Đại Náo Từ 1960

Chương 47




- Sao ngủ mơ mà lại lạnh quá như vầy nhỉ?

Giang Bình An ngồi im không nói, hắn nghe nói Phổ Nghi có bệnh tim, nên cố gắng không kinh động nhiều, mà để tự ông ta nhận thức sẽ dễ dàng hơn.

Quả nhiên chỉ vài giây sau, Phổ Nghi đã tỉnh ngủ và nhận ra đây là hiện thực, ông ta nhớ rõ mình mới ngủ lúc hơn 8h tối, giờ nhìn lại đồng hồ chỉ hơn 9h tối mà mình lại bị chuyển đến một nơi thật xa lạ ngoài trời.

Phổ Nghi hốt hoảng đánh giá kỹ tình hình xung quanh, may mắn là có sẵn cặp kiếng cận, ông ta thấy rõ bản thân đang ở trên một cái giường gỗ lớn, trên một nóc nhà cao, bên cạnh có một người thanh niên trẻ tuổi khoác áo khoác lông chồn màu trắng, đang ngồi đối diện im lặng. Ở giữa hai người là một bếp lửa đang nấu nồi lẩu dê sôi sùng sục, thơm ngào ngạt, rồi lại có rau xanh, chén đũa, và cả một chai rượu đế trong vắt nữa.

Phổ Nghi nhận thấy không bị đe doạ, không nguy hiểm thì dần bình tĩnh trở lại, cuộc đời ông vinh nhục chìm nổi quá nhiều, tình hình trước mặt tuy ngạc nhiên kỳ lạ nhưng cũng chỉ là tiểu trường hợp mà thôi, huống chi nay ông đã 54 tuổi hạc, thuộc dạng gần đất xa trời, ốm đau bệnh hoạn không ít nên tâm cảnh ông ta khá thoáng. Phổ Nghi cất giọng khàn đục hỏi thăm:

- Ngươi là ai?

- Giang Bình An.

- Ngươi muốn làm gì?

- Mời bệ hạ ăn một bữa lẩu dê, hôm nay là Đông chí.

Hai tiếng bệ hạ làm Phổ Nghi xúc động mãnh liệt, tâm cảnh của ông bị xao động, nhưng ông nén lại và tự giễu chính mình:

- Ha ha ha... Bệ hạ... Bệ hạ gì nữa chứ? Giờ phải gọi là đồng chí biết chưa.

Giang Bình An im lặng, Phổ Nghi tạm lắng tâm tư không bàn cái gọi là bệ hạ nữa, mà lại hỏi tiếp:

- Đây là đâu?

- Tử Cấm Thành.

- Hả? Tử Cấm Thành...

Phổ Nghi hốt hoảng nhìn xung quanh khung cảnh, qua cả phút sau ông xúc động hỏi thăm:

- Đây quả đúng là Tử Cấm Thành, nhưng làm sao ngươi đưa ta tới đây được?

Giang Bình An cười cười và vẫn không trả lời, hắn chỉ rót ra hai ly rượu, dùng hai tay mời:

- Kính mời bệ hạ uống cho ấm người.

- Ha ha ha... Sao ngươi không gọi là long thể luôn cho đồng bộ.

Phổ Nghi trêu ghẹo một câu rồi vui vẻ cầm ly uống cạn ngay. Ông ta lẩm bẩm:

- Rượu ngon, đã lâu lắm rồi ta mới được đụng tới nó, nhấm nháp nó, khà khà khà...

Giang Bình An lại múc lẩu dê mời mọc:

- Kính mời bệ hạ ăn ngay kẻo nguội, ta cứ ăn trước rồi bàn chuyện sau.

Lần này Phổ Nghi đã quen với cách xưng hô bệ hạ nên cũng không cảm thán gì nữa, mà thản nhiên ăn uống thả cửa với một thanh niên xa lạ. Ông suy nghĩ rất rõ ràng, đối phương đã đưa được ông tới đây thì lấy mạng ông sẽ dễ như trở bàn tay, có gì phải lo lắng nữa.

Cả hai im lặng ăn lẩu uống rượu đế, thân thể của Phổ Nghi không tốt, ông cảm thấy quá lạnh thế là Giang Bình An mua một bộ áo khoác lông chồn màu vàng kim lấp lánh. Phổ Nghi đang ăn uống bỗng nhiên thấy Giang Bình An phất tay một cái đã hiện lên một cái áo khoác lông chồn, ông ta chưa kịp giật mình thì thấy Giang Bình An đã đi qua phủ áo lên người của ông, kể cả nón trùm đầu, nhìn xa xa cứ như thể vua Phổ Nghi đang khoác long bào.

Đây là loại áo dày, rất thích hợp cho người có thể trạng ốm yếu như Phổ Nghi, ông ta lập tức thấy ấm áp vô cùng, liền chắp tay đa tạ:

- Cảm tạ áo khoác của ngươi, nhưng màu này rêu rao quá, không tốt. Vừa rồi ngươi biểu diễn là ảo thuật hay là phép thuật?

- Vậy bệ hạ hy vọng nó là ảo thuật hay nó là phép thuật?

- Ta thật hy vọng nó là phép thuật để nó có thể giúp được nhiều người...

Phổ Nghi không đợi Giang Bình An trả lời mà lại tiếp tục tự giễu:

- Ha ha ha... Không ngờ Phổ Nghi ta đã gần đất xa trời như thế này, mà còn tin vào phép thuật. Giờ cơm đã no, rượu cũng đã say, ngươi có gì muốn nói với ta không? Nếu không thì cho ta về ngủ là được.

Nghe khẩu khí này quá quen thuộc, Giang Bình An không nhịn được nên chọc ghẹo:

- Bệ hạ, người nói không đúng rồi. Bệ hạ phải nói là: Có việc thì tấu không việc bãi triều.

- Ha ha ha... Đúng... Đúng... có việc thì tấu, không việc bãi triều...

Phổ Nghi vừa cười nói vừa ứa nước mắt thương cảm cho thuở vàng son lộng lẫy ngày xưa. Một hồi lâu sau ông bình phục tâm tình, và hỏi thêm một lần nữa:

- Thôi thôi, đừng chọc cho ta cười nữa, ngươi nói đi, muốn tìm ta để làm gì? Đừng nói là muốn lập quốc nữa nha, ta ngán lắm rồi, mà cũng sắp chết rồi.

- Vì sao sắp chết?

- Ta bệnh rất nặng, chỉ là họ che giấu, thả ta ra đây để lừa mắt thế gian mà thôi.

- Đói ăn rau, đau uống thuốc. Sao bệ hạ không trị liệu?

- Ta bị hư thận, yếu tim, họ mong ta chết sớm thì chữa trị làm gì, huống chi hư thận, yếu tim thì làm sao dễ chữa.

Giang Bình An lại biến ma thuật một lần nữa, hắn mua một trái chu quả, cho nó hiện thẳng ra trên bàn tay, trước mắt của Phổ Nghi.

Lần thứ hai khoe khoang này khá thành công, Phổ Nghi đã bắt đầu dần dần tin tưởng đây là phép thuật, ông ta lắp bắp:

- Ngươi... Ngươi... Đây là phép thuật sao?

- Tin thì có, không tin thì không. Mời bệ hạ nếm thử quả này, nó rất tốt cho bệ hạ.

- Nó là trái gì?

- Chu quả.

- Ah... Không lẽ là chu quả trong truyền thuyết?

- Mời bệ hạ.

Phổ Nghi tuy bán tính bán nghi nhưng ông vẫn ăn ngay không chần chừ, nãy giờ đã ăn lẩu uống rượu, thì thêm một trái cây nữa có là gì đâu.

Chu quả thơm ngon hảo hạng, Phổ Nghi nhai nuốt ngon lành, nhưng rồi khi nó chui xuống tới dưới nuốt, lại tỏa ra luồng ấm nóng thoải mái tỏa khắp toàn thân, xua tan ngay cái giá rét bên ngoài.

Phổ Nghi híp mắt hưởng thụ thật lâu, sau đó mở mắt ra, tinh thần lập tức sáng láng hơn hẳn, ông ta hồ hởi khen ngợi:

- Hảo quả... Hảo quả. Ta ăn nó mà thấy rất giống ngày xưa ăn nhân sâm trăm năm, rất thoải mái trong người.

- Bệnh thận và tim của bệ hạ ta cũng có thể chữa khỏi, ta có thể đảm bảo bệ hạ sống lâu hơn trăm tuổi, thậm chí có thể cưới vợ sinh con như bình thường...

- Vậy ngươi cần gì ở ta?

- Ta cần bệ hạ làm hoàng đế.

- Ở đâu?

- Tám tỉnh Hoa Nam: Vân Nam, Quý Châu, Hồ Nam, Giang Tây, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông, Quảng Tây. Trong đó đóng đô ở Quảng Đông.

- Ngươi đừng nói giỡn, Mao Trạch Đông đã nắm hết cả nước rồi, không có chỗ cho ta xưng đế đâu.

- Ta có thể cho bệ hạ xưng đế. Ta có thể cho bệ hạ sống qua trăm tuổi, ta có 350 triệu người dân vừa giải cứu.

- Cái gì? 350 triệu người? Ngươi cứu? Tại sao phải cứu, cứu bằng cách nào?

- Cứu họ khỏi chết đói, chính quyền Mao Trạch Đông làm ra kế hoạch Đại Nhảy Vọt, khiến dân chúng lầm than, ta phải ra tay giải cứu. Còn cứu bằng cách nào ư?

Giang Bình An đưa cho Phổ Nghi một ống nhòm mới mua.

- Bệ hạ hãy nhìn xa xa, thấy vật gì thì bảo với ta vật đó.

Phổ Nghi không xa lạ gì cái ống nhòm, ông ta cầm nó nhìn quanh quẩn, trời đêm tối thui, chỉ có vài chỗ có chút ánh đèn của cảnh sát nhân dân trực đêm, Phổ Nghi chỉ tay nói:

- Ta thấy cái đèn bão nhỏ ở phía xa kia kìa.

- Bệ hạ hãy nhìn nó thật kỹ đừng chớp mắt nhé.

Giang Bình An đợi Phổ Nghi nhìn kỹ rồi thì mới phất tay thu hút nó vào không gian trữ vật, sau đó cho lấy ra để lên chiếc giường hai người đang ngồi.

Phổ Nghi đang quan sát thật kỹ, bỗng nhiên cây đèn bão biến mất tiêu, ông giật mình kinh hô quay qua nhìn thì lại thấy cây đèn đó đã nằm ở trước mặt của ông ta rồi.

- Đó là cách ta cứu mọi người.

Niềm tin Giang Bình An biết phép thuật của Phổ Nghi đã tăng lên 80-90%, ông ta cố nén lòng không hỏi chuyện phép thuật mà hỏi vấn đề khác quan trọng hơn:

- Ngươi cứu đói là đúng, nhưng sao ngươi cứu chi nhiều vậy?

- Ta đâu biết ai sắp chết đói, nên đành cứu hết, dù gì ai cũng bị đói.

- Nhưng nhiều quá làm sao ngươi sắp xếp được họ?

- Bởi vậy mới cần bệ hạ làm hoàng đế tám tỉnh Hoa Nam đó.

- Vậy ngươi có quân đội hay vũ khí, máy bay, xe tăng gì không?

- Không.

- Vậy làm sao cướp địa bàn để lập quốc, làm sao bảo vệ quốc gia?

- Ha ha ha... Quân đội chỉ là cây đèn bão này trong tay của ta thôi... Không ai cản được chúng ta đâu!

Lúc này Phổ Nghi giống như được thể hồ quán đỉnh, ông ta nghĩ thông suốt mọi chuyện nên khoái chí cười thật to, cười như thể chưa từng được cười, sau đó sực tỉnh hỏi nhỏ Giang Bình An:

- Nãy giờ ta cười lớn quá có bị lộ không?

- Thôi thôi bệ hạ ơi, ngài đừng giả vờ thử ta nữa, đêm khuya thanh vắng thế này, lại là trọng địa Tử Cấm Thành, nãy giờ ngài cười như tiếng pháo nổ, nếu có thủ vệ thì họ đã chạy đến đây từ lâu rồi còn gì. Bệ hạ yên tâm, ta đã thu họ hết trước cả rồi.

Phổ Nghi yên tâm hơn rất nhiều, ông ta lại hỏi:

- Giang Bình An, ngươi đã mạnh như vậy tại sao ngươi không làm vua luôn đi?

- Không được, ta không hợp chính thống, không thể làm thiên tử. Chỉ có bệ hạ là chính thống mà thôi.

- Hừ, xưa nay mỗi khi lập một triều đại mới đâu có ai hợp chính thống đâu, ai cũng phải phế cựu lập tân hết...

- Nên máu mới chảy thành sông. Ta đây là cứu người nên mới mời bệ hạ lập quốc, chứ nếu sát nhân lập quốc thì ta cứu người làm gì nữa?

- Ừ có lý, vậy nếu ta xưng đế, thì ngươi làm cái gì?

- Ta làm thủ tướng.

- ???






Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại