đổi hẳn thành Mộc Ngạo Thiên luôn. Với lại đôi khi nhân vật Mộc Nam Thiên ta hay lộn Mộc Thiên Nam, bác nó mà để ý thấy thì nhắm mắt làm ngơ giúp ta nhé ^^)

Dạ Minh Luân tranh thủ trở về ngôi nhà nhỏ khi mặt trời dần xuống núi, song khi hắn tới nơi, trước lớp kết giới xảy ra một cuộc chiến đặc sắc.

Nhìn qua hắn nhẹ nở nụ cười nham hiểm, tâm thầm nói: 'Bỏ qua ngôi nhà nhỏ Mộc Gia lâu như thế, có phải nên gây nên một ít sóng gió rồi không, thế mới trở nên thú vị chứ, ta xém quên mất mối thù của cơ thể này ha. Hắc hắc!'

Dạ Minh Luân ánh nhìn hướng tới, hắn là thấy số ít thi thể của tu sĩ sơ giai, nhìn qua cũng năm sáu kẻ thất trọng. Trận chiến đang diễn ra là một chọi tám, Lôi Vân Hổ gầm lên uy thế, Chân Khí tỏa ra đẩy lui ba kẻ có tu vi Trúc Cơ Cảnh song ngậm đầu một tu sĩ Lục Trọng cố tiếp cận đánh lén nó.

"Thiếu Gia! Còn Thú này cũng quá mạnh mẽ đi, ta e là không thuần phục nó được!''

Tên thuộc hạ tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ nói, cánh tay cầm kiếm từ trên chảy dài xuống tia máu, nhìn qua bị thương không nhẹ, tên còn lại cũng bị Lôi Vân Hổ đánh cho một lợi trảo lên ngực mà inh hằng ba đường cắt bén ngọt, máu tươi bê bết hắn lùi lại.

"Thiếu Gia...con súc sinh này quá xảo quyệt, ta e là không được, khụ!"

Dạ Minh Luân nhìn qua kẻ được gọi Thiếu Gia này, không để ý thôi, để ý rồi thì hóa ra là Huynh Trưởng của hắn Mộc Đới Lưu, kẻ trên danh nghĩa sẽ thừa kế Mộc Gia khi Mộc Ngạo Thiên chết đi.

"Không được! Ta phải thu phục được nó, ba tháng nữa Tam Gia Chiến sẽ được tổ chức, có được con Lôi Vân Hổ này ta còn sợ không được vị trí đệ nhất thiên tài Nam Dương thành! Tới lúc đó ta sẽ đường hoàng cầu hôn con gái Thành Chủ Hứa Thanh Sương!"

Tham vọng lộ rõ trên mặt, mặc sống chết của thuộc hạ hắn đủ tàn nhẫn để đánh đổi mọi thứ lấy con Lôi Vân Hổ mạnh mẽ này.

Dạ Minh Luân xoa cằm rồi nở nụ cười thích thú nhìn qua: 'Ta nhớ mấy ngày nữa sẽ Tam Gia Chiến, sợ là do tranh đoạt công pháp Huyền Giai mà phải dời lại ngày tháng tổ chức, thú vị thật~'

Trong khi đám thuộc hạ yếu ớt vây đánh Lôi Vân Hổ thì Mộc Đới Lưu phát cho hai thuộc hạ thân cận hai viên huyết đan, ăn vào sẽ không cảm thấy đau, máu huyết lưu thông mạnh mẽ đồng thời Chân Khí bùng nổ mà tạm mạnh lên không ít, tất nhiên sau khi đan dược này hết hiệu lực cả hai liền tu vi tụt giảm, kinh mạch bị thương tổn.

Khuôn mặt Mộc Đới Lưu hiện lên sự chiếm hữu mạnh mẽ, phàm là thứ hắn muốn liền phải có, hai thuộc hạ của hắn nhìn nhau rồi nhắm mắt nuốt viên đan xuống, nếu trách trách họ phò tá sai ngươi.

Uống xong Bạo Huyết Đan cả hai bùng nổ Chân Khí , đôi mắt đỏ ngầu, cả người từng mạch máu phồng to quá cỡ như thể bất cứ lúc này cũng có thể vỡ nát.

Ầm! Ầm!

Lôi Vân Hổ đang chiếm ưu thế nhanh chóng bị đánh bay, đôi mắt nó nheo lại rồi bùng phát Chấn Khí, cơn thịnh nộ thực sự của nó kích hoạt lôi động mà oanh tạc xung quanh đánh khét bốn năm tên Lục Trọng xấu số.

"Gràooooo!!! Lũ sâu kiến các ngươi dám tới trước nhà Chủ Nhân ta làm loạn, ta phải xé xác các ngươi!''

Đám Tu Sĩ một phen hốt hoảng, phàm là Ma Thú biết nói liền không thể trêu chọc được, con Lôi Vân Hổ này tới cùng mới chịu đánh thật, tâm lạnh như tờ họ bấy giờ mới biết bản thân từ đầu tới cuối bị nó chơi trò mèo giả mù bắt chuột béo.

"Thiếu Gia mau lùi lại! Thứ này vốn không thể thuần phục!!''

Trước trận lôi đình oanh tạc, Mộc Đới Lưu đờ người ra như mê muội sức mạnh toát ra từ Lôi Vân Hổ, hắn cứ thế đứng im song được hai thuộc hạ dùng thân làm khiến chắn cho đợt lôi động.

""Hự! Thiêu Gia...mau chạy...!''''

Cả hai khụy xuống rồi tắt thở sau đoàn đánh, Mộc Đới Lưu không thèm nhìn lấy một cái, ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ có tham vọng dành cho Lôi Vân Hổ, bất ngờ hắn tay đưa ra tấm lệnh bài màu hắc sắc.

''Mộc Vệ nghe lệnh! Bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt bằng được Lôi Vân Hổ này, sự phồn vinh của Mộc Gia sắp tới chính là phải nhờ lấy con Thú này!''

Ngay sau khi Mộc Đới Lưu đưa cao lệnh bài, từ nhiều bụi cây nhảy ra thêm mấy cái Trúc Cơ Cảnh Sơ Kỳ, mỗi một kẻ đều thân mặc thanh y, hông đeo lệnh bài Mộc Vệ, dù không phải Gia Chủ đời tiếp theo nhưng Mộc Đới Lưu lại có được Lệnh Bài Mộc Vệ tức hắn sớm đã được công nhận là người thừa kế hợp pháp, song còn lại thêm ba tấm Mộc Vệ Bài nữa, hai trong tay Mộc Thiên Nam, một trong tay Mộc San San.

Tất cả những Mộc Vệ này đều tay cầm trường kiếm , khí thế phi phàm tuyệt đối là kẻ được đào tạo bài bản song tất cả có mười ba người vây quanh Lôi Vân Hổ tay kết ấn mà khởi trận trói buộc nó.

"Grào!!! Nhân Loại đê hèn lại dám dùng thủ đoạn này với Ta!!!''

Lôi Vân Hổ thân bị xích lại bởi vô số sợi xích, khó khăn vẫy vùng, chân khí trong cơ thể nhanh chóng bị hút đi, thời gian hắn bị khống càng lâu thì chân khí trong cơ thể cạn càng nhanh.

Lôi Vân Hổ sau một hồi vùng vẫy nhẹ nhắm mắt chịu trận, Mộc Đới Lưu cười phá lên sung sướng.

''Của ta! Ngươi là của ta!''

Lôi Vân Hổ cúi đầu, giọng buồn bực: ''Chủ Nhân cứu ta, ta thật hổ thẹn khi phụ sự kỳ vọng của Ngài.''

Tiểu Hắc bấy giờ bay tới đậu lên vai Dạ Minh Luân, quay đầu nhìn qua Dạ Minh Luân cười cười.

''Cái này là nha đầu ngươi kiểm tra nó?''

Tiểu Hắc hừ một tiếng không hài lòng nhìn vào Lôi Vân Hổ rồi Dạ Minh Luân xoa đầu nó.

''Không vội, nó cần thời gian để phát triển. Ngươi và Vô Nguyệt đừng nhúng tay vào, ta muốn vận động một chút, dạo này hình như có hơi béo ra rồi.''

''Vậy ta dẫn bọn họ đi rèn luyện tiếp.''

Tiểu Hắc một câu song lập tức bay đi, Dạ Minh Luân nhìn theo nó nhẹ thở dài.

''Đừng có làm chết người đấy, ta là tốn 30 năm tuổi thọ mới có được tám Kim Đan Trung Kỳ ha.''

"Biết rồi.''

Trở lại với Mộc Đới Lưu, hắn thân cao 2m3, vóc dáng vạm vỡ to lớn song có phần cân đối mà không quá to cũng không nhỏ, cơ bắp săn chắc thắt lại cứng như đá, làn da có hơi nâu xám, tóc dài búi cao, tay cầm trường thân thân mặc kim y sang trọng không dính nổi hạt bụi.

Bước tới trước Lôi Vân Hổ, Mộc Đới Lưu tay đưa tới một lá phù đính ký giao ước với nó thì cảnh sắc chợt biến đổi. Phía sau từ đầu tới cuối chỉ là cây cối chợt hạ xuống lớp kết giới lộ ra ngôi nhà nhỏ, bên trong lại có thêm một lớp trận pháp Tụ Linh Trận, giữa sân nhà có cái bàn đá song có hai nhân vật ngồi uống trà bình nhiên thoát tục, nhìn vào liền khiến hết thảy mê mệt mà muốn chiếm lấy làm riêng bởi nhan sắc tuyệt trần của Diệp Thanh Nhu, nàng hiện mặc hồng sắc y phục mỏng manh cùng tấm vải đau lơ lửng uốn cong phía sau lừng nhìn qua thoát tục tựa Tiên Tử hạ phàm. Cạnh Diệp Thanh Nhu là Liễu Dạ Huyên thân mặc kín chiếc áo choàng đen mà Mộc Long cho nàng lúc đầu, nàng là rất ghét bọn nam nhân nhìn vào trừ Dạ Minh Luân.

Diệp Thanh Nhu đặt tách trà xuống bàn nàng tản phát chút ít Chấn Khí tạo nên một đợt sóng xung kích đánh nát từng sợi dây xích quấn quanh Lôi Vân Hổ.

"Hừ!''

Một tiếng hừ này của nàng mang theo uy áp sanh ngang Kim Đan Kỳ, lập tức hết thảy ôm ngực mà hộc máu.

-Diệp Thanh Nhu, Thiên Mạch Trúc Cơ-Trúc Cơ Trùng Kỳ.

Hết thảy nhốn nháo khụy gối trên đất, tâm lạnh như băng do biết bản thân vừa chọc phải cường giả, không kẻ nào dám mở miệng, Mộc Đới Lưu ánh mắt mê muội nhìn chăm chăm Diệp Thanh Nhu cách thèm thuồng.

'Thật tuyệt sắc, nàng là của ta...'

Mê muội hắn suy nghĩ song Lôi Vân Hổ gào thét cách hung bạo.

''Grào!!! Ta phải nhai đầu đám sâu kiến các ngươi!!!''

Lôi Vân Hổ tiến tới song Mộc Vệ nhìn nhau, họ là muốn liều mạng mở đường máu cho Mộc Đới Lưu trốn thoát, Mộc Vệ không thể để Chủ Tử mình cứ thế mà bỏ mạng.

!?

Lôi Vân Hổ đang tới chợt khựng lại, Diệp Thanh Nhu nở nụ cười nàng nhẹ thở dài, ánh mắt nhẹ liếc qua nhìn.

''Cuối cùng cũng chịu về....''

Liễu Dạ Huyên đối diện hừ một tiếng: ''Tỷ mặc kệ hắn. Tỷ xem, cả người toàn mùi son phấn của nữ nhân, hắn đây là đi tìm tiểu tình nhân mà không chịu về.''

Diệp Thanh Nhu cười hì: ''Ngươi đừng thế, ngươi cũng biết hắn ưu tú như thế, người còn bao nhiêu là bí mật, không sợ hắn đi kiếm, chỉ sợ vừa ra khỏi nhà nữ nhân vây quanh hắn đếm không hết nha~''

Liễu Dạ Huyên im lặng không nói, nàng cũng biết tên này ra sau, buồn thì lại đi cưỡng bức nhân nữ nhà người ta, là một tên dâm ô khó kiểm soát chứ đừng nói...............................

"Ahaha.....Chủ Nhân ngài về rồi, bọn họ là ùa nhau bắt nạt tiểu hổ ta, Chủ Nhân ngài phải làm chủ cho ta.''

"Ừm, ta thấy rồi.''

Dạ Minh Luân thân phận Mộc Long bước qua từng người đi tới, thân cao 2m, tóc trắng, mặt chứa tinh đồ, áo bào đen tung bay, hông trái đeo ngọc bội, khí chất ngạo kiều song lại mang theo đôi phần khiến người ta bị khắc chế.

Đi về phía hắn đối diện với Mộc Đới Lưu và Mộc Vệ, Lôi Vân Hổ bấy giờ đi vòng qua ra sau Mộc Long song hạ người làm nơi cho hắn ngồi xuống.

Chéo cân Mộc Long dùng thái dương của Lôi Vân Hổ làm nơi để hắn tay chống cằm khí chất khủng bố áp đảo cả mười mấy Trúc Cơ Cảnh.

"M-Mộc Long....!?''

Ánh mắt không né khỏi sự khinh bỉ bởi Mộc Long là vết nhơ của Mộc Thị song tại sao Mộc Đới Lưu hắn lại phải run rẩy khi đối diện, cảm giác không dám ngước lên nhìn thẳng.

"Đại Ca, ta nói chưa biết phải tính số với Mộc Thị ra sao thì ngươi liền dẫn xác tới, thích ghê~"