Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 193



Lúc này, trên diễn đàn game, người chơi của "Vùng đất điên viên" đang phàn nàn liên hồi về sự điền cuồng trong trò chơi.

"Mọi người tới đây mà xem này, wow, là quà tặng mà Lê Lê chuẩn bị cho bọn tui đấy! "Khóa vạn năng" cùng "Đóng cửa thả chó", chỉ nhìn tên vật phẩm thôi chắc chắn mọi người không thể đoán ra được nó dùng để làm gì đúng không? Nhưng chính hai thứ này, lại là đầu sỏ khiến tui lo lắng mất ngủ cả đêm TAT. Đám người thôn tụi tôi, ai nấy đều thức trắng đêm, không chịu đi ngủ, ra sức vơ vét rau màu đã chín trong ruộng nhà người khác!"

"Chậc, ai mà chả vậy chứ! Tôi đây là kiểu người thích giao du kết bạn, gặp ai cũng thân thiết nhiệt tình, trước sáng ngày hôm nay, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc, có nhiều bạn cũng là một loại phiền toái. Sau khi mở gói quà may mắn, đám bạn của tôi, người nào cũng cầm theo "Khóa vạn năng" chạy đến trộm đồ ăn, rõ ràng tôi đang đứng lù lù trong sân, thế mà bọn họ vẫn có thể nhân lúc tôi không để ý, nhổ trộm mất đôi ba cây, thực sự là tức chết tôi rồi! Đã thế tôi lại còn không lấy được "Đóng cửa thả chó" chứ, nếu không nhất định phải cắn nát mông mấy tên kia!"

"A ha ha, tôi không giống hai ông, sau khi thu hoạch hết rau màu trong sân thì tôi không trồng thêm nữa. Tiếp đó cầm vật phẩm trộm đồ ra ngoài, lần lượt đến thăm nhà mấy tên đã cướp đồ ăn của tôi lúc tham gia hoạt động, trộm được không ít rau dưa ở nhà họ, khà khà! Nếu không phải một ngày chỉ được trộm của một người tối đa là ba cây, tôi nhất định sẽ nhổ sạch ruộng nhà bọn họ. Mà thôi không sao, danh sách trong sổ thù dai của tôi hãy còn nhiều lắm, hi vọng trước khi dùng hết đạo cụ, có thể trộm được của tất cả bọn họ ~"

"Món vật phẩm này chơi vui ghê ấy, dùng quá sướng! Tôi lấy được tổng cộng 5 cái "Khóa vạn năng" trong gói quà bất ngờ. Tính ra là có 150 lần trộm, giờ đã sắp dùng hết một nửa rồi. Một đêm không ngủ thì đã là gì, chỉ cần có thể trộm được nhiều rau dưa ở mấy nhà khác, thì tôi còn có thể trộm thế này ba ngày ba đêm! Không trách người xưa có câu, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, trái cây rau củ trộm được, cảm giác ăn nó ngon hơn hẳn. Gãi đầu,jpg"

"Khà khà, tôi với lầu thứ hai từ dưới đếm lên không giống nhau, tôi gieo loại rau đắt nhất xuống, sau đó dùng "Đóng cửa thả chó", vì để hoa màu nhanh lớn, quả to trái ngọt, tôi còn tiêu tiền mua nước suối thần kỳ với gói phân bón lớn về dùng nữa, chờ chúng nó chín, tôi lại núp ở trong góc, âm thầm chờ đợi. Mấy người đoán sau đó thế nào? Ồ hố! Đúng là có người lén lén lút lút chạy vào sân nhà tôi, sau đó bị con chó vô hình cạp cho một phát, phải ôm mông nhảy tưng tưng, trông buồn cười dã man, tôi có chụp lại ảnh đây này! [Hình ảnh] x 9"

"Vật phẩm thú vị thế này mà mấy người lại dùng một phát hết luôn à?? Trước khi ra ngoài trộm đồ ăn, tôi đã cố ý giữ lại hai cái bỏ vào trong kho, tính chờ qua đợt này, mới lén mang ra dùng, đánh cho mấy người dám chọc vào tôi trở tay không kịp, hừ!"

"Mọi người mau nhìn này, đây là dưa Tân Cương tôi trộm được ở nhà Lê Lê đó, vừa to vừa ngọt, ăn ngon quá xá là ngon! Tôi ăn hết hai quả rồi, còn một quả để dành mai ăn! Còn nữa, đây là ớt tôi trộm được của anh đại [Yêu Tinh] ở cạnh nhà Lê Lê đó, cắn một miếng là miệng như muốn phun lửa luôn. Sáng nay hai người họ đều logout đi ngủ cả, đúng lúc để chúng ta chớp cợ hội, từ tận đáy lòng, tôi lại lần nữa cảm thấy may mắn vì mình được phân vào cùng một thôn với Lê Lê ~ Đu idol thành công, áu!"

"..."

Trên diễn đàn, người chơi ảo đã chịu đựng đám người chơi thật này lâu lắm rồi, động một tí là khoe hết cái này đến cái kia, họ vốn đã định nhắm mắt làm ngơ, dù sao càng để ý thì lòng càng đau. Nhưng vẫn không thể nhịn được, phát ra âm thanh ước ao ghen tỵ.

Đánh không lại bọn họ thì gia nhập cùng!

Người chơi ảo lần lượt trồi lên trong các topic, giúp những người bị hành vi trộm đồ này quấy nhiễu nghĩ kế.

Có người đề nghị bọn họ thời gian này đừng trồng những loại cây có giá trị cao, gieo lúa mì với ngô là được rồi. Chờ đâu độ khoảng một tuần, số lượng người chơi có đạo cụ trong tay giảm bớt trên diện rộng, lúc này họ có trồng cây có giá trị cao cũng không cần lo lắng bị trộm nữa.

Còn có người đề nghị dứt khoát dùng hàng rào quây kín nhà lại, làm thế nào để ngay cả bản thân mình đi vào cũng thấy khó. Dựa theo phần giới thiệu của vật phẩm "Khóa vạn năng" kia nói, nó chỉ có thể giúp người chơi có thể tự do ra vào sân nhà người khác, nhưng cái tự do này không bao gồm hàng rào cố ý dựng lên, chờ hết 30 giây, có khi những người này vẫn chưa vượt qua được hàng rào để vào tới ruộng ấy chứ. Vào được nhưng không trộm được gì, cũng coi như là một phương pháp phòng trộm kiểu mới đi?

Thậm chí có người còn nói, chỉ cần số mình trộm được nhiều hơn số bị mất thì vẫn là giành thắng lợi trong cuộc chiến trộm rau này rồi. Tuy phương pháp này nghe có chút xấu xa, nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng thấy có lý.

Rõ ràng đó là gợi ý vô tình nhất, nhưng lại được nhiều người tán thành và tiếp thu nhất, không ít người chơi bày tỏ, chờ đến khi bọn họ dùng phương pháp này đạt được thành công, nhất định sẽ lên diễn đàn cảm ơn người có lòng hảo tâm đã nghĩ kế giúp mình.

Người có lòng hảo tâm nói, mình cũng chẳng phải có ý tốt gì, chỉ là đứng nói chuyện thì không mỏi eo, muốn xem náo nhiệt thôi.

Bạch Lê đi về phía nhà của trưởng thôn, vừa đi vừa tranh thủ lướt đọc topic này, không khỏi cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có cảm nhận sâu sắc về trí tưởng tượng của người dân vũ trụ, xem ra không cần biết cậu thiết kế ra đạo cụ nào, bọn họ đều có thể dùng hết khả năng, phát huy cồn dụng của chúng nó đến mức lớn nhất.

Trên đường cậu đi ngang qua một khu dân cư, phát hiện phải có đến mười mấy người chơi đang ngồi xổm ở trong góc, cầm một tấm thẻ hình tròn rục rà rục rịch. Bọn họ chắc là đang rình coi, hoặc đã đặt mục tiêu từ trước, muốn nhân lúc người ta không chú ý, trộm lấy thức ăn trong sân.

Cậu phát hiện ra nhóm người chơi này, nhưng không định lên tiếng ngăn cản bọn họ. Người chơi cầm vật phẩm mình chơi được để chơi trò chơi thì có liên quan gì đến người thiết kế Bạch Lê, [Lê Bạch] cậu đâu?

Bầu không khí trong trò chơi sôi nổi sống động thế này, không nên đánh gãy ~

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Bạch Lê tính toán thời gian, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, xế chiều hôm nay, những người chơi được thưởng dịch dinh dưỡng hoặc dùng điểm để đổi sẽ nhận được hàng nhỉ?

*

Buổi chiều, người chơi có nick trong game là [Đêm đông rét lạnh], tên thật là Diệp Lung, nhận được năm loại dịch dinh dưỡng do công ty "Thực phẩm Vị Cổ" gửi tới.

Dưa chuột, trà sữa, ngô, cà chua, dưa hấu, tổng cộng có năm vị, mỗi loại hương vị cô nhận được bảy túi.

"Thực phẩm Vị Cổ" thay đổi kiểu bao bì hoa hòe lòe loẹt trước kia, chỉ dùng mấy đường nét cơ bản để miêu tả hương vị của năm loại dịch dinh dưỡng này, sau khi bở bao bì ra, chỉ còn dư lại màu sắc đặc trưng của mấy loại thức ăn này.

Lúc vừa nhận được chuyển phát nhanh, Diệp Lung cũng định mở ra nếm thử xem hương vị của chúng nó thế nào. Nhưng nghĩ đến việc trưa nay mình mới uống một túi dịch dinh dưỡng, mà khẩu phần như vậy có thể cung cấp đủ năng lượng hoạt động cả ngày, với tinh thần không để lãng phí thức ăn, cô quyết định để ngày mai rồi mới uống thử sau.

Đặt túi dịch dinh dưỡng xuống, cô đưa mắt nhìn về căn phòng cách phòng khách gần nhất, tức giận phồng má.

Ba mẹ cô mắc chứng đứt gãy gien từ khá sớm, lúc cô mới được mấy tuổi, hai người đều lần lượt tiến vào giai đoạn cuối, bị đưa tới "Hành tinh Hi Vọng", người thân còn lại trong nhà chỉ còn có ông nội, hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống.

Nhưng gần đây, Diệp Lung phát hiện ông nội của mình thực ra đã sớm mắc chứng đứt gãy gien, còn vì từ chối điều trị cùng ăn kẹo nâng cao tinh thần mà tốc độ bệnh chuyển biến xấu nhanh hơn người thường gấp nhiều lần, chẳng mấy chốc sẽ từ giai đoạn giữa trở thành giai đoạn cuối. Dả kích như vậy, Diệm Lung làm sao mà chịu nổi.

Cô với ông nôi tranh cãi ầm ĩ, muốn ông cầm tiền đi chữa bệnh, nhưng lại bị ông lão này thẳng thừng từ chối. Lý do rất đơn giản, tiền trong nhà không nhiều, muốn giữ lại làm học phí học đại học cho Diệp Lung, ông già cả rồi, cho dù có đi điều trị thì hiệu quả cũng có được bao nhiêu, còn không bằng sớm ngày lui về kỳ con non, tới "Sao Hi Vọng" an hưởng tuổi già.

"Chái gái ngoan của ông, con đừng có lo, trên "Sao Hi Vọng" còn có ba mẹ con nữa mà, có bọn họ ở đó, ông của côn nhất định sẽ không bị ai bắt nạt đâu. Nhưng mà con đừng có tới đó, cứ ở nhà sống cuộc sống của mình đi!" Ông lão tinh thần quắc thước má đỏ hồng hào cười ha hả nói.

Diệp Lung vẫn nhớ như in những gì ông nội nói với cô vào ngày hôm đó, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy trong lòng chua xót. Cô cảm thấy cô cùng hối hận, nếu sớm biết chứng đứt gãy gien của ông nội đã nghiêm trọng đến vậy, kiểu gì thì kiểu, cô cũng phải đưa tiêu chuẩn game mà mình cướp được cho ông, để ông vào game chơi. Mà không phải thấy ông vừa lắc đầu nói không thích, đã hí ha hí hửng nằm vào khoang trò chơi.

May mắn là, sai lầm này của cô vẫn có cơ hội để sửa chữa. Trong hoạt động "Đại chiến cướp đồ ăn" cô vượt qua muôn vàn khó khăn, lấy được hạng nhất vòng chung kết, được thưởng trực tiếp một tiêu chuẩn đăng nhập. Có tiêu chuẩn này, cô có thể để ông nội vào "Vùng đất điên viên" với mình, dựa vào "Điểm động viên tinh thần" cao đến 90% của trò chơi, điều trị bệnh của ông nội.

Đáng tiếc, ông cụ vẫn cố chấp y như cũ, nghe nói cháu gái mình lấy được một tiêu chuẩn đăng nhập xong, không hề có chút vui mừng nào vì bệnh của mình có cơ hội chữa khói, trái lại còn hỏi một câu khiến Diệp Lung tức muốn ná thở.

"Tiêu chuẩn đăng nhập à? Cái này có thể bán được bao nhiêu tiền? Không thì con bán nó đi đi, chừa chút tiền cho mình tiêu."

Diệp Lung tức phát khóc, lại không nỡ mắng ông nội lúc nào cũng lo nghĩ cho mình, vì thế hai ông cháu lại không hiểu sao bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau.

Tiêu chuẩn đăng nhập khó lắm mới có được, làm sao cô có thể dễ dàng bán đi như vậy được! Cho dù tiêu chuẩn này có thể bán ra với giá 1 triệu tinh tệ, cô cũng muốn giữ lại cho ông nội. Diệp Lung siết chặt nắm đầm, tính lát nữa sẽ tìm cơ hội để nói chuyện tử tế với ông.

Diệp Lung đi về phòng mình, cửa phòng cũng "Rầm" một tiếng đónglại.

Chừng một, hai phút sau, cửa phòng của công nội Diệp khẽ khàng mở ra từ bên trong, một ông cụ tóc muối tiêu ló đầu từ bên trong ra. Sau khi nhìn ngang ngó dọc một vòng, ông cụ mới rón rén đi ra khỏi phòng.

Vừa đi còn vừa than thở, hai năm này tính tình cháu gái càng ngày càng quyết đoán, mình nói gì con bé cũng không chịu nghe. Như tiêu chuẩn trò chơi kia cũng vậy, cho một ông già như ông thì có ích gì? Thân thể của mình thế nào ông tự biết, sợ là sẽ không trụ được mấy tháng nữa.

Ông vốn đã tính toán cẩn thận hết rồi, chờ cháu gái nguôi giận, ông sẽ ngồi nói chuyện thẳng thắn với con bé, tốt nhất có thể khuyên con bé giữ lại tiêu chuẩn kia. Thỉnh thoảng ông có lướt Xingbo, cho nên đương nhiên là biết, tiêu chuẩn đăng nhập của trò chơi "Vùng đất điền viên" này, đáng giá bao nhiêu tiền.

Sờ sờ cái bụng lép kẹp, ông cụ thôi không nghĩ nữa, quyết định đi lấy túi dịch dinh dưỡng ăn trước đã. Lúc trước giả vờ giận dỗi với cháu gái, quên mất không để mấy túi ở trong phòng, đói còn có cái lót dạ.

Lúc này, ông thấy trên bàn để mấy túi dịch dinh dưỡng mới, tưởng là dịch dinh dưỡng trong nhà đã hết, cái này là cháu gái mới mua về, bèn không nghĩ nhiều cầm một bịch lên.

Giấy gói bên ngoài của túi dịch dinh dưỡng này vẽ một cốc nước màu cà phê nhàn nhạt, chiếc cốc được thiết kế có nắp, bên trên còn cắm ống hút có thể phân hủy. Cạnh cốc viết ba chữ lớn "Vị trà sữa", phần trống còn lại thì in logo thương hiệu "Thực phẩm Vị Cổ" cùng danh sách thành phần.

Vì đã từng nếm thử quá nhiều loại dịch dinh dưỡng có hương vị kỳ quái, nên ông cụ chỉ thấp giọng lầu bầu một câu "Trà sữa là thứ gì vậy" rồi mở giấy gói ra luôn, xé mở bịch dịch dĩnh dưỡng bên trong.

Có thể nói, mong đợi của người dân tinh tế đối với hương vị dịch dinh dưỡng đã hạ xuống mức -100 điểm, nhưng ngay lúc chất lỏng trơn trượt đậm mùi trà sữa kia lan tỏa trong khoang miệng, ông cụ đã hoàn toàn mất khả năng phản ứng, chỉ có thể trợn to hai mắt để tỏ rõ sự khiếp sợ cùng hoài nghi của mình.

Cái này cái này? Ông đang uống dịch dinh dưỡng thật hả? Hay nó chỉ là đồ uống kiểu mới có tên "Dịch dinh dưỡng" thôi? Hương vị này quá thơm ngon rồi! Ông sống đến từng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên ăn được một món ngon như vậy!

Nụ vị giác trên đầu lưỡi giống như sa mạc khô cằn lần đầu gặp mưa, dùng tư thế khoa trương nhất hút lấy chất lỏng trong túi. Uống vào miệng rồi vẫn không nỡ nuốt xuống mà, phồng hai má để nó chạm vào tứng ngóc ngách trong khoang miệng, mãi đến khi mồm miệng đều thấm mùi trà sữ, mới thỏa mãn nuốt ngụm dịch dinh dưỡng này xuống bụng.

Cảm giác chắc bụng mạnh mẽ ập tới, điều này khiến ông cụ không thể không thừa nhận, đây thực sự là dịch dinh dưỡng chứ không phải loại đồ uống kiểu mới nào mà ông nghĩ trước đó.

Bây giờ nhìn lại, có vẻ như đây là chiêu thức mà "Thực phẩm Vị Cổ" tung ra, tiếng phàn nàn thất vọng với dịch dinh dưỡng của công ty này từ trước tới nay đều biến thành ca ngợi, tán thưởng, đây quả thực là món quà mà thần thú ban tặng!

Giống như ngàn năm trước, khi thần thú tặng món quà là thức tỉnh gien thú cho còn người đang trốn chạy khỏi trùng tộc, lần này, ngài lại tặng cho con người món ngon tuyệt đỉnh.

Tuy lý trí nói cho ông biết, hương vị dịch dinh dưỡng trong tay không có cọng lông nào dính đến thần thú cả, nhưng điều này cũng không thể ngăn ông bày tỏ lòng yêu mến sâu sắc của mình với thần thú, với thế giới này.

Tỉnh táo lại, đầu tiên ông nhìn về túi dịch dinh dưỡng đã uống cạn trong tay, sau đó lại nhìn về phía bốn loại dịch dinh dưỡng khác. Vị dưa chuột, vị cà chua, vị dưa hấu và vị ngô, bốn loại hương vị này, chắc cũng giống như vị trà sữa, đều ngon lành cả nhỉ?

Ông cụ liếm mép một cái, có xúc động muốn uống thử thêm nữa, như vì đã no bụng nên đành cố nhịn cảm giác này xuống.

Cuối cùng, ông quyết định chọn năm loại dịch dinh dưỡng này làm điểm đột phá, kết thúc cuộc chiến tranh lạnh giữa mình và cháu gái!

"Bé Lung, bé Lung, con đang chơi game hả, không chơi thì ra ngoài một chút, ông có chuyện muốn nói với con." Ông cụ đi tới chỗ phòng cháu gái, gõ cửa gọi.

Đúng lúc Diệp Lung cũng không có tâm trạng chơi game, đang ngồi trên giường tự hậm hực. Đột nhiên nghe thấy tiếng ông nội, cô cứ tưởng là có chuyện gì, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa. Cứ tưởng sẽ thấy khuôn mặt lo lắng của ông nội, nhưng lại phát hiện tình trạng của ông rất ổn, mặt mũi hồng hào, không những vậy, có vẻ tinh thần còn tốt hơn hai hôm trước không ít.

"Ông, đã xảy ra chuyện gì ạ?" Diệp Lung không ngờ ông nội sẽ thay đổi, nhưng nhìn dáng vẻ ông thế này, trong lòng cô thực ra cũng thấy vui, thậm chí còn nghĩ, hay ông đã nghĩ thông rồi, tới hỏi cô để lấy tiêu chuẩn vào game?

Kết quả, ông lại nói với cô một chuyện không liên quan gì.

"Ờm... Bé Lung à, trên bàn của con có để năm loại dịch dinh dưỡng mới, chắc là mới mua về hả? Ông nếm thử rồi, thấy ngon lắm, con đói bụng thì cũng uống một túi thử xem. Không thì sau này chúng ta cứ mua dịch dinh dưỡng mấy vị này đi!" Nói xong, ông cụ mới phát hiện, mình sốt ruột chạy tới tìm cháu gái, cái túi đã uống hết vẫn còn cầm ở trên tay chưa vứt đi, vì thế lúng túng giơ giơ nó về phía Diệp Lung, dùng đó để tăng độ tin cậy cho lời mình nói.

Diệp Lung: "..." Cô dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông nội mình không nói lời nào.

Ông cụ tưởng cô vẫn còn đang giận, vì thế khoa trương miêu tả lại hương vị của túi dịch dinh dưỡng vị trà sữa, khen nó đến độ trên trời dưới đất không đâu có, là loại dịch dinh dưỡng ngon nhất mà đời này ông từng ăn.

Nói mãi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ. Đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng cười thì tháy Diệp Lung đang bụm miệng, cười híp tịt cả mắt.

Này là sao đây? Ông rõ ràng đang nghiêm túc miêu tả lại hương vị của dịch dinh dưỡng mà, sao cháu cái lại cười ông? Ông nghĩ không ra.

"Ông, chỗ dịch dinh dưỡng đó không phải con mua đâu. Ông có biết bọn nó từ đâu ra không?" Diệp Lung nín cười hỏi.

Cô trăm phần trăm không ngờ được là, ông nội mình lại có tiềm chất ham ăn như vậy, chỉ là một túi dịch dinh dưỡng vị trà sữa thôi mà đã khiến ông bỏ cái thói cứng đầu của mình đi, chạy tới chia sẻ phát hiện của mình với cô rồi.

Vậy cũng tốt, cô có thể dùng món ngon dụ dỗ, để ông nội đồng ý vào game với cô. Thông qua trò chơi, không những có thể chữa trị chứng đứt gãy gien của ông, mà còn có thể để ông ăn được càng nhiều món ngon hơn, vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?

"Há? Không phải con mua à, vậy là từ đâu ra? Ông uống mất một túi rồi có làm sao không?" Ông đột nhiên thấy hơi lo lo, chỉ sợ mình gây ra phiền phức cho cháu gái.

"Không sao ạ, không sao ạ, ông uống hết cũng được mà. Chỗ dịch dinh dưỡng đó đúng là không phải con bỏ tiền mua, nhưng là do con kiếm được bằng con đường chính đáng. Trước không phải con có kể với ông đấy ạ, con tham gia hoạt động trong game, giành được hạng nhất vòng chung kết, số dịch dinh dưỡng đó là quà mà người thiết kế trò chơi tặng cho tất cả những người lọt vào vòng chung kết, không cần bỏ tiền." Diệp Lung kiên nhẫn giải thích.

"Ồ ồ, hóa ra là vậy, người thiết kế của trò mà con đang chơi cũng hào phóng đấy chứ." Ông gật đầu, khen trò chơi một câu, cũng có ấn tượng tốt với người thiết kế là Bạch Lê.

"Vậy mà đã gọi là hào phóng ý ạ?" Diệp Lung bắt đầu làm như không có gì, dụ dỗ, "Có chút dịch dinh dưỡng thôi mà, này có đáng là gì đâu, người thiết kế game con đang chơi tên là Bạch Lê, bọn con toàn gọi cậu ấy là "Lê Lê" thôi. Dịch dinh dưỡng được tặng trong hoạt động lần này, theo như Lê Lê nói thì là do "Thực phẩm Vị Cổ" tài trợ miễn phí, không cần bỏ tiền. Đáng giá nhất vẫn là tiêu chuẩn đăng nhập, 993 cái, nếu cậu ấy đem ra bán, phỏng chừng cũng đủ luôn tiền nâng cấp thiết bị của tháng tới rồi ấy chứ, nhưng cậu ấy lại lấy ra để làm phần thưởng cho người chơi như bọn con, cái này mới gọi là hào phòng nè!"

Đề tài quay trở về tiêu chuẩn đăng nhập, nhìn cháu gái đang nói hăng say, ông cụ lẳng lặng rụt cổ một cái, bắt đầu hối hận, sao mình lại tìm tới cửa vào lúc này chứ?

Trong lòng ông muốn lùi bước, nhưng Diệp Lung không để ông có cơ hội trốn tránh, tiến lên một bước, dán sát vào nói: "Ông, sao ông lại nghĩ dịch dinh dưỡng vị trà sữa là món ngon nhất trên đời chứ? Tuy con chưa nếm thử, nhưng con dám cam đoan, cho dù là bánh bao trắng bán giá hai đồng trong game, mùi vị cũng không kém hơn trà sữa đâu. Giỏ thực phẩm 10 tinh tệ có lẽ chúng ta không thể mua nổi, nhưng 10 đồng, 10 bạc, 10 vàng, chúng ta lại có thể kiếm được nhờ sự chăm chỉ nỗ lực, chúng ta có thể tới chợ đêm, ở đó cũng sẽ mua được rất nhiều đồ ăn ngon. Nếu ông không muốn bỏ tiền mua đồ người khác nấu, thì còn có thể học kỹ năng nấu nướng, tự mình sáng tạo chế biến nữa."

Vừa nghe trong game có đồ ăn còn ngon hơn cả dịch dinh dưỡng vị trà sữa mình vừa uống, con sâu thèm ăn trong bụng ông cụ đã không chịu được bò ra, còn lắp bắp hỏi một câu: "Có, có thật không?"

Giả chỗ nào được chứ?

Ông nội Diệp bị cháu gái dụ dỗ làm cho cả người mơ mơ màng màng, chờ đến khi hoàn hồn lại, ông đã cài mặc định tiêu chuẩn trò chơi với số căn cước công dân Đế quốc của mình rồi, từ nay về sau, tiêu chuẩn này chỉ có thể để ông chơi thôi.

Chuyện này có nghĩa là, số tinh tệ có thể kiếm được đã bay mất rồi.

Nhưng nó cũng có nghĩa, không cần biết ông có tình nguyệt hay không, có thích hay không, ông cũng có thể vào game, trải nghiệm cuộc sống với những món ngon tuyệt vời.

Ông nội Diệp: "..." Mình đây là bị cháu gái tẩy não à?

"Ông, ông chơi thửu đi mà, con cam đoan, ông nhất định sẽ yêu thế giới trong đó." Diệp Lung gần như dùng hết lực bình sinh để đẩy ông nội mình tới cạnh khoang trò chơi cũ kỹ trong nhà, "Ở trong game, ông sẽ ăn được món ngon thực sự, chứng đứt gãy gien của ông cũng sẽ được chậm rãi chữa khỏi, như vậy không không cần tới "Sao Hi Vọng" nữa, hai ông cháu mình sẽ tiếp tục được ở cùng nhau."

Nói mãi, giọng Diệp Lung không kiềm được mang theo chút nghẹn ngào. Ông nội Diệp theo thói quen muốn lau nước mắt cho cháu gái, nhưng lại phát hiện trên mặt cô vẫn đang nở nụ cười, ánh mắt ấm áp lại tràn đầy hi vọng, chỉ cần ông gật đầu đồng ý, thì ánh mắt của cháu gái vẫn sẽ luôn lấp lánh như vậy.

"Thôi được rồi, ông vào trò chơi nhìn thử một cái vậy." Ông nội Diệp thỏa hiệp.

Thực ra ông cũng không chịu được chiêu lải nhải mè nheo của cháu gái nhà mình nữa.

- --o0o---