Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 42: MỘT BÓNG LƯNG QUEN THUỘC



Sắp hết một tuần, truyền thông đưa tin về sự hợp tác thành công giữa Hoàng Anh và WT, trong Hoàng Anh cũng làm không ít quảng bá. Cái tên Erena liên tục xuất hiện ở các trong các mặt báo đưa tin, quảng bá.

Một vài người trong công ty lại truyền tai nhau tên tiếng việt của cô.

Một lần nữa cái tên Bảo Tích được nhắc đến, những tin đồn đã lẳng lặng chìm vào quá khứ rất lâu lại bị lôi lên.

Lúc này Giang Duyên nghe được tin tức cũng rất hoảng, nhưng lực bất tòng tâm. Cho dù lần này không phải do cô ta nói ra, nhưng cô ta không thể đi thanh minh cho từng người được.

Đương nhiên những chuyện này Bảo Tích là người biết sau cùng.

Khi đang ăn cơm trưa với đồng nghiệp tại nhà ăn tập đoàn, một số người cứ len lén nhìn cô rồi xì xầm bàn tán làm cô không thể không nghi ngờ họ đang nói về mình. Cô cũng không thèm để ý làm gì.

Cho đến khi cô đi vào WC xong, còn chưa kịp đẩy cửa đi ra, đã nghe được những tiếng khe khẽ nói nhỏ bên ngoài còn nhắc đến tên cô.

Ở lại nghe trộm một lát, quả nhiên cô đã nghe được đề tài họ đang nói về cô.

“Thiệt hay giả vậy? Sao có thể như vậy được?”

“Nghe mấy nhân viên cũ nói đấy. Hình như là người ở phòng kế hoạch nói ra, chắc là thật rồi.”

“Trời ơi, cô gái này cũng thật can đảm đấy. Đã thế còn quay lại tập đoàn. Không cảm thấy hổ thẹn sao chứ?”

Nghe đến đó, Bảo Tích còn tự thở dài, cố an ủi bản thân: Bỏ đi! Đều là đồng nghiệp, nhịn một lúc sóng yên biển lặng, lui một bước trời cao biển rộng. Sau này còn nhìn mặt nhau trong công việc.

Cô cố ý ngồi lại bên trong chờ người ở ngoài bỏ đi. Ai ngờ ở bên ngoài càng lúc càng đi sâu thêm vào đề tài này một cách quá đáng hơn.

“Nghe nói thành tích của cô ấy rất dày đấy. Có rất nhiều tập đoàn lớn muốn tuyển dụng cô ấy.”

“Vậy sao cô ấy còn quay lại Hoàng Anh?

“Đúng vậy, không xấu hổ sao? Nếu là tôi, có thể cả đời này tôi sẽ không xuất hiện ở Hoàng Anh đâu.”

“Này! Có khi là cô ấy đối với Phó chủ tịch của chúng ta một mực chung tình cũng nên?”

“ Ừm. Nếu là như vậy, hình như cũng hợp tình hợp lí?”

“……?”



Cái này thì không thể nhịn được nữa rồi. Ngực cô đang vì bị chọc tức mà phập phồng thở đến đau luôn đây. Đúng là ông chủ thế nào thì nhân viên như vậy mà! Còn không phải cẩu chủ sinh ra cẩu nô tài?

Còn nhịn bọn họ được sao?

-Người đàn ông đời này tôi một mực chung tình sẽ chỉ có anh chồng tương lai còn chưa xuất hiện của tôi thôi nhé.

Bảo Tích cong cong miệng cười, vừa mở cửa đi ra vừa nói to.

-Các cô tò mò như vậy sao không gặp mặt tôi để hỏi?

Cô ôm cánh tay đứng thẳng người, mắt chăm chú nhìn thẳng vào đám phụ nữ trước mặt:

-Con người của tôi không có gì nhưng rất giỏi về khoảng ăn nói. Chỉ cần các cô đến hỏi, tôi nhất định sẽ nói hết những gì các cô muốn biết.

Một đám người nói xấu sau lưng người ta lại bị chính chủ bắt tại trận thì giật mình, nhất thời co rúm lại dáo dát nhìn nhau không dám đáp lời.

Bảo Tích bước tới thêm hai bước, âm thanh càng rõ ràng hơn dội vào tai họ:

-Còn chuyện tại sao tôi lại quay lại Hoàng Anh, văn phòng của cao nhân ở tầng 18. Lúc nào cũng hoan nghênh các cô đi hỏi rõ.

Phòng vệ sinh lặng ngắt như tờ, nửa phút này cứ dài giống như thời gian ngừng lại vậy, cả nhóm người thở cũng không dám thở mạnh

Cuối cùng một trong số họ ngượng ngùng lên tiếng hòa giải:

-Trưởng phòng thiết kế, chúng tôi chỉ là……

Câu nói chưa kịp thốt ra thì cửa phòng vệ sinh lại bị mở ra

-Mọi người sao lại ở trong này?

Nghi Lâm đột nhiên xuất hiện hỏi một câu, cười cười xã giao, chợt nhận thấy không khí bên trong có chút không đúng, lại hỏi:

-Sao thế?

Người kia ậm ừ không nói chuyện, Bảo Tích nở nụ cười, nói:

-Không có gì, chúng tôi cũng vừa mới nói chuyện phím thôi. Xin lỗi, tôi đi trước.



Nghi Lâm có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Tâm tư của cô ta hiện rất khó chịu. Có chuyện gì bí mật giữa họ mà không thể cho cô biết chứ? Nhưng cũng không thể chặn hỏi trong phòng WC được. Thôi thì để đó dò hỏi sau vậy. Cái tính tò mò của cô ta không thể để mình chịu thiệt được.

Cùng lúc này, Hoàng Kỳ đi ký hợp đồng với một công ty ở thành phố D.

Đến chiều anh mới trở về. Vừa xuống máy bay, được Kỳ Dương chờ xe đón sẵn.

Anh thở hắt một hơi, dựa lưng vào ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt, sự mệt mỏi làm anh muốn ngủ ngay một giấc.

-Phó chủ tịch, giờ chúng ta về nhà lớn sao?

Kỳ Dương ở ghế phụ quay đầu lại hỏi.

Hoàng Kỳ không mở mắt, tay đưa lên nhéo nhéo ấn đường, không trực tiếp trả lời:

-Mấy giờ rồi?

-7 giờ 20 rồi ạ. Cũng chưa muộn lắm.

Hoàng Kỳ suy nghĩ, hơi trầm ngâm:

-Về chung cư đi.

Tài xế nghe được, tự nhiên rẽ lái hướng chung cư, nhưng Kỳ Dương vẫn tiếp tục nói:

-Sáng nay lúc anh đang họp, bác gái có gọi đến. Nói anh đã nhiều ngày rồi không về nhà.

-Ừ. Biết thế nên không muốn về nhà. Về lại không được nghỉ ngơi mà chịu thêm một ít chất vấn. Ngày mai hãy về.

Xe nhanh chóng chạy đến chung cư, giảm tốc độ dừng ở ngoài cửa lớn.

Lúc này Hoàng Kỳ đã mở mắt. Anh nhìn ngoài cửa sổ xe, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi tiến vào mắt anh.

Anh tự mở cửa bước xuống xe, để lại cho Kỳ Dương một câu:

-Một lúc nữa, cậu hãy đem hành lí lên cho tôi.

Không đợi Kỳ Dương trả lời, Hoàng Kỳ đã xuống xe đi thẳng vào trong để lại Kỳ Dương ngơ ngác nhìn theo. Hình như cậu ta cũng thấy một bóng lưng quen thuộc.