Đại Náo Từ 1960

Chương 13




- Chàng có nhiều của cải như vậy thì có mạo hiểm gì không?

- Ha ha ha... sao lại không. Không phải ta đang mạo hiểm lộ ra của cải để mong nhạc phụ nhạc mẫu nhận hết sính lễ đó sao. Chỉ cần mọi người ở đây giữ kín như bưng chuyện này thì ta sẽ không nguy hiểm.

Mọi người gật gù tán đồng, nhưng Tần Hoài Như ngay lập tức nhận ra tình lang tránh nặng tìm nhẹ.

- Bình An, ta muốn hỏi quá trình kiếm của cải của chàng kìa.

- Quá trình này một là bí mật, mọi người nào giờ có bao giờ phát hiện khác lạ gì ở ta không? Nếu không có thì không nguy hiểm gì đâu.

Nhờ hắn nhắc nhở nên mọi người mới nhớ lại, quả thật hồi nào đến giờ Giang Bình An đều im hơi lặng tiếng, bình thường như mọi người, quả nhiên Giang Bình An là thâm tàng bất lộ. Giang Bình An thấy Tần Hoài Như nóng nảy muốn hỏi tiếp thì hắn ngăn chặn trước:

- Bí mật chỉ là bí mật khi không ai biết. Mọi người không biết thì nó không có, mà đã không có thì không có gì nguy hiểm.

- Hiền tế nói rất đúng. Tốt nhất là không ai biết. Nhưng sính lễ này nhiều quá làm sao đây?

- Các nhạc phụ nhạc mẫu hãy nhận hết. Đây là tâm ý của con, sau này sẽ còn có nữa, chủ yếu là mọi người phải giữ bí mật không để lộ ra, có như vậy thì mọi người chúng ta mới ấm no và an toàn dài dài được. Riêng lần này vì bất ngờ nên tiểu tế chưa chuẩn bị kịp áo ấm và chăn bông cho hai nhà, lần sau khi về đây chắc chắn sẽ có, mọi người ráng nhẫn nại một thời gian.

- Thôi thôi, hiền tế càng đưa nhiều càng nguy hiểm, chúng ta sẽ nhận hết ở đây, còn chuyện quần áo và chăn bông thì không quan trọng, cứ ăn mặc cũ kỹ, vá chằng vá đụp thì mới hoà đồng với mọi người xung quanh. Chúng ta cảm ơn hiền tế rất nhiều, sính lễ này sẽ giúp hai nhà dư dả vượt qua mùa đông này.

- Ha ha, con đã xem gia đình vợ y như gia đình của mình, chúng ta đừng quá khách sáo.

- Phải phải, không khách sáo nữa.

Giang Bình An thật ra rất dễ dàng mua quần áo và chăn bông từ cửa hàng ảo, nhưng làm vậy rất khó giải thích, việc tích trữ lương thực thì ai cũng tích trữ, càng nhiều càng tốt, còn quần áo chăn bông, Giang Bình An chỉ có một thân một mình sao lại tích trữ nhiều làm gì! Chỉ có thể đợi lần sau về đây thì mới hợp lý khi đưa tặng.

...

Sau đó là quá trình hai gia đình nhạc gia chuyển vận và tàng trữ lương thực một cách bí mật nhất, giống hệt cái thời kháng chiến chống Nhật.

Chuyện này Giang Bình An không nhúng tay vào, cứ để hai nhà lo liệu như vậy mọi chuyện càng thêm suôn sẻ.

Mọi người sau khi xong việc đều ra về, riêng Tần Kinh Như muốn ở lại cùng Giang ca ca cùng biểu tỷ, nhưng biểu tỷ Tần Hoài Như khuyên bảo nàng ráng chờ đến 18 tuổi, nếu không lỡ bị lớn bụng thì kế hoạch của Giang ca ca sẽ bị hỏng bét, lúc đó Giang ca ca có thể bị bắt ở tù.

Tần Kinh Như nghe Giang ca ca có nguy hiểm thì quá sợ hãi nên lập tức bỏ chạy mất dép. Nhìn thấy Tần Kinh Như còn ngây thơ và đáng yêu như vậy, Giang Bình An và Tần Hoài Như vô tâm vô phổi cười sung sướng vì trêu chọc được cô bé.

Cả căn nhà giờ chỉ còn lại hai người, Giang Bình An ngay lập tức khóa cửa nhà, khóa môi mỹ nữ, lăn lộn đến trên giường. Cảnh đêm bên ngoài gió tuyết dập dồn, bên trong phòng ngủ lại chiến hỏa liên miên, cao trào liên tục, tuy đã được người lớn thông qua không còn cảm giác lén lút kích thích nữa, nhưng bù vào là sự hòa hợp hiểu biết nhiều hơn, cả hai như muốn tan ra hòa trộn vào nhau...

...

Đêm khuya gần 12 giờ, mây tan mưa tạnh, Giang Bình An hỏi Hoài Như:

- Ngày mai nàng về tứ hợp viện phải không?

- Dạ phải, ta rất nhớ các con, đặc biệt là tiểu Đương, nó còn đang bú sữa.

- Vậy sáng mai ta cũng đi về, như vậy sẽ có xe đạp chở nàng về khỏi phải đi bộ.

- Thật không chàng? Như vậy ta quá sướng rồi, cảm ơn chàng... Nhưng mà chàng chở ta ra đến chỗ có xe khách, sau đó chúng ta cùng mua vé để lên xe về cho chàng đỡ mệt.

- Hoài Như, nàng suy nghĩ kỹ chưa, nàng cũng biết xe đò chật chội và lấm lem, nếu nàng mặc áo khoác mới ta tặng thì sẽ dơ hết.

- Ừ nhỉ, nhưng ta sợ chàng mệt, cùng lắm ta mặc lại bộ quần áo bông cũ.

- Ha ha ha, nàng không sợ mặc vào rất nóng à, ta không thích ngồi xe đò, rất ngợp, ta sẽ chở nàng bằng xe đạp về thẳng tứ hợp viện luôn, tuy chậm một chút nhưng thoải mái, không mệt chút nào.

- Thôi được, ta chiều ý chàng vậy, nhưng khi chàng mệt thì phải để ta chạy xe chở phụ chàng nhé.

- Nàng phải tập chạy xe đạp trước đi rồi mới chở ta được.

- Dễ ợt, sau này ta sẽ tập chạy. Nhưng sáng khi về, chàng phải bỏ ta xuống từ xa trước khi đến gần tứ hợp viện, nếu không lỡ có người mách đến tai của Giả Đông Húc thì hắn ta sẽ ghen và đánh ta nữa.

- Ta biết, nhưng lần này thì khác, nếu bị hắn đánh thì nàng cứ la làng lên cho mọi người nhìn thấy rồi chạy đi báo hội phụ nữ giống như kế hoạch là được.

- Chàng nói rất đúng, nhưng nếu vậy chàng sẽ bị mang tiếng xấu.

- Ha ha ha, ta và nàng là hàng xóm láng giềng từ nông thôn lên thành thị ai cũng biết, giờ ta chở giúp nàng một chút thì tiếng xấu gì đâu. Giang Bình An ta đời này vì nữ nhân của mình cho dù phải mang tiếng xấu thì đã sao, nàng cứ yên tâm.

Nói xong Giang Bình An lại ngâm nga hai câu thơ con cóc mới ngẫu hứng sáng tác:

Việc đời thị thị phi phi

Thế gian cứ nói mắc chi đến mình.

- Ui choa, chàng làm thơ hả, sao nghe lạ quá nhưng rất êm tai.

- Khà khà... đây là thể thơ lục bát, một thể thơ của Việt Nam rất hay.

- Tình lang của ta thật là tài tình, thơ của nước ngoài mà chàng cũng biết làm nữa.

- Quá khen quá khen...

- Bình An, sau khi ly hôn ta sẽ rời tứ hợp viện thật không?

- Thật, ta sẽ chọn mua một căn nhà cho mẹ con nàng sinh sống, tránh đi cái tứ hợp viện phức tạp đó.

- Khi đó ta sẽ làm gì?

- Không cần làm gì cả, nàng cứ ở nhà nuôi con thôi, nếu buồn bực thì may vá hoặc đi một vòng làm quen hàng xóm mới là được. Khi ở với ta, nàng và con sẽ ăn ngon và mặc đẹp, nàng yên tâm đi.

- Chàng nói cứ y như là trong giấc mơ của ta vậy.

- Giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật, nàng xứng đáng được như vậy...

...

Buổi sáng thứ ba Giang Bình An thức giấc tại thế giới tứ hợp viện, trời vừa hừng sáng, hắn chớp chớp đôi mắt nhìn thấy mọi vật xung quanh, sau đó xác thực là vẫn ở trong căn nhà ở Lương gia thôn, vẫn giữa gió tuyết mùa đông 1960, đây là sự thực chứ không phải giấc mộng.

Không biết sao giờ này hắn lại chạnh lòng nghĩ về kiếp trước, chỉ cách đây 3-4 ngày thôi hắn vẫn còn khỏe mạnh đi làm, tiết kiệm tiền gửi về quê cho cha mẹ già. Giờ này, nếu thời gian hai thế giới trôi qua bằng như nhau, thì tại Việt Nam chắc có lẽ cha mẹ già của Giang Bình An đang tổ chức đám tang cho chính hắn ở quê nhà.

Chạnh lòng đôi chút, Giang Bình An ngước nhìn sang bên cạnh, mỹ nhân vẫn còn đây, làn da như tơ lụa, vóc dáng yêu kiều, đường cong lả lướt, nàng cố rúc vào cánh tay của hắn như thể vĩnh viễn không muốn rời xa.

Trong nguyên tác, Tần Hoài Như đã 25-26 tuổi, Giang Bình An thì vừa qua 20, cho nên Tần Hoài Như hiện tại kết giao với Giang Bình An theo tâm thái của một người chị đối với chú em, nhưng nàng đâu biết, thực tế Giang Bình An là một độc thân cẩu đã 30 tuổi, lại là từ thế giới hiện đại, tâm lý trưởng thành sớm ghê gớm nhờ truyền thông, nhờ truyền hình, internet...

Cho nên đối với Giang Bình An, Tần Hoài Như không già dặn chút nào, không hề có chuyện tình chị duyên em, hay là lái máy bay gì ở đây cả.

Nhìn thấy người ngọc trong lòng, tiểu đệ của hắn lại chào cờ buổi sáng nghiêm nghị, Giang Bình An rục rịch cõi lòng, thế là hắn lại mua ngay một chu quả trị giá 500HP, lần này hắn thử điều khiển cho chu quả từ không gian trữ vật xuất hiện trong miệng của hắn, không ngờ lại thành công dễ dàng, quá thú vị.

Nhai nuốt ngon lành chu quả, hương vị thật tuyệt vời, khi thấy cái bụng đã có sự ấm nóng lan tỏa ra toàn thân, Giang Bình An lại bắt đầu trêu chọc mỹ nữ để bắt đầu chinh chiến công thành đoạt đất.

Tần Hoài Như bên này không hề thua kém, nàng có thiên phú dị bẩm, thiên hương quốc sắc, mị cốt dụ hoặc lại cộng thêm được chu quả cải tạo thể chất, mặc dù hấp thu ít hơn Giang Bình An nhiều nhưng cũng rất khả quan, vì vậy nàng cũng cực kỳ nhiệt tình đánh trả lại tình lang tới tấp.

Cả hai người không hề bị giá lạnh làm cho bối rối, họ chỉ thấy trong người nóng hừng hực, cả hai lao vào đòi hỏi nhau, thỏa mãn cho nhau, âm dương không ngừng hoán chuyển, tình chàng ý thiếp càng thêm hoà hợp...

Sau gần một tiếng rưỡi đồng hồ, chiến hỏa tạm lắng, Tần Hoài Như thỏa mãn tỏa sáng lung linh như một thần vệ nữ, nằm dựa vào ngực tình lang ỷ ôi một lát rồi nàng lại hoá thân thành một người vợ ngoan hiền đi nấu nước ấm hầu hạ lau mình cho tình lang.

Tranh thủ lúc này, Giang Bình An mau chóng tra xét số liệu bản thân từ cửa hàng ảo: 13/100, tuy chỉ tăng lên 2 điểm thể chất tổng hợp so với hôm qua nhưng vậy là đã quá tuyệt.

Phải biết rằng lúc mới hồn xuyên qua đây, thân thể này của nguyên chủ chỉ có 5/100, nhờ ăn ba chu quả trong ba ngày mà đã lên tới 13/100, tăng lên 160% so với ban đầu.

Thể chất cải thiện giúp năng lực cải thiện, mắt sáng, tai thính, cơ thể tràn đầy lực lượng. Độ dẻo dai, sức chịu đựng, lực bộc phát, tốc độ, phản xạ... đều tăng lên tương xứng.

Chỉ có điều cả ngày hôm qua hắn chỉ lo chuyện mỹ nữ mà bỏ mặc cửa hàng ảo, không lo kiếm vật phẩm bán kiếm tiền ảo Hp. Hắn hơi áy náy, nhưng rồi trong đầu hiện lên hình bóng xinh đẹp của Tần Hoài Như và Tần Kinh Như thì Giang Bình An thấy rất đáng giá.

Người xưa luôn miêu tả:

Say gối mỹ nhân đùi

Tỉnh chưởng thiên hạ quyền

Cho nên là một nam nhân thành công thì không thể nào thiếu giang sơn hoặc mỹ nhân được.





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại