Cửu Đỉnh Ký

Chương 169: Bước vào tiên thiên



Thanh Sơn trong nháy mắt nhảy xuống dưới, mặt ngửa lên trên! Hai tảng đá một trước, một sau bắn về phía hắn!

"Hầu Vương này chỉ cậy mạnh, không có kỹ xảo ám khí gì hết! Cậy mạnh như vậy phỏng chừng chỉ có một bộ phận rất nhỏ mới có tác dụng lên tảng đá". Nếu là lúc bình thường, Đằng Thanh Sơn có thể dễ dàng né tránh. Nhưng đang ở giữa không trung, không thể mượn lực, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể chính diện ngạnh kháng.

Hầu Vương trong lúc tức tối ném ra hai tảng đá. Đằng Thanh Sơn ánh mắt sắc bén, Luân Hồi thương trong tay đâm ra rất nhanh…

"Bùng!" " Bùng!"

Hai tảng đá vỡ vụn. Tuy nhiên lực công kích của hai tảng đá rất mạnh làm cho Đằng Thanh Sơn uốn mình, tốc độ rơi xuống càng thêm kinh người.

"Không xong!" Đằng Thanh Sơn lộn người lại, nhìn vách đá phía bắc, vách đá cách hắn tối thiểu phải bốn năm trượng. Với khoảng cách này Đằng Thanh Sơn căn bản với không tới.

Vù!

Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, cuồng phong rít lên. Đằng Thanh Sơn cũng biết vách đá ở Thiết Tí Hầu Sơn này khẳng định có chỗ lồi lõm. Chỉ là... nếu hắn tiếp tục như vậy, không có gì tá lực, rơi xuống bảy tám trăm mét, cho dù không chết cũng phải tàn phế! Chỗ Đằng Thanh Sơn nhảy xuống, khoảng cách đại khái gần ba cây số. Nhưng... Độ cao ba cây số, không có khả năng không gặp phải mỏm đá.

Dù sao Thiết Tí Hầu Sơn tuyệt không phải không nghiêng, chỉ có một đoạn là dốc đứng thôi. Nhưng khoảng cách dốc đứng rốt cuộc dài bao nhiêu?

Đằng Thanh Sơn phải tìm được chỗ tá lực! Nếu không có biện pháp tá lực, trong vòng ba trăm thước thì Đằng Thanh Sơn không việc gì. Rơi thẳng từ độ cao năm trăm thước thì Đằng Thanh Sơn có lẽ sẽ bị thương nặng. Bảy tám trăm mét, không chết cũng tàn phế. Cao hơn nữa, rơi xuống là hẳn phải chết.

"Độ cao hơn một cây, sẽ thành một khối thịt vụn. Rơi xuống đó cả người cũng biến dạng". Đằng Thanh Sơn mặc dù lo lắng, nhưng vẫn bảo trì sự tỉnh táo.

Vù! Vù!

Gió lạnh vù vù bên tai.

"Chỉ vài hơi thở, khoảng chừng đã rơi hơn ba trăm thước rồi. " Đằng Thanh Sơn hơi lo lắng, rồi đột nhiên nhãn tình sáng lên. Trên một vách đá có một dây leo rủ xuống, theo gió khẽ đung đưa.

Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn vung mạnh ra!

Xoẹt!

Luân Hồi thương cuốn lấy dây leo. " Phốc!" Dây leo trong nháy mắt bị lôi thẳng băng. Rơi xuống đã hơn ba trăm thước, hơn nữa lại còn thêm lực hai tảng đá công kích, dây leo chỉ giữ được trong nháy mắt, rồi đứt rời. Vòng dây leo quanh Luân Hồi thương bị cuốn theo Đằng Thanh Sơn tiếp tục rơi xuống.

Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn thậm chí còn chưa đến được gần vách núi.

"Vừa rồi trong nháy mắt, mượn một phần lực. " Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi. " Nếu Thiết Tí Hầu Sơn này cấu tạo bình thường, không có khả năng liên tục sáu bảy trăm mét đều dốc đứng như vậy. " Ý niệm trong đầu Đằng Thanh Sơn mới lóe lên, Đằng Thanh Sơn đã thấy vách đá phía dưới có một mỏm đá cong lộ ra

Mắt vừa thấy, Đằng Thanh Sơn lập tức đạp lên!

Bùng!

Hai chân Đằng Thanh Sơn đạp mạnh vào mỏm đá, đá núi nứt toác, mảnh vụn bay loạn. Thân thể Đằng Thanh Sơn quay một vòng, triệt tiêu lực rơi, tới gần vách núi. Phốc một tiếng, tay phải Đằng Thanh Sơn lập tức cắm vào trong núi đá, cố định thân thể.

"Phù!" Đằng Thanh Sơn lúc này mới thở phào một hơi.

"Vừa rồi nếu không có cái dây leo. Ta không chết quả thật cũng tàn phế. " Đằng Thanh Sơn thầm than. Trong quá trình chạy trốn, Đằng Thanh Sơn đã có quyết định hoàn toàn chính xác. Với thực lực của Kim Đồng Hầu Vương, nếu không nhảy xuống vách đá, một khi bị nó đuổi kịp, Thanh Sơn phỏng chừng sẽ bị giết chết trong nháy mắt!

"Không thể dừng lại ở chỗ này! Lần này sợ đã chọc giận con Hầu Vương đó. Kim Đồng Hầu Vương rất có thể sẽ ra lệnh thủ hạ chạy theo đuổi giết ta!" Đằng Thanh Sơn không rõ tính tình Kim Đồng Hầu Vương.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

"Thiết Tí Hầu Sơn này không thể ở lâu. " Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh, thầm nghĩ phải xuống núi với tốc độ nhanh nhất.

Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan khán phía dưới một chút, rồi lúc này mới nhảy mạnh xuống dưới. Mỗi lần nhảy xuống mười trượng. Đằng Thanh Sơn chỉ cần bám được vào vách đá ngừng lại một chút. Mười trượng rồi lại mười trượng. Cho dù đi vào chỗ hõm, Đằng Thanh Sơn cũng có thể xoay người áp vào gần vách đá hơn.

Cứ như vậy, vô cùng cẩn thận một đường xuống núi rất nhanh. Khi còn cách đáy khoảng trăm trượng, Đằng Thanh Sơn nhảy thẳng xuống phía dưới.

"Vù!" Những cây đại thụ đập vào mặt.

"Xào xào!" Đằng Thanh Sơn cước đạp lên một chạc cây đại thụ, rồi sau đó nét mặt thoải mái dừng lại ở đó.

"Hắc. Cuối cùng chạy ra khỏi Thiết Tí Hầu Sơn rồi". Đằng Thanh Sơn vô cùng mừng rỡ. " Ừm. Đề phòng bị Thiết Tí Hầu đuổi theo, nên chạy thêm trăm dặm nữa rồi tính tiếp". Đằng Thanh Sơn lập tức bay nhanh vào sâu trong Man Hoang. Bây giờ, tốc độ của hắn nhanh hơn nhiều so với lúc mới vừa vào Man Hoang.

Hai giây sau, đã biến mất trong cánh rừng sâu.

...

Phía dưới vách đá mây mù lượn lờ, Kim Đồng Hầu Vương thấy tên nhân loại liên tiếp bỏ rơi nó. Sau khi ném ra hai tảng đá, nó không khỏi phẫn nộ gầm thét!

Tiếng gầm gừ vang vọng khắp chân trời. Thế nhưng, cho dù là nó, cũng không dám nhảy xuống vách núi sâu không lường được này. Nếu không phải bị buộc tới không có cách nào khác, nó sẽ không chọn cách nhảy xuống vách núi.

"Khẹt khẹt!"

"Khẹt khẹt khẹt!" Bầy khỉ bên trong hang ồn ào. Đám Thiết Tí Hầu hiển nhiên rất tức giận.

Mười hai con Thiết Tí Hầu cao lớn khác cũng vọt tới trước mặt Kim Đồng Hầu Vương. Cả đám đều đang đợi lệnh của nó.

"Khẹt!" Hầu Vương nhếch miệng hống một tiếng, rồi sau đó một mình nhanh chóng lao vào huyệt động. Đối với đám Thiết Tí Hầu này, cái quan trọng nhất là rượu chu quả. Chết mất một đại Thiết Tí Hầu, nhưng một thời gian sau, trong bầy khỉ còn có thể có một con Thiết Tí Hầu tiến hoá biến thành cao lớn.

Vừa tiến vào huyệt động một lát, Kim Đồng Hầu Vương liền chạy ra.

Đám Thiết Tí Hầu thấy nó đi ra, chúng vô cùng sợ hãi. Rượu chu quả hết rồi sao?

"Khẹt khẹt... " Hầu Vương nhếch miệng cười kêu lên.

Nhất thời đám Thiết Tí Hầu đều hoan hô. Chúng đều biết rượu vẫn còn, dù sao chúng có cả một hố to chu quả tửu. Đằng Thanh Sơn chỉ lấy một hồ lô. Nếu chỉ dựa vào mắt mà nhìn thì cơ hồ không nhìn ra có gì khác nhau. Chu quả vẫn còn... Bầy khỉ cũng không thèm đuổi giết Đằng Thanh Sơn nữa.

Đuổi giết. Không bõ.

Đám Thiết Tí Hầu, đặc biệt là Hầu Vương, đều rất thông minh.

Đêm tối, một vầng trăng rằm tròn trịa treo trên trời. Ánh trăng mông lung bao trùm khắp Man Hoang. Đằng Thanh Sơn đang ngồi trên một chạc của cây đại thụ to: " Ta chạy một mạch một trăm dặm rồi! Thiết Tí Hầu không biết ta chạy về phía nào, rất khó có thể đuổi theo!" Đằng Thanh Sơn lúc này mới hoàn toàn buông lỏng. Sau đó mở bao lấy ra trái chu quả.

"Vì chu quả, thiếu chút nữa đã chết!" Đằng Thanh Sơn cảm thán.

Chu quả đỏ rực, tựa như một quả táo đỏ. Lần này Đằng Thanh Sơn mạo hiểm cũng không hối hận. Nếu sợ trước sợ sau, muốn thành được đại sự cũng rất khó. Giống như hôm nay, chạy trốn đến mức cực hạn, Đằng Thanh Sơn đã có nhận thức thêm về thương pháp Như Ảnh Tùy Hình, làm sao bảo trì cơ sở liền lạc, gia tăng uy lực, đã có có chút lĩnh ngộ.

Trong sinh tử rất dễ dàng đạt đến cực hạn. Thậm chí đột phá cực hạn của mình!

"Ăn nó vào, đan điền sẽ đạt đến cực hạn. Thần dữ khí hòa, vậy là có thể đạt tới tiên thiên rồi. " Đằng Thanh Sơn cắn một miếng, cảm giác rất mềm rất dịu.

Liên tục ba miếng, Đằng Thanh Sơn đã ăn sạch trái chu quả.

Chu quả vừa vào cơ thể, lập tức hóa thành nhiệt lưu nóng bỏng, cuồn cuộn chảy qua từng kinh mạch, cuối cùng hội tụ ở đan điền trong bụng. Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được đan điền đang nóng lên. Cảm giác này rất thoải mái. Luồng nhiệt lưu dung nhập vào đan điền xong, thành đan điền tựa như hòa tan mất.

Không ngừng khuếch trương!

Xoẹt xoẹt...-

Không gian đan điền không ngừng tăng trưởng lên. Lúc trước tu luyện rất lâu mới có gia tăng một chút, cho dù tu luyện tâm pháp nội kình lợi hại, cũng phải mười năm thì đan điền mới có thể đạt đến cực hạn. Nhưng phục dụng chu quả... Lập tức đan điền phát triển với tốc độ làm cho người ta líu lưỡi!

Đại khái nửa canh giờ, đan điền rốt cục không còn khuếch trương nữa, dòng nhiệt lưu cũng tiêu tán đi nhiều.

"Nói về dung lượng bây giờ đan điền là lớn gấp gần bốn lần. " Đằng Thanh Sơn cảm ứng nội bộ đan điền. Lúc này đan điền của hắn đã đạt đến cực hạn. Hình dạng cũng như một quả trứng gà, làm cho nội kình xoay tròn tự nhiên. Hoàn toàn tự nhiên...

Vòng xoáy nội kình cuộn lại với nhau. Còn giữa đan điền chính là trung tâm vũng xoáy.

"Muốn đạt tới tiên thiên, đan điền phải đạt đến cực hạn. Phỏng chừng cái này cũng có liên quan". Đằng Thanh Sơn vô cùng cảm thán. Trước đây ở trong đan điền tụ tập kình lực. Khi vận động đặc thù, đan điền chẳng qua chỉ là một nơi cất giữ thôi. Khi đạt tới cực hạn, nội kình đều luôn luôn vận động.

"Thử nếm chu quả tửu xem mùi vị như thế nào. "

Đằng Thanh Sơn lấy ra cái hồ lô, mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ.

"Hả?" Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy chu quả tửu rất nóng. Lập tức một luồng năng lượng nóng bỏng tỏa khắp toàn thân, kể cả vị trí đan điền. Cảm giác toàn thân nóng bừng rất tốt. Sau đó luồng năng lượng dung hợp với từng tế bào trong cơ thể.

Một lát sau ——

Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ vui mừng, kinh hỉ nhìn hồ lô: " Chu quả tửu. Lại có một bộ phận năng lượng dung hợp vào đan điền, trợ giúp đan điền khuếch trương. Nhưng đan điền của ta đã đạt đến cực hạn, xem ra không có hiệu quả! Nhưng... Chu quả tửu lại còn có thể đề cao sức mạnh thân thể nữa. "

Đúng, nó cũng tương tự như Hắc Hỏa linh căn, có thể đề cao sức mạnh thân thể!

Vừa mới uống một ngụm nhỏ, sức mạnh đã gia tăng. Thanh Sơn có thể phát hiện rất rõ ràng điều đó... Tối thiểu cũng gia tăng mấy ngàn cân sức mạnh.

"Chẳng trách yêu thú muốn liều mạng uống rượu này. Nguyên lai là có thể gia tăng sức mạnh thân thể. Trong chu quả tửu, ngoại trừ chu quả ra, khẳng định còn có những linh quả khác nữa. Nếu không không có khả năng thần kỳ như thế. " Đằng Thanh Sơn thán phục. " Nhưng, mặc kệ là linh dược bảo bối gì, hiệu quả ăn lần đầu đều là tốt nhất. Càng uống nhiều, hiệu quả khẳng định sẽ càng yếu. Bằng không, đám Thiết Tí Hầu, cũng sẽ không chỉ có mười ba con Thiết Tí Hầu cao lớn. "

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, rượu này khẳng định chỉ có tác dụng nhất định. Nhưng, ít nhất như thế cũng là một điều cực tốt rồi. Hít sâu một hơi, Đằng Thanh Sơn thu hồi hồ lô, bắt đầu ngưng thần chú ý vị trí đan điền.

Ý tồn đan điền, thần dữ khí hòa!

...

Đêm tối. Một khoảng yên tĩnh, ẩn hiện tiếng gió.

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh ngồi đó. Hắn rõ ràng quan sát thấy đan điền của mình. Bên trong đan điền có những vòng xoáy tự hành xoay tròn. Chỉ trong thời gian uống cạn chén trà, vòng xoáy nội kình trong đan điền dần dần lột xác. Rất nhiều nội kình vô sắc tụ tập, sau đó giữa đan điền xuất hiện một luồng chân nguyên như ngọn lửa đỏ rực!

Luyện tinh hóa khí. Luyện khí hóa thần! Thần dữ khí hòa, làm xong là có thể bước vào cảnh giới tiên thiên. Một luồng tiên thiên chân nguyên xuất hiện. Thực lực của Đằng Thanh Sơn sẽ tăng về chất!

"Thành!" Đằng Thanh Sơn mở mắt. " Rốt cục đạt tới tiên thiên rồi. "

Thời gian chỉ một chén trà là xong, có thể thấy được Thần của Đằng Thanh Sơn cường đại như thế nào.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía nam, tựa hồ muốn khám phá hư không: " Thiết Y Môn lần trước phái người ám sát ta. Khẳng định bọn họ có đại sự gì đó. Bây giờ, ta cũng đã bước vào tiên thiên. Mấy ngày nay cũng đủ để làm cho nội kình của ta hoàn toàn chuyển hóa thành tiên thiên chân nguyên... Ừm. Sáng mai ta sẽ đi tới tận Ngân Giác Sơn. Ta muốn xen Thiết Y Môn rốt cuộc có đại bí mật gì!"

Lập tức Đằng Thanh Sơn nhắm mắt lại, toàn thân bắt đầu luyện hóa luồng tiên thiên chân nguyên trong cơ thể.