Đại Náo Từ 1960

Chương 11: Họp mặt bàn việc




Bên nhà của Tần Hoài Như cuối cùng rồi cha mẹ của nàng cũng đành chiều ý con đi luôn cả hai người qua nhà ân nhân Giang Bình An để cảm tạ và bàn công việc gì đó.

Hai chị em họ lại tiếp tục vòng về nhà của Tần Kinh Như, lúc này chỉ còn lại một túi gạo của Kinh Như mà thôi, những tưởng mọi việc sẽ dễ dàng nhưng không ngờ cha của Kinh Như lại nhất quyết không nhận túi gạo.

- Nhà ta không thể nhận túi gạo quá quý giá này.

- Nhưng cha ơi, nhà biểu tỷ có nhận mà.

- Đó là vì biểu tỷ của con làm bổn phận báo hiếu nên họ mới nhận.

- Thì con đây cũng là báo hiếu mà.

- Cái con nhỏ ngu ngốc này, người ta gả đi rồi thì mới về gửi quà về gọi là báo hiếu, chứ mày còn đang ở nhà này thì báo hiếu cái gì?

Tần Hoài Như nãy giờ đứng nghe quá buồn cười, biểu muội của nàng còn non lắm nên không biết cách thuyết phục, nàng đành giúp biểu muội một tay cho kế hoạch của tình lang được suôn sẻ.

- Thúc thúc, con là biểu tỷ, chuyện này con có biết đôi chút, thúc thúc qua đây con sẽ nói cho thúc nghe chuyện này.

Vì tò mò nên cha của Tần Kinh Như bước qua nói chuyện riêng với Hoài Như để xem coi chuyện gì đang xảy ra. Tần Hoài Như nhỏ giọng hỏi:

- Thúc thúc có biết biểu muội của con muốn gả cho Giang Bình An không?

- Có, cái con bé này đã từ chối cả chục người dạm hỏi rồi, nó nhất quyết gả cho Giang Bình An.

- Vậy thúc thúc có đồng ý không?

Cha của Tần Kinh Như thở dài chép miệng:

- Đồng ý chứ sao không đồng ý, bây giờ kiếm đâu ra thằng rể ngon như vậy, vừa có hộ khẩu thành thị, vừa có việc làm ổn định, lương lại cao, nhà cửa đàng hoàng cả hai nơi, lại có danh tiếng tốt, không dính phải cờ bạc hút sách hay đàng điếm bậy bạ.

- Vậy sao thúc thúc còn từ chối túi gạo kia, đó là túi gạo lễ vật ra mắt đó!

Một lời kinh thiên, cha của Tần Kinh Như chấn động, ông vội nói:

- Bậy nè, ta nghe Kinh Như nói Giang Bình An phải đợi nó 18 tuổi mới cưới mà?

- Thì tới 18, nhưng lễ vật đưa trước thì đâu có ai cấm cản, con nhớ hồi xưa người ta còn đưa trước cả 5-7 năm luôn đó.

- Ừ con nói cũng phải.

- Vậy thúc thúc có nhận lễ vật này không?

- Nhận chứ, không lẽ bỏ cái thằng rể ngon lành này.

Bên kia Tần Kinh Như nóng ruột nóng gan nhìn biểu tỷ thì thầm to nhỏ với cha, không biết biểu tỷ nói gì mà chỉ dăm câu nói thì cha nàng đã cười ha hả nhận ngay túi gạo, rồi lại kêu vợ thay đồ để cùng đi qua nhà Giang Bình An bàn công việc.

Tần Hoài Như lại rất tinh ý, nàng nhận thấy nhà biểu muội bên này tình hình nhịn đói cũng không kém nhà nàng nên nàng khuyên bảo lấy gạo nấu một nồi to để cứu đói ngay lập tức, đặc biệt là có người già và trẻ con đang kì bú sữa.

Bản thân Tần Hoài Như cũng là mẹ đang cho con bú nên rất thông cảm chuyện con nít khát sữa.

Ban đầu cha mẹ của Tần Kinh Như cũng muốn cản trở không cho nấu cháo y như bên nhà của Tần Hoài Như, nhưng cái miệng dẻo quẹo của Tần Hoài Như lại lập công một lần nữa, thành công thuyết phục nấu một nồi cháo to để cứu đói mọi người.

...

Giang Bình An nhờ hai mỹ nữ đi đưa tiểu lễ vật mà không tự đi mời là vì muốn mọi chuyện dễ dàng và suôn sẻ hơn, dù gì cũng tắt lửa tối đèn, con cái trong nhà dễ nói chuyện hơn người ngoài.

Đặc biệt là hắn còn muốn ở nhà một mình để chuẩn bị lễ vật.

Đầu tiên là Giang Bình An mua 1 tấn khoai tây hết 4HP, một tấn bột bắp hết 4HP, một tấn dầu hạt cải hết 80HP.

Lúc này không gian trữ vật 6m³ của hắn lại hơi chật chội nên hắn quyết định mua thêm 10m³, như vậy là sau khi bỏ ra 1.000HP thì không gian trữ vật của Giang Bình An đã có được 16m³.

Các sính lễ tạm đủ, nhưng mời khách, đặc biệt là nhạc mẫu nhạc phụ thì phải có một bàn tiệc. Giang Bình An biết thể trạng mọi người hiện giờ bị suy yếu thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ hoặc thức ăn quá cô đặc. Vì vậy hắn chợt nhớ đến món cháo cá lóc rau đắng ở quê hương kiếp trước, thời tiết lạnh lẽo lúc này mà có nồi cháo cá lóc bổ dưỡng sôi sùng sục thì tuyệt cú mèo, sau đó nhúng thêm rau đắng, chấm nước mắm ớt cay xè xé lưỡi thì hết chỗ chê.

Vậy là Giang Bình An bắt tay vào chuẩn bị nấu cháo cá lóc, cá thì có sẵn trong không gian trữ vật, hắn toàn chọn con to 1-2 kg, làm liền một lúc 4 con cho nó đã.

Cuối cùng hắn nhớ ra không có rau đắng, nhưng chả sao, lục lọi cửa hàng ảo Giang Bình An lại mua ngay combo 1m³ giá 4HP có tới mấy chục loại rau xanh củ quả mà hắn quen ăn ở kiếp trước, nhiêu đó để dành ăn thì quá đầy đủ thoải mái lại còn không sợ bị hư úng vì không gian trữ vật thời gian là dừng lại.

Nồi cháo đã sôi, cá đã chín, rau đắng và nước mắm ớt đã sẵn sàng. Thế nhưng Giang Bình An vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó rất quan trọng.

Thứ gì quan trọng mà khi con rể gặp cha vợ không thể thiếu? Giang Bình An tự vỗ đầu cái bốp, chắc chắn là rượu đế xịn rồi, ông bà đã nói: vô tửu bất thành lễ, tối nay không thể thiếu rượu ngon được.

Đặc biệt Giang Bình An còn biết dân xứ lạnh mà ở trong lúc gió tuyết như thế này thì lại càng muốn uống rượu nặng, thật nặng. Thế là hắn mua ngay 1m³ rượu đế sơ cấp giá 70HP, độ cồn được giới thiệu là cao tới 49⁰, nhiêu đây tuy không phải là độ rượu cao nhất nhưng nó sẽ không quá hại sức khỏe của người uống.

Loay hoay bận rộn vừa xong thì khách khứa đã đến rồi. Đầu tiên là cha mẹ của Tần Hoài Như tuy ở xa hơn một chút nhưng lại đến trước, Giang Bình An cung tay chấp lễ hậu bối, mời mọc cả hai ông bà vào ngồi bàn tiệc, cái bàn khá to, ở trung tâm có để một lò than đang đun nóng nồi cháo cá lóc sôi sùng sục tỏa hương thơm ngát, trên bàn thì bát đũa tuy cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ chỉnh tề, Giang Bình An lấy bình rượu đang để gần bếp lò ủ nóng, hắn rót ngay ba ly rượu to bằng nắm tay để mời hai ông bà.

- Hồi nào đến giờ làm hàng xóm láng giềng, nay tiểu chất mới có dịp gặp gỡ bá phụ bá mẫu, con kính ly này chúc bá phụ bá mẫu khỏe mạnh, sống đời với con với cháu.

Cha mẹ của Tần Hoài Như vốn cũng không xa lạ gì với Giang Bình An, họ thấy chủ nhà quá khách sáo, lại còn làm tiệc tốn kém đãi họ trong thời buổi đói kém này, hai người nghi ngại trong bụng, không biết Giang Bình An muốn làm gì mà vừa mới tặng gạo ngon cực phẩm lại mời khách đãi tiệc.

Cha của Tần Hoài Như mở miệng hỏi thăm:

- Bình An chất nhi, cả nhà ta cảm ơn ngươi giúp túi gạo cứu mạng ta...

Giang Bình An nghe đến đây vội cắt ngang chen vào:

- Kìa bá phụ, chuyện nhân tình lối xóm lui tới là chuyện thường, hôm nay bá phụ và bá mẫu đừng quá bận tâm, chúng ta uống trước một ly để chống lạnh trước, sau đó chờ bên nhà của Tần Kinh Như đến nữa là có thể nhập tiệc, lúc đó ta sẽ bàn việc sau. Nào, tiểu chất kính mời bá phụ bá mẫu.

- Ơ đâu được, chất nhi cứ uống với bá phụ của ngươi đi, ta là đàn bà làm sao uống rượu và dự tiệc chung mâm được?

- Ha ha ha... hôm nay sẽ được, thiếu bá mẫu hôm nay là không ổn, bá mẫu cứ yên tâm đi.

Từ chối đưa đẩy vài lần không được, mẹ của Tần Hoài Như bắt buộc phải đầu hàng, thôi thì nhập gia tùy tục, khách phải theo chủ nhà, bà cũng đành ngồi vào bàn cụng ly.

Giang Bình An tận mắt nhìn thấy mẹ của Tần Hoài Như nốc một hơi cạn ngay ly rượu đế 49⁰, hơn nửa xị rượu một cách gọn hơ, hắn thầm cảm thán quả nhiên dân xứ lạnh, ngay cả đàn bà phụ nữ mà cũng uống rượu quá mạnh mẽ, chuyến này tối nay chắc phải uống nhiều rồi.

Còn cha của Tần Hoài Như thì ly rượu vào bụng ông y như một giọt nước rớt vào biển cả vậy, chả thấy tăm tích đâu, chỉ thấy ông ngồi chép miệng hưởng thụ hương vị rượu ngon đã thật lâu, thật lâu rồi ông không được uống, còn tại sao không có rượu uống ư? Người sắp chết đói hết rồi thì lương thực ở đâu ra mà ủ rượu.

Chỉ có Giang Bình An uống rượu hết ly là hơi quay quay, nhưng cũng may, thân thể của nguyên chủ nhân này cũng là dân xứ lạnh chính hiệu 100%, lại thêm có liên tục hai trái chu quả tẩm bổ cải tạo thể chất nên càng mạnh mẽ, có thể buông bụng ra uống rượu. Huống hồ giang hồ luôn đồn đại rằng uống rượu mà ăn cháo nóng loãng, lại có rau đắng thì đời nào mà say được.

Giang Bình An vừa rót vòng rượu thứ hai thì nhóm khách còn lại đã đến, hai chị em họ và cha mẹ của Tần Kinh Như.

Tổng cộng 7 người nhập tiệc, theo ý của Giang Bình An thì đây chả phải tiệc tùng gì, chỉ có nồi cháo cá lóc rau đắng thêm chai rượu đế to mà thôi, nhưng đối với sáu người còn lại thì bữa tiệc đã quá thịnh soạn rồi, mỗi người húp đến ba tô cháo to, gần 8 kg cá lóc cũng sạch sẽ, rau đắng một rổ to cũng sạch bóc, rượu đế lai rai vậy mà cũng hết 3-4 chai to, nhưng chưa ai uống đã cả.

Đây là vì Giang Bình An không muốn mọi người uống rượu đế nhiều sẽ say rồi khó nói chuyện.

Thấy bốn vị tiền bối đã no nê tỉnh táo, Giang Bình An cho hai chị em dọn dẹp chén bát rồi pha trà ngồi nói chuyện.

- Đầu tiên tiểu chất xin phép bàn luận chuyện của Tần Hoài Như trước. Số là Tần Hoài Như tuy lấy chồng ở thành thị nhưng lại không được như ý, cả nhà chồng 5 miệng ăn, ba người lớn, 2 trẻ nhỏ lại chỉ có một mình Giả Đông Húc có hộ khẩu thành thị, có việc làm, có sổ lương thực.

Nhưng Giả Đông Húc không chú tâm làm việc, 7-8 năm học nghề mà chỉ có thợ bậc một, tiền lương ít ỏi, hiện tại lại mê đánh bạc, cả nhà đó đã lâm vào kiệt quệ mấy tháng nay.

Không chỉ như vậy, mẹ chồng Giả Trương thị lại rất giỏi gây chuyện thị phi, chửi mắng con dâu, Giả Đông Húc thì ghen tuông hoang tưởng, luôn tay đấm chân đá Hoài Như...

Nghe đến đây thì cả bốn người lớn đều giận sôi gan, cha của Tần Hoài Như tức quá không kiềm chế được đã đập bàn hét lớn:

- Hoài Như, có chuyện này không?





Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với